Lời này của Quách Đằng khiến Du Tử Dạ không tin vào chính mình. Cảm thấy bản thân bởi vì đau đớn xác thịt mà trở nên hồ đồ. Thân thể nàng lúc này tựa như có trăm ngàn ngọn lửa thiêu đốt khắp nơi, khó lòng nhẫn nhịn, hơi thở bắt đầu trở nên nặng nhọc, mọi vật trước mắt dần hóa mơ hồ, Du Tử Dạ ngã xuống bất tỉnh. Đôi môi cắn chặt đến bật máu, nhưng tuyệt nhiên không thoát ra bất kỳ âm thanh nào.
Nhìn tiểu nữ hài ngã sấp trên mặt đất, nơi nàng vừa ngã xuống liền xuất hiện vài vệt đỏ tươi máu huyết quyện vào cát vàng hoang mạc, dưới ánh lửa càng trở nên chói lóa đâm vào lòng người. Nàng là bị thương không nhẹ đi, lại vẫn nhẫn nhịn hết thảy đến ngoan cường, loại dày vò cả tâm trí lẫn thể xác này Quách Đằng hắn thật không tưởng tượng nổi lại có kẻ có thể sống sót trải qua, huống chi chỉ là một cái tiểu nữ hài. Nàng sinh ra liền đã bất phàm, sao có thể sống được một đời bình phàm đây. Giết qua vô số người là nàng, phạm phải vô số tội ác cũng là nàng, nhưng Quách Đằng hắn biết nàng vốn dĩ là vô tội. Hết thảy đều không phải do nàng, cũng như chính nàng đời này từ lúc sinh ra chưa một lần được lựa chọn.
Đông Đô năm đó một trận kinh hoàng, hại hắn đời này khó có thể quên, những năm qua hắn đã luôn phải sống trong nối sợ hãi. Còn nàng thì sao? Quách Đằng hắn tự hỏi khi đó nàng chỉ vừa lục niên đã chính mình một người trải qua hết thảy, còn có thể tiện tay cứu lấy hắn, cũng chẳng phải chỉ cứu mỗi một mạng hắn. Quách Đằng ném đi loan đao trong tay, giết nàng lúc này, hắn thật sự không thể làm được. Cởi xuống áo choàng lông cáo kim sắc, phủ lên trên thân Du Tử Dạ. Coi như mạng này của hắn, dù trước dù sau cũng cứ như vậy trả cho nàng là được, không phải hay sao.
Nửa canh giờ hôn mê bất tỉnh, Du Tử Dạ mới từ trong đau đớn tỉnh lại. Âm thanh tí tách, tí tách bên tai, cảm giác đau đớn trên thân trở lại với tâm trí, nàng vẫn còn tại chỗ này, khác biệt duy nhất là trên thân lại nhiều thêm một cái áo choàng lông cáo thoang thoảng mùi xạ hương xa lạ.
"Vẫn là chưa chết.", Du Tử Dạ ảo não, đôi con ngươi màu hổ phách oán trách nhìn về phía Quách Đằng. Hắn rõ ràng có thể nhân lúc nàng bất tỉnh, giết chết nàng. Như thế nào lại dễ dàng bỏ qua cơ hội tốt này, hay hắn đây là uống rượu uống đến lú lẫn, đầu óc cũng là hỏng rồi sao.
"Đã tỉnh. Không nghĩ đến Sát Thần đại nhân lại có dáng vẻ khi ngủ đáng yêu như vậy đâu.", Quách Đằng buông lời trêu ghẹo, tay vẫn là không rời khỏi bình rượu của hắn.
"Ngươi là đã nhìn thấu thân phận của ta. Chuyện này là tự lúc nào.", Quách Đằng hắn là kẻ đầu tiên nhìn ra chân thân của nàng, lại là một nam tử nàng gặp qua chưa quá ba lượt. Ngoài ý muốn trong lòng nàng dâng lên nỗi hoảng loạn nhưng trên gương mặt vẫn là một bộ không cảm xúc. Biết thì cũng đã biết, nàng chỉ cần giết chết hắn là được không phải sao. Huống hồ, dù cho nàng không giết hắn, thì sẽ có người chịu tin những gì hắn nói sao. Sát Thần Phương Bắc giết người vô số là một tiểu nữ hài chỉ thập niên. Có kẻ điên mới chịu tin lời hắn nói.
"Ngươi chưa thành niên chỉ mới mười tuổi, độ tuổi này nam hài cùng nữ hài không quá nhiều khác biệt. Người bình thường nhất định sẽ không có khả năng nhìn ra ngươi thân phận nữ nhi. Nhưng là Bạo Huyết huyết mạch trong người ta thì lại có thể. Nói đến Bạo Huyết của Quách gia, chính là một trong năm loại huyết mạch thuộc ngũ đại gia tộc, những cổ tộc khai quốc trên mảnh thiên địa này năm xưa.", Quách Đằng uống một ngụm rượu lớn, đưa mắt nhìn sang Du Tử Dạ đôi con ngươi màu hổ phách đang lặng im nghiền ngẫm, những chuyện này quả thật chưa người cùng nàng nói qua đi.
Vào thời ngũ quốc khai quốc, ngũ đại gia tộc đều mang theo huyết thống trời sinh khác biệt với thường nhân. Hạ Quốc phương nam, Thượng Quan gia đương quốc chủ, mang huyết mạch Luân huyết. Chu Quốc phương đông, Khúc gia đương quốc chủ, mang huyết mạch Hoàn huyết. Ly Quốc tây bắc, Bách Lý gia đương quốc chủ, mang huyết mạch Sinh huyết. Kha Quốc phương bắc, Quách gia đương quốc chủ, mang huyết mạch Bạo Huyết. Vĩnh Quốc tại vùng đất trung tâm, Vân gia đương quốc chủ, mang huyết mạch Ngự huyết, cũng là huyết mạch huyền bí nhất trong ngũ đại gia tộc.
Về sau Vĩnh Quốc cải triều hoán đại, quốc chủ đương thời lại là Du gia. Một gia tộc thường nhân bình phạm lại có thể lật đổ cả một vương triều mang theo huyết mạch thiên ban, bí ẩn trong đó nhiều đời sau cũng không người lý giải được. Ngự huyết của Vân gia cứ như vậy thất truyền hơn hai trăm năm qua. Lại bỗng nhiên tái xuất trên thân hậu nhân của Du gia, Du Tử Dạ nàng.
Phải biết rằng, mỗi một loại huyết mạch thuộc ngũ đại gia tộc truyền thừa qua nhiều đời, đều mang theo bí sử của riêng nó, ví như Bạo Huyết trên người Cát Đằng đều có chút ẩn tình không thể để cho ngoại nhân tỏ tường, trừ những thân tín thuộc hạ ra, người ngoài đều không cách nào biết được. Đó là nguyên nhân tại sao Kha Quốc phương bắc có thể nhiều năm thống trị một phương, chèn ép cả Vĩnh Quốc tiền triều Vân gia, lẫn đương triều Du gia.
Trong ngũ đại gia tộc, Quách gia Kha Quốc chính là coi trọng nhất nghĩa tình huynh đệ. Vì lẽ đó từ thời khai quốc đến nay, Kha Quốc vẫn luôn đề xướng tôn sùng tình nghĩa huynh đệ. Truyền thừa Bạo Huyết qua nhiều đời, thứ huyết mạch vốn dĩ chỉ có chân chính hoàng thất Kha Quốc mới có được, vậy mà cứ như vậy truyền cho huynh đệ ngoại tộc.
Cái gọi là Bạo Huyết là dùng máu của bản thân đốt cháy chính mình huyết mạch tạo ra sức mạnh, cho nên thứ mà người Kha Quốc có đó là sức mạnh kinh người. Nhưng để có được sức mạnh không phải của bản thân mình, cũng là chấp nhận với việc mất đi những thứ của chính mình. Dù Bạo Huyết chỉ có thể được dùng trong một khoảng thời gian nhất định, hơn nửa canh giờ. Nhưng khi đó, toàn bộ máu huyết bên trong cơ thể sẽ bị đốt cháy đến khô kiệt, vượt quá giới hạn sẽ khiến thất khiếu xuất huyết đến chết. Nửa canh giờ thời gian mà nói chỉ là đối với huyết mạch Bạo Huyết chính thống Kha Quốc, còn đối với những kẻ huynh đệ ngoại tộc thì chỉ có thể sử dụng Bạo Huyết trong thời gian không quá nửa khắc. Truyện Đam Mỹ
Những kẻ huynh đệ ngoại tộc có thể nhận được một phần truyền thừa Bạo Huyết tất cả đều là xuất phát từ phía hoàng thất Kha Quốc muốn chia sẻ thứ sức mạnh mình đang nắm giữ, nhằm vào mục đích phân chia sức mạnh vốn có, nâng cao quốc lực Kha Quốc. Chỉ cần bằng cách dùng máu kết nghĩa huynh đệ, Bạo Huyết cứ như vậy được truyền qua nhiều đời, truyền thừa rộng khắp trong tầng lớp trung lưu và thượng lưu, những kẻ thần tử, thuộc hạ trung thành với vương triều Kha Quốc.
Kha Quốc người người đều mạnh, vậy Quách gia là như thế nào có thể thống trị tất cả những kẻ mạnh, khiến cho toàn bộ người trong Kha Quốc phải cuối đầu thần phục, không chút tâm cơ phản nghịch đây. Trừ những kẻ mang dòng máu hoàng thất Kha Quốc và người kế tục của bọn họ, không một ai được biết đến bí mật đó.
Thứ trong tay hoàng thất Kha Quốc chính là Hỏa Chú, cấm chế của Bạo Huyết. Hay nói đúng hơn, Hỏa Chú chính là lời nguyền mà Bạo Huyết gieo xuống cho những kẻ được ban phát sức mạnh. Kẻ gieo xuống lời nguyền này lại không phải ai khác, chính là những kẻ đi ban phát sức mạnh, hoàng thất Kha Quốc. Ngay từ khi nếm qua máu huyết của huynh đệ, ban phát cho họ sức mạnh, kể từ đó tâm tư suy nghĩ của những kẻ được ban phát đã không tài nào thoát khỏi nhãn lực của kẻ đi ban phát. Một khi có kẻ mang theo tâm tư phản nghịch, chỉ cần trong tầm mắt của kẻ đi ban phát, hắn niệm qua một hồi Hỏa Chú, dù cho kẻ được ban phát có chạy đến chân trời góc bể, thì một khi kẻ ban phát muốn ngươi chết, ngươi nhất định sẽ bất đắc kỳ tử mà chết. Tại Kha Quốc, Quách gia chính là đại gia tộc nắm giữ sức mạnh tối thượng như vậy, bất khả chiến bại.
Lúc ngươi kết nghĩa huynh đệ cùng hoàng thất Kha Quốc, thì đã định sẵn ngươi vì đổi lấy sức mạnh hơn người mà giao mệnh của chính mình vào trong tay bọn họ. Ở trên vùng đất hoang mạc này, trong một quốc gia trọng võ như Kha Quốc, nếu không có sức mạnh, thì ngươi chính là ngay cả súc sinh cũng không bằng. Vậy sinh mệnh quan trọng hay sức mạnh mới là thứ quan trọng đây.
Nhận được sức mạnh ban phát, mang trên người huyết mạch Bạo Huyết cũng đồng nghĩa với việc sinh tử đời này gắn liền với kẻ ban phát. Nếu kẻ ban phát chết đi, kẻ nhận được ban phát cũng nhất định sẽ chết đi. Huynh đệ đồng thời cộng tử chính là như vậy.
"Vậy sao ngươi lại không dùng Hỏa Chú trên người ta.", khi nghe Quách Đằng nói đến đây, Du Tử Dạ trong lòng thập phần bất mãn, nghiêm túc truy vấn Quách Đằng.
"Với ngươi là không dùng được.", Quách Đằng cười khổ, nếu dùng được hắn như thế nào lại ngồi nơi này huyên thuyên cùng nàng truyền thừa đây.
"Kha Quốc các ngươi tồn tại cũng hơn năm trăm năm có thừa. Trước ta, đã từng có chuyện không dùng được Hỏa Chú với người khác hay chưa.", Du Tử Dạ nội tâm chán ghét Quách Đằng vô dụng, đến Hỏa Chú cũng không hạ được.
"Chưa từng. Ngươi là kẻ ngoại tộc đầu tiên, sau khi nhận lấy sức mạnh của Bạo Huyết có thể thoát khỏi sinh tử tuyến vốn có, không chịu chi phối của Hỏa Chú. Cho dù ta tự sát chết tại nơi này, chỉ e ngươi vẫn còn phải trông thấy mặt trời ngày mai đi.", Quách Đằng chính hắn thật là bất lực trước Du Tử Dạ nàng.
"Hừ.", Du Tử Dạ không lại nói tiếp. Chỉ bĩu môi, chọn mi gương mặt hiện rõ dáng vẻ khi dễ Quách Đằng, thiếu điều chưa phun ra hai chữ bất tài mắng đến trước mặt hắn thôi.
Quách Đằng một bộ không chấp nhất tiểu nữ hài, nhất là tiểu nữ hài một lòng tìm chết, chính hắn cũng là thật đến hết cách với nàng. Đành bày ra dáng dấp một vị đại ca hòa hảo, Quách Đằng kiên nhẫn cùng nàng giải thích "Vấn đề không nằm ở chỗ ta, mà là nằm trên người của ngươi. Ngươi chính mình từ lúc nào bị người hạ ấn còn không biết được, lại ở nơi này cùng ta phân cao thấp năng lực. Tiểu muội thật bất công với đại ca ca.".
"Tiểu...tiểu muội, tiểu muội cái đầu ngươi. Ai cho ngươi gọi ta là tiểu muội đây.", Du Tử Dạ nàng là lần đầu nghe có ngoại nhân gọi nàng như vậy thân mật, thật xem nàng như một cái tiểu nữ hài mà đối đãi. Không khỏi khiến nàng hiện lên dáng vẻ tiểu nữ nhi, bên ngoài bối rối, bên trong nhu hòa thành một mảnh hồ thu chứa đựng vô vàn cảnh sắc bất đồng.
Nhưng chút tư tình tiểu nữ nhi còn sót lại sau cùng cũng bị chính Du Tử Dạ nàng tàn nhẫn bóp nát "Ta từ lúc sinh ra đã là Du Tử Dạ, đã khoác lên lớp vỏ bọc của kẻ khác, sống hết một đời không phải của chính ta. Chúng ta hôm nay kết nghĩa huynh đệ, nếu ngươi có thể xem ta như một cái tiểu đệ để đối đãi, ta nhất định cũng sẽ đối đãi ngươi vị đại ca này thật hảo.".
Một tiểu nữ hài cứng nhắt đến cố chấp, dù là suy nghĩ như vậy nhưng Quách Đằng cũng là cùng nàng đáp ứng "Hảo hảo, sau này A Dạ ngươi là tiểu đệ đệ của Quách Đằng đại ca ta. Như vậy đã được hay chưa tiểu đệ đệ.".
Lời nói Quách Đằng mang theo sủng nịch cùng chân thành không chút giả dối, vô tình khiến đôi mắt màu hổ phách nhìn hắn có chút ngoài ý muốn nhiều thêm một phần ỷ lại. Trên thân nàng mang ấn chú đến chính nàng cũng không hề hay biết, Du Tử Dạ dâng lên nỗi hiếu kỳ muốn được người kiến giải "Ngươi nói trên người ta là có người hạ ấn, là phải hay không gạt người đây. Loại ấn như thế nào mà lại lợi hại như vậy có thể ngăn trở ngươi hạ Hỏa Chú trên người ta đây.".
Bối rối thập phần, Quách Đằng không khỏi muộn phiền đáp lời Du Tử Dạ "Cái này thứ cho đại ca ta cũng không thể nhận biết. Ngươi trên người hạ chính là cổ ấn, ấn phong tại tâm, xung quanh ấn hạ toàn bộ đều là văn tự cổ, khó nhìn ra là thuộc của gia tộc nào trong ngũ đại gia tộc. Ấn này từ tâm mà phong, triệt để ngăn cấm tất cả những ấn chú của ngoại tộc khác. Đó là lý do Hỏa Chú của Kha Quốc không thể tác động lên ngươi. Hay nói cách khác không có bất kỳ loại ấn chú nào của ngũ đại gia tộc có thể dùng được trên thân ngươi, trừ Ngự Tâm thuật của Vân gia. Như ta đã có nói qua với ngươi, Vân gia huyết mạch chính là Ngự Huyết. Mà Ngự Huyết lại chính là huyết mạch căn cơ của ngươi, cho nên cấm chế của Ngự Huyết, Ngự Tâm thuật vẫn là không bị cổ ấn khống chế. Một ngự thuật, một phong ấn, cùng ở trên người ngươi, luân phiên trấn áp, song song tồn tại.".
Cổ ấn trên người Du Tử Dạ thì Quách Đằng hắn thật sự không biết. Nhưng từ cách đây vài năm, khi cùng Du Tử Dạ trải qua cái gọi là Đông Đô cố sự, Quách Đằng hắn đã biết trên người Du Tử Dạ bị khống chế bởi Ngự Tâm thuật. Hắn cũng đã từng chứng kiến qua Ngự Tâm thuật của Vân gia như thế nào lợi hại, có thể khiến cho kẻ thiện lương hóa quỷ dữ, còn người sống chỉ muốn ngay lập tức thành người chết.
Nếu ngược dòng lịch sử hơn hai trăm năm trước, không phải Du gia diệt Vân gia đó chính là huyết hải thâm thù sao. Đoạt Vân gia giang sơn, Du gia không phải đã trở thành kẻ thù không đội trời chung sao. Ngự Huyết huyết mạch bao nhiêu năm qua mai một, không phải tộc nhân Vân gia cũng đã bấy nhiêu năm cải danh đổi họ, sống đời như loài sâu bọ chui rúc nơi nhân gian chỉ để giữ được tính mệnh, thủ hộ lấy cái gọi là huyết mạch Vân gia hay sao. Mối hận đoạt giang sơn, mối thù diệt gia tộc, mối nhục hơn hai trăm năm qua, cũng đã đến lúc Vân gia cùng Du gia dùng tinh huyết để giải kết.
Tất cả đều đã và đang tính hết trên người Du Tử Dạ nàng, một tiểu nữ hài chỉ vì sinh ra trong Du gia, trên thân mang Ngự Huyết huyết mạch và đời này tránh không thoát khỏi cái gọi là Ngự Tâm thuật, cấm chế của Vân gia đi.
Nhận ra ánh mắt đang nhìn về phía nàng, bên trong đó mang theo vài tia thương cảm không nên có. Hắn vậy mà lại dám thương hại nàng, nhưng hắn thật có tư cách đó sao. Du Tử Dạ đem chiếc áo choàng lông cáo đang khoác trên thân ném trả lại cho Quách Đằng, phớt lờ đi ánh mắt thương hại hắn dành cho nàng. Hừ lạnh, đời này kẻ có tư cách thương hại nàng còn chưa sinh ra đâu, Quách Đằng hắn đây chẳng lẽ là muộn đi đầu thai.
Gió đêm tại Huyết Long hoang mạc vù vù thổi qua bên tai không ngừng, thổi thốc vào đốm lửa đang cháy từng đợt từng đợt. Dưới tác động của từng cơn lãnh phong, ngọn lửa trở nên biến dạng tưởng chừng như đã vụt tắt lại bùng cháy lên mạnh liệt, thiêu đốt củi khô đến hóa ra tro tàn. Vẫn mặc nhiên phi phong điên cuồng, nhảy múa đùa vui cùng với ngọn lửa trong đêm đen hoang mạc.
Quách Đằng thu lại áo choàng, khóe môi khẽ co giật, nụ cười trên gương mặt trở nên đắng chát, gượng gạo giễu cợt chính mình, người bên cạnh hắn là ai chứ. Nàng là Sát Thần một phương, cũng không phải cái củi khô bên trong đốm lửa. Nếu ví Ngự Huyết huyết mạch hay Vân gia gia tộc như ngọn lửa kia, có thể thiêu đốt hết thảy mọi thứ thành tàn tro, thì củi khô kia hẳn là ngũ đại gia tộc, hay là Quách Đằng hắn không sai đi. Còn Du Tử Dạ nàng chính là ngọn gió vô hồn kia, khi đủ mạnh sẽ diệt cả ngọn lửa, không đủ mạnh cũng có thể từ trong bất định vẫy vùng, tứ phương sát phạt mà định đoạt sinh tử của cả ngũ đại gia tộc, một cách thản nhiên đến mặc nhiên vô cùng.
Quách Đằng nâng lên bình rượu uống một ngụm rõ to, ngẩng đầu sảng khoái nhìn tinh tú rồi mơ màng đứng bật dậy. Thân hình hắn vạm vỡ, to lớn, trong bộ thường phục của đại vương Kha Quốc toát ra khí chất phi phàm của bậc đế vương đương thời. Dưới ánh lửa loe loét trong đêm đen không thể đem hào quang của vị Kiêu Hùng Đại Mạc triển lộ ra bên ngoài, nhưng chiếc bóng sau lưng hắn cơ hồ nhập cùng đêm tối càng thêm vô tận, vĩ đại.
Phịch, hai đầu gối giác vàng của đại hán tử nặng nề chạm đất, trên gương mặt anh tuấn của bậc đế vương ngoan cường xen lẫn áy náy, lại tuyệt nhiên không chút hổ thẹn. Vì muôn dân bách tính Kha Quốc bảo mệnh, Quách Đằng hắn như thế nào sẽ hổ thẹn đây.
Đêm tại Huyết Long hoang mạc vô vàn tinh tú chiếu qua bóng dáng vị Kiêu Hùng Đại Mạc cương nghị cuối đầu quỳ phục dưới chân vị Sát Thần Phương Bắc lãnh mạc.
"A Dạ, đại ca hữu sự cầu ngươi đáp ứng.".