Lưu loát đứng dậy phủi lấy cát bụi vấy bẩn trên thân y phục, che dấu đi dáng vẻ chật vật không muốn để người nhìn thấy, Du Tử Dạ trước khi quay lưng rời đi đã bỏ lại một câu: "Vừa rồi thổi qua một cơn gió lớn, những lời đại ca vừa nói thứ cho A Dạ chưa nghe thấy, cũng không lại muốn nghe thấy.".
Lời này của Du Tử Dạ, khiến Quách Đằng hắn nhận ra hành động hôm nay của chính mình đã chạm phải nghịch lân của Du Tử Dạ. Đông Đô cố sự năm đó cũng là bọn họ đã dùng cách như thế này, tương tự như hắn đang làm, dựa vào chính sự lương thiện của Du Tử Dạ nàng, ép nàng một tiểu nữ hài lục niên lần đầu hạ thủ sát nhân. Chỉ bởi vì một lòng phải bảo vệ thứ mà mình muốn, không tiếc bức nàng phải đi trên con đường nàng đang đi, theo năm tháng tàn nhẫn trở thành Sát Thần một phương. Hắn và bọn họ là cùng một dạng người không sai đi, đều là đồng dạng không có biện pháp, bất đắc dĩ phải ủy thác đến trên người nàng Du Tử Dạ, cũng thật là không còn cách nào khác hơn.
Quỳ trên mặt đất đại vương Kha Quốc nhìn theo Du Tử Dạ đang rời đi lớn tiếng nói với theo bóng dáng nàng: "Chỉ dùng Bạo Huyết, tiểu đệ hãy cùng đại ca đêm nay đánh một trận phân cao thấp. Nếu đại ca có thể đánh thắng ngươi, cầu tiểu đệ đáp ứng đại ca tam sự tình. Nếu đại ca vô năng thủ hạ bại tướng dưới tay ngươi, đại ca nhất định sẽ không làm ngươi khó xử.".
Chỉ với một phần huyết mạch Bạo Huyết mà Du Tử Dạ nhận được từ Quách Đằng, tâm tư suy nghĩ của nàng đều trần trụi dưới con mắt của Quách Đằng hắn. Dù trong nội tâm Quách Đằng nhiều lần phỉ nhổ chính mình phi quân tử, nhưng vì bách tính Kha Quốc tại Vương Đô thành hắn nhất phải đạt được ước định đêm nay với Sát Thần.
Từ trong toan tính thoát ra, Quách Đằng đã không nhìn thấy bóng dáng của Du Tử Dạ trước mặt, thanh âm sắc lãnh bất ngờ tập kích bên tai hắn "Ta đáp ứng ngươi.".
Quách Đằng ngay lập tức liền lãnh trọn một cước hữu lực của Du Tử Dạ văng xa hơn mười thước, tấm lưng tráng kiện của hắn mạnh mẽ đập vào thân một cây huyết long gần đó. Quách Đằng gắng gượng trụ vững, vận chuyển huyết mạch bên trong cơ thể, phát động Bạo Huyết. Hai bên thái dương hắn hằn lên từng vạch huyết mạch rõ ràng, đôi mắt đen cương nghị của hắn xung quanh dần hiện lên quang mang sắc đỏ như máu. Theo huyết mạch trong thân thể sôi trào, Quách Đằng lao vào Du Tử Dạ bắt đầu trận kịch chiến.
Cát bụi hoang mạc theo chuyển động quyền cước của cả hai tung bay mù mịt. Quách Đằng một thân nam tử hán đại trượng phu, hạ cước phi sa, tung quyền tẩu thạch. Hắn không vì Du Tử Dạ là nữ hài tử mà nương tay với nàng. Phải biết, Du Tử Dạ nàng chính là Sát Thần, không phải vô cớ nàng lại được thiên hạ phong thần. Chỉ với một phần huyết mạch Bạo Huyết, nàng đã có được sức mạnh không thua kém gì hắn, luận quyền cước hay luận chiêu thức hắn vẫn là kém hơn nàng một bậc, không thể chối cãi. Huống chi, Quách Đằng hắn nhờ vào Bạo Huyết có thể nhìn ra nàng thân phận nữ nhi, nhưng như thế nào biến hóa trong từng chiêu từng thức của nàng hắn lại không tài nào theo kịp, không cách nào phân rõ. Là tâm trí nàng linh cơ ảo diệu, hay là chính nàng tâm trí hư không cùng hắn chiêu đối chiêu đây. Không thể nào, thật không thể nào một tiểu nữ hài chỉ mới mười tuổi lại có năng lực đến bậc này. Thâm tâm Quách Đằng run lên bần bật khiếp sợ. Sau một hồi lại tự chính mình dường như đã có thể minh bạch, ngay đến Ngự Tâm thuật còn không thể hoàn toàn khống chế được nàng, âu cũng là do chính nàng bản lĩnh tự có riêng nàng biện pháp.
Dù lúc này bên trong cơ thể Du Tử Dạ máu huyết hỗn loạn sau khi hấp thu sức mạnh của Bạo Huyết, trên thân còn mang thương tích không ngừng chảy máu. Nàng vẫn điên cuồng hướng Quách Đằng hạ từng chiêu từng chiêu, tất cả chiêu thức đều là sát chiêu. Du Tử Dạ như muốn trút hết phẫn nộ bấy lâu mà nàng đã đè nén.
Song phương ngang tài ngang sức, bất phân thắng bại. Quách Đằng đã bị Du Tử Dạ đánh gãy ba, bốn chiếc xương sườn, thì Du Tử Dạ nàng cũng chả khá hơn hắn là bao, tay phải nàng vì đỡ thiên cân nhất quyền của Quách Đằng hắn có lẽ đã bị gãy, thương thế không nhẹ. Vết thương sẵn có trên thân nàng cũng bởi vì quyền cước đả động mà máu huyết thấm ướt cả ngoại bào của nàng.
Nắm đấm Quách Đằng nhiễm đỏ sau khi một quyền đả đến trước ngực Du Tử Dạ, máu tươi ẩm ướt cả tâm tư hắn, tiểu nữ hài này trọng thương đến vậy vẫn là... Du Tử Dạ tung một cước kình lực hướng đến bả vai Quách Đằng, hắn tay trái thủ cước tay phải một quyền đánh đến trên mặt Du Tử Dạ, nhưng giữa chừng vô thức thu quyền, nắm đấm nhiễm huyết khựng lại giữa không trung. Quách Đằng lãnh trọn một cước của Du Tử Dạ, bay xa một đoạn ngã vào trong tro tàn đống lửa, ngọn lửa lụi tàn, hoang mạc lại chìm trở lại vào đêm tối.
Tàn tro quấn thân bỏng rát đến da thịt, Quách Đằng vội lăn tròn vài vòng trên cát để hạ nhiệt, giảm bớt đi đau đớn. Hắn cứ thế nằm vật ra trên nền cát giữa hoang mạc bao la, đối diện với tinh tú vô tận thiên không. Quách Đằng giơ lên bàn tay như thể muốn nắm lấy bức màn tinh tú trên cao kia kéo xuống, để hắn một lần nhìn xem đằng sau chúng là đang che giấu vị thánh thần quyền năng nào, hay ẩn giấu sức mạnh vô biên gì mà con người không được phép chạm đến, chỉ có thể tại chốn nhân gian này vượt qua một đời bất đắc dĩ. Lòng bàn tay là máu của hắn, mu bàn tay là huyết của nàng, cùng một sắc đỏ, chẳng có khác biệt, sao lại phải phân biệt đây.
Phịch. Du Tử Dạ nằm vật xuống bên cạnh Quách Đằng, đôi con ngươi màu hổ phách của nàng tựa như thiên không chất chứa muôn vàn huyền bí, nhưng so với thiên không vô tình thì nàng lại nhiều hơn một phần nhân tình, đặc biệt lương thiện. Quách Đằng cảm thẩy thật may mắn vì bản thân hắn đã thu lại một quyền kia, không đánh đến trên gương mặt như họa kia của nàng. Nhan sắc đối với nữ nhi không phải rất quan trọng hay sao, nếu đại ca như hắn lại làm tổn hại đến nhan sắc của tiểu muội, vậy hắn thật hổ thẹn với hai tiếng đại ca nàng đã gọi hắn.
Quách Đằng tâm tư, Du Tử Dạ là đã nhìn thấu, hắn thật xem nàng như hắn tiểu muội mà đối đãi. Quyền kia của hắn, tay phải của nàng đã gãy thật vô lực chống đỡ, cũng định sẵn cắn chặt răng lãnh trọn một quyền, lại không ngờ đến hắn sẽ vì nàng mà thu tay. Muôn dân bách tính Kha Quốc cùng một tiểu muội kết nghĩa như nàng, Quách Đằng hắn, đại vương Kha Quốc, Kiêu Hùng Đại Mạc lại chọn bảo toàn nàng. Du Tử Dạ nàng xưa nay chính là dùng nhân tình đãi nhân tình. Buông một tiếng thở dài bất lực, nàng nhẹ giọng lên tiếng: "Ta đã thua. Đại ca ngươi là muốn tiểu đệ giúp ngươi làm ba cái chuyện gì đây.".
Thật xin lỗi ngươi, A Dạ. Đại ca là thật tâm không muốn bức bách ngươi, nhưng chính mình vô năng ngày mai định sẵn sẽ chết trong tay ngươi, ngày sau chỉ đành phải trông cậy vào một người là ngươi vậy: "Chuyện thứ nhất, cầu ngươi sau này có thể thay đại ca bảo hộ bách tính Kha Quốc tại Vương Đô thành.".
"Từ ngày bản Sát Thần ta đi trên con đường ngập tràn máu huyết, thiên hạ muôn dân cùng ta đã không còn can hệ. Trận sinh tử chiến ngày mai, sau khi ngươi chết, công chiếm Vương Đô thành là việc tất yếu. Kẻ thuận theo thì sống, kẻ phản nghịch tất chết, chuyện của bọn họ không đến phiên ta định đoạt.", Du Tử Dạ khảng khái đáp lời Quách Đằng.
"Đệ yên tâm, trước trận sinh tử chiến ngày mai, đại ca nhất định đem vương ấn giao cho thân tín thuộc hạ, phân phó hắn sau khi ta tử trận mở rộng đại môn Vương Đô thành, quỳ nghênh đầu hàng, dâng lên vương ấn đổi lấy trên dưới bách tính Vương Đô thành toàn mệnh.", đại vương không hổ là đại vương, đến chuyện hậu sự của chính mình cũng đã thu xếp chu toàn.
Không nghe thấy Du Tử Dạ đáp lời, Quách Đằng biết nàng đây là đã đáp ứng hắn chuyện thứ nhất này. Đoạn Quách Đằng lại lên tiếng: "Chuyện thứ hai, trận chiến ngày mai, trước khi ta chết đi, từ tâm mạch đại ca, ngươi hãy trích huyết uống máu.".
Như sấm nổ bên tai, Du Tử Dạ thập niên tiểu nữ hài không tránh khỏi kinh hãi, khiếp sợ nhìn Quách Đằng không nói nên lời "Ngươi...".
Dáng vẻ bây giờ của Du Tử Dạ thật không khác gì hắn năm đó khi lần đầu nghe thấy những lời này từ phụ hoàng hắn. Quách Đằng nhẹ giọng trấn an Du Tử Dạ "Tin ta, đó chỉ là một thông tục của Kha Quốc ta nhiều đời. Chắc hẳn ngươi từng nghe qua, phương bắc có một thông tục kẻ chiến bại trong sinh tử chiến, sẽ mất tất cả vào tay kẻ chiến thắng.".
Thông tục này nói đến là không phải ám chỉ những thứ vật chất hay nữ nhân của kẻ chiến bại. Cái mà thông tục này ám chỉ đó chính là huyết mạch. Bởi vì từ rất xa xưa, trên mảnh đất Kha Quốc này, huyết mạch Bạo Huyết đan xen nhau tồn tại như những mắc xích chằng chịt, chồng chéo lên nhau tầng tầng lớp lớp. Mỗi một chuỗi mắc xích đều có kẻ cầm đầu riêng, chính là tộc nhân của Quách gia, những kẻ đi ban phát sức mạnh. Dưới thời đại đó, các tộc nhân Quách gia giết chóc lẫn nhau tranh giành sức mạnh và quyền lực là một chuyện thiên kinh địa nghĩa. Những kẻ cầm đầu của những chuỗi mắc xích đều có thể phát động sinh tử chiến, kẻ thắng chỉ cần giết chết kẻ bại, trích huyết từ tâm uống lấy, thì mắc xích dưới tay kẻ bại, những kẻ nhận được ban phát sức mạnh thay vì phải chết cùng kẻ chiến bại kia, thì vẫn sống sót trở thành thủ hạ của kẻ chiến thắng.
Không chỉ vậy, những kẻ nhận được một phần sức mạnh của Bạo Huyết, trở thành một trong những mắc xích dưới tay kẻ cầm đầu, cũng bắt đầu nhận ra một khi bọn họ giết chết được kẻ cầm đầu, uống được máu hắn thì liền trở thành kẻ cầm đầu chuỗi mắc xích đó.
Kha Quốc thời đó, nội chiến không ngừng, loạn chiến khắp nơi, những kẻ ngoại tộc luôn rình rập ám sát tộc nhân Quách gia, âm mưu lật đổ kẻ cầm đầu, trở thành người cầm quyền. Quách gia rơi vào nguy cơ trùng trùng, toàn tộc lâm vào nguy cơ tuyệt diệt, khó lòng chống đỡ, mà nguyên nhân chính là do người người đều biết đến việc Bạo Huyết cùng với Bạo Huyết, chỉ cần trích huyết uống máu thì có thể đoạt lấy sức mạnh cùng quyền lực thu về trong tay.
Dù bao kẻ đoạt được sức mạnh của Bạo Huyết, nhưng người truyền người thì đã không còn thanh thuần, sức mạnh cứ như vậy giảm dần qua những cuộc sinh tử chiến. Đó là chưa nói đến, bao nhiêu kẻ có thể đem sức mạnh của chính mình giao ra, đem máu huyết từ tim mình truyền lại con cháu đời sau hưởng dụng. Quách gia chân chính năm đó, thế cô lực mỏng cứ như vậy mai danh ẩn tích, bảo toàn lực lượng. Qua nhiều năm, Bạo Huyết truyền đến hậu thế cứ như vậy mai một dần, không kẻ nào giữ được sức mạnh năm xưa của tổ tiên.
Thông tục xưa kia cũng là bị Quách gia sau này quật khởi, dụng tâm nhiều năm bóp méo che giấu đi sự thật, trở thành thông tục vô thưởng vô phạt như bậy giờ. Quyền lực tối thượng trên mảnh hoang mạc Kha Quốc cứ như vậy bị Quách gia thâu tóm toàn bộ. Và bí mật của thật sự của Bạo Huyết cũng chỉ truyền thừa cho người kế tục. Quách Đằng hắn cũng là đã uống máu của chính phụ hoàng hắn, sống đến tận hôm nay, tựa như tổ tiên Quách gia hắn.
Du Tử Dạ không đáp lời Quách Đằng. Nàng thật không biết phải dùng tâm tư gì để thấu hiểu hắn cảm xúc, dùng ngôn từ gì để đối đáp lời hắn. Du Tử Dạ hoàn toàn chết lặng, giữ lại tôn nghiêm cho Quách Đằng bằng cách không phản bác hắn, cũng như giữ lấy chính mình nhân tính không cùng hắn đáp ứng.
Im lặng của tiểu nữ hài bên cạnh là câu trả lời hoàn hảo cho vấn đề của Quách Đằng hắn, lại khiến hắn thêm một phần nể phục nàng. Không giống nàng bây giờ điềm tĩnh, hắn năm đó vậy mà lại kinh hãi khiếp sợ đến nỗi xa lánh phụ hoàng, không ít lần trong tâm khinh khi tổ tiên máu lạnh vô tình, khiến phụ hoàng hắn thương tâm sinh bệnh, mất sớm khi vẫn còn tráng niên. Còn hắn, đến cùng vẫn là như vậy bước trên con đường tổ tiên hắn đã bao đời đi qua.
"Chuyện thứ ba, đó chính hôn ước của đại ca cùng với nữ đế Ly Quốc, cầu ngươi thay đại ca thu xếp, trợ lực giúp nàng thủ hộ một mảnh thảo nguyên vùng tây bắc.", nếu không phải Du Tử Dạ là tiểu nữ hài, mối hôn sự này Quách Đằng nhất định đẩy đến trên đầu nàng, sau đó thành tâm chúc phúc cho hai người bọn họ. Đáng tiếc, thật đáng tiếc.
Quách Đằng kẻ này chính sự, hậu sự đều sắp đặt thỏa đáng đến vô cùng, nhưng riêng hôn sự của bản thận thì ngu xuẩn không thể ngu xuẩn hơn...chỉ e hắn trong chuyện này còn không bằng cả tiểu hài tử vừa mới lên ba. Du Tử Dạ trong lòng sinh ra chán ghét kẻ bên cạnh, thân thể cũng là rất thành thật dịch chuyển cách xa Quách Đặng một khoảng rộng, lo sợ sự ngu ngốc của hắn lây nhiễm tâm trí nàng.
Du Tử Dạ nàng ngày mai giết chính là Ly Quốc nữ đế hôn phu, uống vào chính là máu huyết nam nhân của nàng, chính tay đập tan mối hôn sự của bọn họ, cường thủ đoạt hào biến nữ đế Ly Quốc nàng trở thành nữ nhân của kẻ thù không đội trời chung. Cho dù nhiều năm về sau, bách tính cũng sẽ không ngừng nhắc lại việc này như một chuyện khôi hài nhất trong thiên hạ. Khi đó, đừng nói đến giúp nữ đế Ly Quốc, chỉ cần Du Tử Dạ xuất hiện trước mặt nàng, không sớm thì muộn cũng sẽ thành người thiên cổ. Nếu thật sự phải nhắm mắt liều mạng đáp ứng Quách Đằng, Du Tử Dạ ngoài hữu tâm ra, thì cũng chính là vô lực không phải hay sao.
"Đại ca à, ngươi sắp đặt như vậy, chuyện giữa ngươi cùng nữ đế Ly Quốc rốt cuộc là thật thâm tình hay là mang thâm thù đây.".