Hai nha hoàn Nhan Nhi và Thanh Nhi bên cạnh Ôn Chu Hân lại không có được dáng vẻ thong dong tựa như tiểu thư nhà các nàng. Từ trước đến nay tiểu thư luôn cao cao tại thượng, chưa từng cùng ngoại nhân giao hảo. Nếu có thì cũng là đối phương pha trà rót nước, lại đến thỉnh tiểu thư nhà các nàng tới hưởng dụng. Như hôm nay, để tiểu thư nhà các nàng dụng tâm bày biện pha trà, thậm chí đợi chờ...chậc chậc, các nàng thật sự không biết tên tiểu tử kia là thần thánh hay yêu nghiệt phương nào tu thành chính quả.
Bên ngoài Đạm Nhã Đình lại không được thanh bình như bên trong, tứ phía sát khí dày đặc sát phong cảnh. Gió thổi cỏ lay nhưng tuyệt nhiên không nghe thấy tiếng chim hót.
"Lão nhị, ngươi nói thử, đã quá hai khắc, tên tiểu tử kia tại sao còn chưa đến a.", phía sau một tảng đá bên ngoài Đạm Nhã Đình, ngọn cây quay qua nói với ngọn cỏ.
"Lão đại, ngươi hỏi ta, ta làm sao biết được a. Ngươi chậm chút, chậm chút, đừng nóng nảy. Ngươi không nhìn thấy lão tam vẫn đang tọa trấn bên trong a. Chúng ta đừng làm rối loạn trận thế của nàng mới tốt. Bằng không nàng...", ngọn cỏ quay sang nói nhỏ với ngọn cây, mím môi thủ thế đưa bàn tay ngang cổ chậm rãi lia qua, xoẹt.
Ngọn cây nhìn ngọn cỏ bất giác rùng mình, linh quang trong mắt vừa chợt lóe đảo cái liền ảm đạm vụt tắt. Hồi tưởng lại không ít lần hai huynh đệ hắn nếm qua thủ đoạn của lão tam, lão đại khó khăn đánh ực một cái, nuốt xuống ngụm nước bọt lớn. Lão nhị nói không sai, tiểu muội nhà hắn, vị này lão tam đều phải dùng đến bốn chữ hỗn thế ma vương để hình dung thì cũng không phải là nói ngoa đi. Cái gì mà cao lãnh mỹ nhân, cái gì mà nổi danh tài nữ, ta phi, phi, phi. Đều là gạt người a.
Cách tảng đá không xa, mẫu trúc cũng dậm chân bịch bịch trúng chân lão trúc bên cạnh, hậm hực mắng thầm tử trúc không biết phân nặng nhẹ để nữ nhân như hoa như ngọc phải vì hắn đợi chờ.
Giờ ngọ ba khắc, Du Tử Dạ một thân cẩm bào bàn bạc, phối với ngân quan điểm xuýt tử ngọc, men theo con dốc lửng thửng hướng về Đạm Nhã Đình. Tiểu thiếu niên tuổi vẫn còn nhỏ, dáng dấp non nớt chưa đủ thành thục. Nhưng khí độ bất phàm, anh tuấn tiêu sái bậc này tìm khắp Đông Đô hay Vĩnh Quốc được mấy vị có thể sánh ngang được với y.
Từ lúc thân ảnh Du Tử Dạ xuất hiện, cho đến khi đặt chân bước vào Đạm Nhã Đình, đôi con ngươi huyền sắc chưa từng bỏ lỡ một khoảnh khắc nào, dù là một cử chỉ nhỏ nhặt nhất. Năm xưa nàng đã không có cách nào nắm bắt người trước mặt. Qua nhiều năm như vậy, Ôn Chu Hân nàng không muốn lại một lần nữa để tâm tư người này vượt ra ngoài tầm mắt nàng.
Vừa bước vào đình, nhìn thấy một bàn điểm tâm trước mặt thập phần dụng tâm, Du Tử Dạ có chút chột dạ, làm một cái thủ lễ, áy náy lên tiếng "Sáng sớm tinh mơ hôm nay, mặt trời như thế nào mọc đằng tây, lão phương trượng không biết ăn nhầm thuốc gì lại đại giá quang lâm đến phòng của ta. Vào cửa ngồi xuống liền một mạch thẳng tới chính ngọ, dây dưa không chịu rời đi. Ta thật khó khăn lắm mới thoát được thân đến nơi này. Thật thất lễ, đã để tỷ tỷ phải đợi lâu.".
Đợi một người liền có thể đợi suốt bảy năm, chút thời gian này đối với Ôn Chu Hân..."Không thể tính là lâu. Vừa vặn trà pha hảo. Thỉnh tiểu lang quân không cần cùng tiểu nữ khách khí. Mời ngồi."
Trên trán lấm tấm vài giọt mồ hôi của Du Tử Dạ phản chiếu trái ngược với dáng vẻ nhàn nhã lúc xuất hiện, thật không quá thích hợp. Vừa ngồi xuống vị trí đối diện, Du Tử Dạ đã bị một cỗ hương khí đánh úp, khắp nơi lan tràn hương linh lan quen thuộc. Thanh thủy khăn tay phía trên có thêu một khóm linh lan nở rộ xuất hiện trước mặt Du Tử Dạ, cứ như vậy ôn ôn nhu nhu thấm lấy những giọt mồ hôi vương trên vầng trán thanh tú. Khi lướt đến đôi chân mày đang cau chặt thì dừng lại, chưa kịp rời đi liền đã bị một bàn tay khác bắt giữ giữa không trung.
"To gan. Nam nữ thụ thụ bất thân, sao ngươi dám vô lễ với tiểu thư nhà ta.", Thanh Nhi lên tiếng thay tiểu thư nhà nàng giải vây, dù nàng trong lòng cũng thật nhiều rối rắm. Tiểu thư nhà nàng hôm nay vậy mà lại có thể chủ động câu dẫn nam nhân a. Đại nam nhân cũng có thể hiểu được, tiểu nam nhân nàng như thế nào cũng không tha đi. Sao lại tự làm khó chính mình a.
Nhan Nhi một bên cuối đầu im lặng, tai không nghe, mắt không thấy, miệng không lên tiếng. Nhưng trong lòng lại tỏ tường như gương sáng, hôm qua từ lúc trở về tiểu thư nhà nàng như người thất hồn lạc phách. Không rẽ nhầm lối, thì đi nhầm phòng. Sáng nay tỉnh dậy lầm canh giờ, trước khi ra khỏi cửa tất cả y phục nàng mang theo đều đã thử quá một lượt. Dáng vẻ thong dong uống trà khi nãy cũng là lừa người dối mình, nhìn những đường nét hiển hiện trên chiếc khăn tay kia, chỉ thiếu điều chưa bị nàng vò nát mà thôi. Nàng thật không dám nghĩ tiếp, tiểu thư nhà nàng bao năm qua tính cách thanh thanh lãnh lãnh, cao thâm khó dò. Thân lưu tại Ôn gia, nhưng tồn tại như bậc thế ngoại cao nhân. Không khó nhìn ra biến hóa nghiêng trời lệch đất của tiểu thư nhà nàng từ sau khi gặp qua vị này tiểu lang quân.
"Thanh Nhi, Nhan Nhi, các ngươi trước lui xuống đi. Nơi này không cần các ngươi hầu hạ.", Ôn Chu Hân nhẹ thanh lên tiếng, nhưng tuyệt nhiên không có ý tứ muốn rút lại bàn tay đang trong tay Du Tử Dạ.
"Tiểu thư...", Thanh Nhi không cam chịu. Nhan Nhi đành phải thi lễ, rồi lôi lôi kéo kéo Thanh Nhi cùng nhau rời khỏi Đạm Nhã Đình.
Buông ra bàn tay Ôn Chu Hân, đôi con ngươi màu hổ phách quét qua ngọn cây, ngọn cỏ phía tảng đá sau lưng nàng, giương lên nụ cười mười phần châm chọc "Tỷ tỷ như thế nào có thể ung dung ngồi trong Đạm Nhã Đình mát mẻ thưởng trà, để hộ vệ phơi nắng nóng, hong gió trời ngoài kia a.".
Lời vừa dứt khắp nơi trong rừng trúc vang lên âm thanh có tiết tấu đều đặn, vang vọng, không ngừng. Yên Nhi cùng ám vệ vương phủ trên dưới hai mươi người đồng loạt trượt chân té ngã khỏi ngọn trúc. Ai oán chủ tử nhà bọn hắn thật biết cách tự vả mặt chính mình a.
Phía sau tảng đá, ngọn cây nhìn ngọn cỏ, cả hai đồng dạng dâng lên cảm giác nhột nhạt khó nhịn khi cảm giác được đôi con ngươi huyền sắc liếc nhìn về phía bọn hắn. Phải hay không tên tiểu tử kia là nói bọn họ, nếu thật sự bị lộ, phen này đại sự của lão tam liền bị hủy trong tay huynh đệ bọn hắn. Nghĩ đến tháng ngày sau này, Ôn phủ biến thành đầm rồng hang hổ, bọn hắn liệu còn chốn để dung thân.
Ôn Chu Hân khêu mi, đôi mắt sắt bén liếc về phía Du Tử Dạ, trong lòng thầm mắng Du Tử Dạ không biết xấu hổ. Nói người khác cũng không nhìn lại chính mình a. Nàng vọng thanh lên tiếng "Cùng tiểu nữ ước hẹn, tiểu lang quân ngay cả phụ mẫu đều mời đến bên ngoài. Nếu đã cất công đến nơi này một chuyến, không bằng thỉnh bá phụ, bá mẫu nhập đình, cùng thử qua trà kỹ sơ thiển của tiểu nữ a.".
Định Vương sảng khoái, phóng khoáng từ sau bụi trúc bước ra, cười hề hề hai tiếng. Theo sau là Định Vương phi ngượng ngùng nhìn về phía tiểu hài tử nhà nàng. Hiển nhiên tiểu tử này không cho nàng sắc mặt tốt, thật oan uổng nàng mà. Chủ mưu là lão đầu tử phụ vương hắn, nàng cùng lắm chỉ là hợp mưu a. Nếu luận tội thì thủ phạm là Định Vương, nàng Định Vương phi cùng lắm chỉ là tòng phạm. Như thế nào hài tử nhà nàng lại chỉ mặt nặng mày nhẹ mà đối với mỗi mình nàng, khiến nàng thật thương tâm.
Nói đến Định Vương gia sau cuộc thao luyện tân binh, trong đêm liền phi nước đại trở về từ Đông Doanh, nơi giáp ranh giữa Vĩnh Quốc và Chu Quốc. Nghe thủ hạ vương phủ bẩm lại vương phi cùng tiểu vương gia đã xuất hành đến Lăng Sơn, Đông Đô Đại Quốc Tự. Trời chưa sáng hắn liền một thân áo vải, ngựa không ngừng vó đuổi theo tới Lăng Sơn, đuổi đến tận bên ngoài Đạm Nhã Đình, mới có một màn này cảnh này.
Du Tử Dạ cùng Ôn Chu Hân từ bên trong Đạm Nhã Đình bước ra, đi đến trước mặt Du Chấn và Tiêu An Niên, Du Tử Dạ tùy tiện đứng một bên, Ôn Chu Hân lại đánh một cái vạn phúc thật sâu "Tiểu nữ Ôn Chu Hân, lần đầu gặp qua bá phụ, bá mẫu.".
Tiêu An Niên liếc nàng nhi tử xong, lại quay sang nâng lên Ôn Chu Hân, ra dáng trưởng bối, chín chắn lên tiếng "Phu phụ chúng ta chỉ là nhàn rỗi tản bộ, vô tình ngang qua nơi này, đã quấy rầy đến nhã hứng của hai người trẻ tuổi các ngươi, thật không tốt lưu lại lâu.".
"Lão bảo thủ Ôn Bằng, gà trống nuôi con nhiều năm như vậy, bồi dưỡng ra mấy cái hài tử hơn người, thật không khỏi khiến người khác ngưỡng mộ cùng ganh tị.", Định Vương vô thưởng vô phạt cảm thán một câu.
Ôn Chu Hân hướng về phía tảng đá đằng sau, cất giọng ngọt như rót mật, khiến ngọn cây, cọng cỏ bất giác rung lên bần bật "Đại ca, nhị ca, các ngươi còn không nhanh ra mắt bá phụ, bá mẫu. Còn lúp lúp ló ló ở đó làm gì a".
Ở Đông Đô này nếu nói đến quyền cao chức trọng, trước tiên phải nói đến Đông Đô tri phủ, Ôn Thái thú, Ôn đại nhân đức cao trọng vọng, Ôn Bằng. Người có thể gọi thẳng tục danh của phụ thân bọn hắn lại có mấy người đâu cơ chứ. Người trước mặt một thân áo vải tầm thường, nhưng e rằng không phải là người bình thường có thể đắc tội nổi. Nghĩ như vậy, đại công tử của Ôn gia – Ôn Phi Lãng, cùng nhị công tử – Ôn Phi Thuần từ sau tảng đá phủi đi cành cây ngọn cỏ khắp người, từ phía sau tảng đá bước ra khom người khiêm cung thi lễ.
Du Tử Dạ bộ dáng ôn nhuận, đối với đại công tử và nhị công tử Ôn gia cũng làm một cái động tác hữu lễ ra mắt. Một cái ước hẹn liền náo ra động tĩnh lớn như vậy, thật sự nằm ngoài dự kiến của Du Tử Dạ. Đồng thời cũng nằm ngoài sở liệu của Ôn Chu Hân.
"Ừm...cũng không còn sớm, ta cùng phu nhân có nói qua sẽ cầu kiến phương trượng đại sư, cùng đại sư tham vấn kinh văn phật pháp. Hai vị Ôn công tử nếu không chê bai, chi bằng dành chút thời gian bồi phu phụ chúng ta một đoạn đường a.". Định Vương vất vả lựa lời, cố gắng cứu vãn cục diện. Hôm nay chỉ vì nhất thời nổi lên hứng thú, không nghĩ đến lại nháo lớn như vậy. Nhìn nhi tử nhà hắn mặt đen hơn than, ánh mắt thâm thúy nghiền ngẫm, hiện rõ mấy chữ "Không sợ thiên hạ loạn, chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn", thật khiến phụ mẫu bọn hắn rơi vào túng quẫn a.
Một nhà trên dưới, lớn nhỏ phủ Định Vương rời bỏ Kinh Thành hoa lệ, một đường hồi Đông Đô cũng là ý tứ của nhi tử nhà hắn. Vậy mà tiểu tử này, từ lúc trở về Đông Đô đến nay đã qua hai năm, nếu không nhốt mình trong thư phòng, thì cũng là theo bồi phu nhân nhà hắn đến Lăng Sơn. Cửa lớn không ra, cửa nhỏ không mở, đừng nói hồ bằng cẩu hữu, đến dân chúng Đông Đô chỉ e chưa có mấy người gặp qua nhi tử nhà hắn. Hôm nay vị này Ôn gia tam tiểu thư nổi danh khắp Đông Đô lại tìm đến tận cửa, đào ra nhi tử hắn bồi một cái ước hẹn. Chuyện ly kỳ như vậy, hắn làm phụ thân như thế nào có thể thiếu phần a. Thật đáng tiếc, đáng tiếc cái gì cũng đều chưa xem được, đến mỹ mạo của vị tiểu thư này còn chưa kịp nhìn thấy đã phải rời đi. Nếu còn mặt dày ở lại đây, trở về Định Vương phủ, hắn cùng phu nhân đừng hòng có tháng ngày yên ổn.
Hai huynh đệ Ôn gia không hẹn mà cùng nhau đưa mắt nhìn về phía Ôn Chu Hân trưng cầu ý kiến, thấy tiểu muội muội hờ hững, lạnh nhạt, trong lòng liền ảo não. Xong, xong, xong lần này huynh đệ bọn hắn thật không xong rồi. Chỉ đành phải an phận theo chân phu phụ Định Vương cùng nhau rời khỏi Đạm Nhã Đình.
Du Tử Dạ đứng sau lưng Ông Chu Hân, giơ lên nắm tay phải lên giữa không trung, mở ra lòng bàn tay. Đây là mật lệnh ra hiệu cho Yên Nhi cùng ám vệ rời khỏi vị trí, để lại nơi đây một mảnh yên tĩnh đến nỗi khiến lòng người hoang man.
Từng ngọn gió xuân nương theo hướng núi thổi tới, bên trong cơn gió vẫn còn ấp ủ chút hơi thở lành lạnh sót lại của mùa đông chưa kịp tan hết, phảng phất hương cỏ cây nguyên thủy của chốn cao lâm thâm sâu. Du Tử Dạ nhìn bóng lưng của Ôn Chu Hân có chút đơn bạc, ân cần lên tiếng "Bên ngoài gió lạnh, hay là chúng ta vào bên trong đình, ngồi xuống từ từ nói tiếp.".
"Người tri tâm liền sẽ lưu tâm, người vô tâm thì không cần bận tâm.", một câu nói này Ôn Chu Hân là nói với Du Tử Dạ hay là nói với những câu chữ lưu lại bên cạnh động khẩu kia. Du Tử Dạ thật sự không tài nào nắm bắt kịp.
Ôn Chu Hân lúc này đã đi đến bên động khẩu, nghiêng người nâng lên ngọc thủ thâm tình vuốt ve, mơn trớn từng câu từng chữ khắc sâu trên đó. Động khẩu không lớn, chỉ vừa đủ để một người thành niên đi qua. Nếu như nhìn kỹ sẽ thấy những câu chữ khắc bên cạnh động khẩu dường như không quá phù hợp. So với chiều cao của người thành niên, những câu chữ này lại khắc ở vị trí thấp hơn rất nhiều. Thật thú vị, câu chữ chứa đầy chấp niệm này lại thuộc về vị chủ nhân thậm chí vẫn còn chưa kịp thành niên. Ôn Chu Hân từng một lần thấy qua bút tích của Du Tử Dạ. Huống chi trong tay nàng vẫn còn vật chứng khác hữu hiệu hơn, là bức bích họa "Niên diên niên – Hoa khai hoa" nhị ca tặng nàng vào năm sinh thần thứ mười lăm.
Giữa người với người, Ôn Chu Hân luôn giữ vững nguyên tắc, nếu bản thân không cùng đường, sẽ không tuyệt đường của người khác. Không phải nàng không muốn cùng Du Tử Dạ truy vấn, chỉ là người đã không nhận nàng, nàng cũng không có biện pháp đi.
"Quân trở lại, vì sao không nhìnthiếp."