Hàn Phong vội đỡ ôm cô vào lòng giọng điệu đầy lo lắng:
-Mèo nhỏ..cô có sao không??tại sao lại cứu tôi??
Cố gắng nhịn đau cô cất giọng yếu ớt:
-Tôi...thấy hơi..đau!!tôi cũng không biết sao mình lại nhào ra đỡ đạn cho anh ...
chắc có lẽ anh đối với tôi rất tốt nên không muốn..nhìn thấy anh chết..
Nghe cô nói trong lòng anh chấn động, lời nói đó như là cơn sóng mạnh chạy thẳng vào trái tim..
Cố dấu cảm xúc anh ôm ghì chặt cô cúi đầu nói nhỏ:
-Mèo nhỏ..thật ngốc..tôi làm gì dễ chết được..cô. bị thương rồi.chúng ta mau về nhà thôi nào"!!
Bảo Ngọc cố gắnh gượng cười cất giọng yếu đuối nói:
-.."Ân.."!về nhà..tôi mệt rất buồn ngủ.."!
Rồi cô dần lịm đi chìm vào hôn mê sâu..
Hàn Phong bế cô lên đi về phía trước cửa nhà kho..
Nhưng ra đến bên ngoài thì dừng chân lại...Hàn Phong nở nụ cười nhìn cô thầm nghĩ:
[Mèo nhỏ nhiều lúc em thật hung dữ, ngang ngạnh nhiều lúc lại khá đáng yêu đó..]
Nhìn những vệ sĩ đang sếp hàng chờ lệnh anh liền thay đổi sắc mặt lạnh lùng...cất giọng lạnh lẽo„tàn nhẫn nói:
Xử lý hết..Không cho bất cứ một aj sống sót...anh ôm cô đi đến chiểc xe màu đen đã có người mở cửa xe rồi..^^
Ông ta cúi đầu cunh kính nói:
-Thiếu chủ,mời ngài lên xe .
Hàn Phong không nói gì cúi người ngồi vô trong xe...anh nhắm mắt ôm cô thở dài nói:
-mèo nhỏ"!đợi em khoẻ lại rồi tôi sẽ xử phạt cái tội tò mò nghịch ngợm của em..(Tác giả: bắt đầu dùng từ e- tôi a- tôi.. nhé)
Ba chiếc xe đen phóng nhanh trên con đường dài vắng vẻ, u tối.
..
dần cách xa nhà kho đang mang một màu đỏ của lửa rực cháy trong đêm..
chỉ một tiếng sau nó đã biến mất mọi chuyện như chưa hề xảy ra..màn đêm lại yên tĩnh.