-Tôi không sao.."!Hàn phong có phải trong khi tôi ngủ mê man anh rất lo lắng không??
Anh gật đầu giọng nói có phần tức giận mắng:
-đúng"!! mà sao em ngốc vậy đỡ đạn cho tôi để rồi bị thương em có biết suy nghĩ hay không??
Bảo ngọc cúi xuống rơi nước mắt ủy khuất nhẹ nói:
- từ nhỏ tôi đã một mình không có người thân, không bạn bè...
Sống tới 21 tuổi rồi chưa từng có ai quan tâm đối xử tốt với tôi..tôi không thể đứng trơ mắt nhìn anh bị người ta bắn..
- tôi rất sợ hãi nếu như anh chết thì tôi không còn được cảm giác có người như thế bên tôi nữa..."!
Nước mắt lăn dài trên má, đôi mắt đỏ hoe ngẩng đầu tủi thân nói:
-Tôi rất sợ anh biến mất"!!anh có hiểu không??"!
cô khóc ư "!!Hàn phong ngạc nhiên suy nghĩ:
-chưa bao giờ cô ấy khóc mà giờ vì sợ anh xảy ra chuyện mèo nhỏ lại sướt mướt..
Làm Hàn phong xót thương.một cảm giác trước giờ chưa hề có."!
Gương mặt anh giãn ra không còn vẻ cau mày, giận dữ
lau nhẹ đi nước mắt cho cô dịu dàng an ủi:
-ngoan đừng khóc"! là tôi sai..
em bảo vệ tôi mà tôi còn trách em nhưng sau này đừng làm thế tôi sẽ thấy đau lòng..
Mèo nhỏ em nghe tôi nói đây:
- bây giờ, sau này và suốt đời chỉ để tôi cưng chiều bảo vệ em được không??
Bảo ngọc tròn xoe mắt nhìn anh nghẹn ngào nói:
-thật không anh sẽ không bỏ rơi em chứ ??
..không quát mắng,, không giận dữ. suốt đời cưng chiều em phải không Hàn Phong??
Vuốt nhẹ mái tóc người trong lòng Hàn Phong mỉm cười trả lời:
-phải mèo nhỏ ngốc nghếch của anh..!
Bảo Ngọc cười tươi, gò má đỏ ửng, đôi mắt sáng long lanh, bặm môi hờn dỗi nói:
-Ân..."người ta không có ngốc mà"!!
Hàn Phong bất giác ngắm nhìn..
Cô thật là mê người khiến anh muốn hôn lên cái miệng nhỏ đang tỏ vẻ giận dỗi với anh..
-Anh cúi đầu phủ lên đôi môi đỏ mọng như trái dâu chín..
Thật mềm mại..
Chiếc lưõi khẽ tách môi cô ra, luồn vào trong hút hết vi ngọt trêu đùa cùng cái lưỡi nhỏ nhắn của cô..
Một nụ hôn nồng cháy mang hương vị ngọt ngào của tình yêu mới chớm nở dường như không muốn dừng lại..