quần áo xem ra là thuộc hàng hiệu lại thêm giọng nói kiêu căng thì nếu Bảo Ngọc đoán không lầm thì cô ta chắc chắn là dạng tiểu thư nhà giàu.
Ánh mắt của Lâm Oánh Tiệp chứa đầy tia lửa tức giận khi thấy con nhỏ đáng ghét cứ nhìn chằm chằm vào người mình thì cơn giận càng thêm bộc phát cô ta liền quát lớn:
- Nè cô câm và điếc à?? tại sao tôi hỏi lại không trả lời hay tính giả vờ giả vịt ở nơi đây ??
Bảo Ngọc nhướng đôi lông mày ánh mắt sắc bén của cô phóng nhanh về phía Lâm Oánh Tiệp giọng nói lạnh nhạt truyền đến:
- Tôi không câm cũng chẳng điếc và cũng không giả vờ giả vịt như một số người nói người khác mà không biết ngượng miệng!!
Cách nói chuyện và đối xử với khách chả ra sao lại còn dùng lời lẽ lăng mạ khách xin hỏi cô có thấy mình xứng đáng khi làm việc tại tầng cao nhất của Tập đoàn King - World để giúp đỡ tổng giám đốc không??
Lâm Oánh Tiệp thập phần là muốn nổi điên cô ta đường đường là đại tiểu thư duy nhất của tập đoàn Lâm Thị vì muốn ở bên anh Hàn Phong cô đã cố gắng học làm thư kí.
bởi trong mắt cô người có thể xứng đáng với cô chỉ có anh ấy thế mà hôm nay cô lại bị một con nhỏ có gương mặt non nớt xinh xắn dạy dỗ điều này thực là sỉ nhục,..
Lâm Oánh Tiệp nghiến răng, ánh mắt giận dữ trừng lớn miệng quát lên:
- Tiện nhân!! cô nghĩ cô là ai mà dám lên mặt với tôi chắc cô thuộc loại gái được bao nuôi tính vào đây để quyến rũ tổng giám đốc phải không hả ??
Cô ta vừa nói dứt câu xong liền thấy Bảo Ngọc tiến đến gần nụ cười trên gương mặt nở rộ và ánh mắt sắc bén của cô khiến Lâm oánh tiệp khẽ rùng mình khi cô ta vừa định mở miệng quát lần nữa thì một cái tát như trời giáng đã rơi xuống mặt âm thanh "chát" rất lớn vang lên khiến một bên má của cô ta vừa đỏ vừa sưng.
Bảo Ngọc lạnh lùng nhếch khoé miệng ánh mắt sắc bén nhìn Lâm Oánh Tiệp cất giọng băng lãnh:
- hai từ " tiện nhân" này tôi không dám nhận cô cứ giữ lại để dành cho mình đi.
Còn về việc bao nuôi và quyến rũ tổng giám đốc tôi nghĩ cô mới là người biết rõ hơn tôi đấy.
Lâm Oánh Tiệp cứng họng không thể phản bác lại câu nói của cô.
cô ta ôm một bên má đỏ sưng lao về phía Bảo Ngọc gằn giọng nói:
- Tiện nhân cô dám đánh tôi!!..
Nói rồi cô ta lao người về phía cô với ý định muốn trả thù về cái tát lúc nãy thì bỗng nhiên cánh cửa phòng đột nhiên mở ra Hàn Phong bước vào thấy Bảo Ngọc thì gương mặt lạnh lùng vô cảm lại xuất hiện một tia ôn nhu, cưng chiều..
Anh mỉm cười đi lướt qua Lâm Oánh Tiệp mà không thèm liếc nhìn cô ta một cái bước tới chỗ Bảo Ngọc anh nhẹ bế cô lên tiến về phía ghế sofa da cao cấp để cô ngồi trên đùi khẽ hỏi:
- Sao em lại tới đây?? đã ăn gì chưa ??
Bảo Ngọc lắc đầu vươn tay kéo hộp đồ ăn tách từng tầng ra do là hộp có thiết kế bên trong là nhôm giữ nhiệt bên ngoài mạ đá vẽ điêu khắc tinh xảo sẽ đẹp mắt và chất liệu đá không khiến người cầm chạm vào mà bị phỏng.
Cô mở hộp bỏ ba khay ra mặt bàn toàn là những thứ Hàn Phong thích ăn lấy khăn giấy trên bàn lau muỗng rồi đưa cho anh cười ngọt ngào nói:
- Em ở nhà thấy rất chán anh lại không về nhà được, lên em bảo các chú đầu bếp chuẩn bị thức ăn mang đến đây để cùng ăn cơm với anh.
Hàn Phong vuốt tóc cô trên mặt là vẻ yêu thương ngập tràn sự bá đạo lại rất cưng chiều khiến cho một người đang đứng ở một góc nhìn đến ghen ghét, phẫn hận.
Lâm Oánh Tiệp thấy mình như bị quên lãng lại chứng kiến cảnh người cô thương lại ân cần với Bảo Ngọc liền bùng phát cơn giận chỉ về phía cô quát:
- Tiện nhân!! hồ ly tinh mau tránh xa tổng giám đốc ra...
Cô là cái loại gái bao nuôi ti tiện dám quyến rũ anh ấy!! Tổng giám đốc anh đừng để bị cô ta lừa !!
Hàn Phong khẽ nâng ánh mắt lạnh nhìn về phía Lâm Oánh Tiệp cất giọng âm lãnh :
- Cô nghĩ mình là ai mà có quyền nói bà xã tương lai của tôi như vậy ?? Cô ngày mai không cần đến đây làm nữa!! Cút..
Lâm Oánh Tiệp cư nhiên không ngờ tới làm việc với anh lâu như vậy lại bị đuổi vì một cô gái xuất hiện mang danh vị hôn thê ( hiểu nghĩa ý là lão bà, bà xã, vợ tương lai ) thật khiến cô không cam tâm cô yêu anh rất nhiều mà bây giờ anh lại đối xử với cô như vậy tất cả là tại cô ta.
Ánh mắt của Lâm Oánh Tiệp chứa đầy tia lửa bùng cháy nhìn về phía Bảo Ngọc với sự đố kỵ và căm hận tột cùng cô ta nghiến răng nói:
- Tiện nhân!! Tôi nhất định sẽ không tha cho cô.
Nói rồi cô ta quay lưng đi về phía cửa, Bảo Ngọc hừ lạnh cười nhẹ nói:
- xem ra một cái tát với cô chả là gì nhỉ ?? tôi đã nói rồi hai từ đó cô lên giữ lại cho mình đừng phun ra bừa kẻo không chỉ ăn một cái tát như hôm nay đâu.
Một lúc sau khi Lâm Oánh Tiệp đã đi Hàn Phong và cô cũng ăn xong bữa trưa, nhìn đồng hồ đã hơn hai giờ không muốn ở lại quấy rầy anh làm việc.
Bảo Ngọc đứng lên thu dọn lại đồ rồi quay lại thấy anh nhíu đôi lông mày cô khẽ cười cúi xuống hôn nhẹ lên môi anh nói:
- Em về đây!! anh làm việc đi tối về sớm em sẽ về học nấu ăn nhờ các chú đầu bếp hướng dẫn tối nay anh nhớ về sớm em sẽ trổ tài cho anh xem.
Sáng nay vì ở nhà bếp quan sát một lúc cũng như chọn đồ ăn Hàn Phong thích khi thấy các đầu bếp làm rất nhanh và đẹp mắt khiến cô muốn học làm theo,..
Bảo Ngọc cười với anh vừa quay lưng chuẩn bị đi về lại bị Hàn Phong kéo ngược trở lại ngồi vào lòng anh cúi xuống hôn cô cuồng nhiệt Bảo Ngọc cũng vòng tay qua cổ anh đáp trả
Khi Bảo Ngọc vừa xuống chỗ để xe trong tầng hầm của tập đoàn thì đột nhiên một chiếc xe đen lao tới, ba bốn người từ trong xe bước ra tiến lên bịt miệng cô quá trình diễn ra quá nhanh.
Bảo Ngọc đã được huấn luyện tính đánh ngược lại bọn chúng nhưng khi thấy bên hông của tên đứng gần đó có súng cô liền nín thở giả vờ ngất xỉu..
Bọn chúng bỏ cô lên xe , một cô gái bước đến chỗ bọn chúng nói:
- Đưa cô ta đến khu nhà hoang và làm nhục cô ta cho tôi nhớ quay lại và gửi đến tập đoàn King - World..
Tôi đã chuyển tiền một nửa vào tài khoản của các anh sau khi xong việc sẽ đưa nốt số còn lại..
Đi gần đến chỗ chiếc xe nơi Bảo Ngọc đang nằm giọng nói của cô ta đầy sự hận thù và ghen ghét:
- Tôi đã nói rồi!! tôi nhất định sẽ không tha cho cô.
Bảo Ngọc dù không ngửi hết mùi thuốc mê nhưng do lúc đầu vừa bị bịt mũi miệng có hít phải một chút nhưng khi thuốc mê chưa ngấm cô có thể nghe rõ bọn họ nói gì trước khi mất đi ý thức chìm vào giấc ngủ cô hé mắt đã nhìn rõ người trước mắt cô là Lâm Oánh Tiệp..