Nghe tiếng bước chân quen thuộc từ đằng xa tiến lại gần cuối cùng dừng lại trước bàn làm việc, đợi hồi lâu nhưng vẫn không nghe được người tới hé răng, Uý Trì Diễm ngay cả đầu cũng không ngẩng đầu lên, lạnh giọng mở miệng: “Vẫn không tìm được?” Tuy là hỏi nhưng ngữ khí chắc chắc, làm cho người tới vốn đã không yên, trên mặt liền thêm xấu hổ.
“Chủ tịch, tôi…….”
“Tiếp tục tìm.” Không muốn nghe trợ lý riêng của mình giải thích thêm lời nào nữa, Uý Trì Diễm vẫn như trươc không nhìn hắn cái nào, trực tiếp bảo hắn rời đi.
“Hạ Lãng, chủ tịch ông ấy……” Nhìn người đồng nghiệp trước nay đều hăng hái giờ lại chật vật đi ra, trên mặt người đàn ông thô lỗ mặc bộ quần áo vệ sĩ màu đen đang nghỉ chân ở bên ngoài văn phòng chủ tịch tràn đầy lo lắng.
Hạ Lãng liếc nhìn người đàn ông kia một cái, thở dài nặng nề, ngay cả cái lưng bờ vai cao ngất cũng suy sụp: “Tề Hạo, anh nói thử xem Lê Hân kia rốt cuộc là thần thánh phương nào, có thể làm cho cả chủ tịch và cậu chủ gióng trống khua chiêng đi tìm cậu ta?
Thân là cận vệ (vệ sĩ thân cận) bên người Uý Trì Diễm, người đàn ông tên Tề Hạo nghe vậy liền lắc lắc đầu: “Chúng ta hiện tại không phải nghĩ tại sao chủ tịch và cậu chủ để ý tới cậu ta, mà là vì cái gì mà chúng ta không tìm ra cậu ta?”
Hạ Lãng vừa nghe thấy liền nổi trận lôi đình nhảy dựng lên: “Nói cái gì hả! Anh nói xem vì cái gì chúng ta đông người như vậy thế mà đến một người dân tóc húi cua (ý nói bình thường, tầm thường) cũng không tìm được?! Trước đó không lâu Dụ Hòa Bang……” Trước đó không lâu lão đại Dụ Hòa Bang (Dụ: giàu có, dư dả…) phái người ám sát cậu cả sau sự việc đó liền bỏ trốn đến một hòn đảo gà không ị chim không đẻ trứng ở Châu Phi, không phải cũng bị hắn và Tề Hạo bắt trở về chịu tra xét và phán quyết địa ngục của chủ tịch – ý định ban đầu của Hạ Lãng là muốn nói như thế, nhưng nói đến một nửa thì bỗng nhiên như nghẹn lại.
Bởi vì hắn không thể không nghĩ đến tình cảnh chủ tịch xử lý ba tên chủ mưu Dụ Hòa Bang – suốt ba ngày, cả căn phòng đầm đìa máu và thịt nát, so với lăng trì còn thảm hơn. Cuối cùng ba lão đại xã hội đen kia không phải vì bị thương quá nặng, cũng không phải vì bị mất máu quá nhiều, mà còn sống bị đau đến chết. Càng đáng sợ hơn chính là chủ tịch tự mình động thủ, ngay cả cậu chủ cũng bị ngăn ở ngoài, cửa cũng không được bước vào.
Vào lúc đó hắn và Tề Hạo mới hiểu được, nguyên lai ở trong lễ tang của cậu cả Uý Trì Hi, biểu hiện lạnh lùng mà bình tĩnh, ngay cả một giọt lệ cũng không rơi của chủ tịch và cậu chủ đều là giả dối, mà người chết đi kia lại chiếm một vị trí quan trọng trong lòng bọn họ, không phải như suy nghĩ ban đầu của họ, chỉ là một cái bia đỡ đạn mà thôi.
Nghe Hạ Lãng nhắc tới Dụ Hòa Bang, lại thấy hắn bỗng nhiên nghẹn lại, Tề Hạo cũng biết hắn nghĩ tới cái gì, đôi mắt rạng rỡ sáng ngời cũng trở nên ảm đạm. Qua một lát sau, mới ngập ngừng nói ra một câu an ủi mà như không an ủi: “Hiện tại chỉ mới qua một tháng, chúng ta tiếp tục phái nhiều người nữa đi tìm, nhất định có thể tìm được Lê Hân.”
Hạ Lãng không nói gì gật gật đầu, cơn tức vừa rồi cũng đã không còn. Hai người đứng một hồi cũng không biết làm gì, thế là liếc nhìn nhau một cái, sau đó đi về hai hướng khác nhau làm việc.
Văn phòng chủ tịch, sau khi Hạ Lãng ra ngoài Uý Trì Diễm nhìn báo cáo hắn để lại, trong ánh mắt là mờ mịt không rõ.
Suốt một tháng, y biết bản lĩnh của Hạ Lãng và Tề Hạo, một tháng mà không tìm thấy cậu bé kia, thật sự rất kỳ lạ.
Cấp dưới trước tiên tìm đến phòng trọ trước đây của Lê Hân, kết quả hàng xóm kế bên, chính là người tuổi tác xấp xỉ Lê Hân, cũng không biết cậu đã đi vào lúc nào và đi đến đâu.
Mãi đến sau khi bọn họ tìm đến quán bar cậu làm thêm, quản lý chỗ đó nói Lê Hân từng nhắc tới muốn đến B thị ở với bạn. Nhưng khi bọn họ tìm khắp mọi nơi ở B thị cũng không tìm ra bóng dáng của Lê Hân, lúc này mới nhận ra sự việc rất khó giải quyết.
Tiếp theo đó, đồng thời xUý hiện các ghi chép giao dịch của Lê Hân rút tiền ở các ngân hàng tại Washington ở Mỹ, Birmingham ở Anh và HongKong, Đài Loan, bọn họ không bao giờ nghĩ đến lại phải thừa nhận, bọn họ lại bị một thiếu niên nhìn như một cậu bé làm cho đau đầu một phen.
Tin tức rơi vào tai của Uý Trì Diễm, ý nghĩ đầu tiên xUý hiện trong đầu y chính là Lê Hân đang cố gắng hết sức trốn tránh bọn họ.
Trước không nói tới một cậu bé làm sao có thể nhờ hacker làm giả các ghi chép giao dịch ở ngân hàng, Lê Hân không có kẻ thù, không có chủ nợ, nếu không phải là trốn y và Tiểu Giản, thì sao lại che dấu nơi tiến hành giao dịch thực sự của mình?
Đến cuối cùng là vì cái gì? Bọn họ bất quá chỉ muốn giúp đỡ cậu một phen mà thôi, chẳng lẽ đã dọa cậu sợ?
Uý Trì Diễm nâng tay xoa xoa lên huyệt Thái Dương có chút đau nhức, chậm rãi nhắm hai mắt lại – Tiểu Hi, cậu bé có quan hệ với con đã trốn khỏi cha…… Giống như con vậy, ngay thời khắc đó còn dám mở cửa xe ra, nếu không phải có băng ghi hình, cha cũng không cách nào tin rằng con cố ý…… Con nhất định là đã biết dự định ban đầu của cha nên mới có thể hận cha đến thế. Nhưng tại sao con không đến chất vấn cha, tại sao không nói tiếng nào đã chọn cách thức rời đi như vậy…….
Uý Trì Diễm không tự giác nắm chặt nắm tay, ngay cả móng tay đâm vào lòng bàn tay, liên tục chảy ra từng giọt máu cũng không phát hiện ra. Nửa năm trước khi xem băng ghi hình, hình ảnh Uý Trì Hi sau khi xảy ra đọ súng lại mở cửa xe ra làm mắt y như muốn nổ tung, thời gian nửa năm mỗi khi nhớ tới hình ảnh đó đều làm cho y đau đớn không chịu nổi. Uý Trì Diễm không chút nghi ngờ, đây chính là tâm ma mà cả đời này y không thể nào thoát khỏi.