Đang lúc mọi người vì câu nói kia Úy Trì Giản mà suy nghĩ sâu xa, Lê Hân liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, không bất ngờ gì khi thấy sự dịu dàng đã vô cùng quen thuộc ở đối phương.
Âm thầm lấy lại bình tĩnh, cậu không nhanh không chậm mở miệng: “Đáng lẽ tôi phải gặp mọi người sớm hơn, nhưng vì sức khỏe không tốt luôn phải nghỉ ngơi ở nhà sau, không ngờ là kéo vừa lúc tới yến hội ngày hôm nay, còn là trong tình huống lúng túng tới như vậy. Quấy rầy tới hào hứng của mọi người, vô cùng xin lỗi.”
Lê Hân vừa dứt lời, Hạ Lãng liền lên tiếng: “Cái này có gì là quấy rầy? Tiểu Lê có thể xuất hiện ở bữa tiệc này đúng vui mừng mà.” Kỳ thực Hạ Lãng đối với việc hai vị chủ nhân của mình cực lực bảo vệ, chăm sóc cậu thiếu niên do hắn mang về này không phải không có kinh ngạc. Nhưng mà làm việc bao nhiêu năm, trợ lý Hạ có thể nói là con giun trong bụng Boss nhà mình, hắn không có lý do gì không thuận theo Lê Hân.
“Anh Hạ nói như vậy thì tôi yên tâm rồi.” Lê Hân đối Hạ Lãng cười cười, hướng mọi người nói, “Trước đó nhờ có Chủ tich Úy Trì trợ giúp, tôi mới có thể nhiều lần thoát chết, còn có thế lấy lại gia sản mà cha mẹ mình để lại. Tôi tuổi còn nhỏ không hiểu việc kinh doanh, cũng nhờ Chủ tịch Úy Trì giúp người giúp tới cùng, đồng ý để tôi dùng tài sản của Lê Thị trở thành cổ đông của Tập đoàn Uý Trì. Sau này còn nhờ các vị giúp đỡ nhiều.”
Lê Hân nói ra lời này, thân phận của cậu rốt cuộc cũng đã minh bạch.
Tuy cậu chưa từng tham gia cuộc họp hàng năm của Tập đoàn Uý Trì, càng không nói tới nhậm chức làm việc hay dự họp ban giám đốc, nhưng chỉ cần là người có chút xíu liên quan tới Tập đoàn Uý Trì ai mà chẳng biết Chủ tịch của bọn họ đột nhiên phát thiện tâm, ban đầu còn tưởng là muốn thu mua Lê Thị, ai ngờ y lại để nguyên không thay đổi gì trả lại cho tiểu thiếu gia Lê Hân “khởi tử hồi sinh” của Lê Thị.
Cho nên mọi người đối với thân phận của Lê Hân lập tức hiểu được. Nhưng họ vẫn thắc mắc, Chủ tịch của bọn họ đến tốt cùng là vì Lê Hân mà thu mua Lê Thị, hay vì Lê Thị mà giúp đỡ Lê Hân?
Mặc kệ người xung quang đang nghĩ thế nào, những lời Lê Hân đã chuẩn bị đều đã nói ra hết. Nhận lấy ly rượu của Úy Trì Diễm đưa tới, Lê Hân đưa lên khẽ cười: “Tửu lượng của tôi không tốt, vết thương vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, chỉ có thể uống một chút xem như là chào hỏi các vị.”
Lê Hân đang muốn cầm ly rượu lên, nhưng trước mắt đột nhiên lại xuất hiện một ly rượu khác, ngẩng đầu thấy Úy Trì Diễm đang nâng ly đợi, thế là cậu mỉm cười, nhẹ nhành chạm vào ly của y “đinh” một tiếng giòn tan.
Úy Trì Diễm cũng đã cho Lê Hân mặt mũi như thế, những người còn lại sao lại có thể không theo? Thế là tất cả cùng nâng ly, xem như là chào đón thiếu niên này.
“Không quấy rầy mọi người nữa, xin thứ lỗi tôi không thể tiếp tục.” Nhấp nhẹ một ngụm, Lê Hân để ly rượu lại trên khay của bồi bàn. Kịch đã diễn xong, mục đích của cậu đã đạt được.
Bữa tiệc vẫn tiếp tục, nhưng vì sự xuất hiện của Lê Hân suy nghĩ của mọi người lúc này không giống nhau. Tốp năm tốp ba cầm ly rượu nói chuyện nhưng ánh mắt đều hướng về Úy Trì Diễm và Lê Hân.
“Phải đi sao?” Nhìn Lê Hân muốn rời đi, tay Úy Trì Diễm vốn đang ôm vai của Lê Hân không kiềm được tuột xuống thắt lưng, vừa lúc thuận thế kéo người vào gần hơn, “Ở lại thêm một chút nữa đi?”
Thắt lưng bị ôm lấy, lúc y cúi đầu nói chuyện toàn bộ đều ở bên tai, Lê Hân không khỏi kẽ run lên, nghiêm mặt trừng y: “Buông tay!”
Lê Hân nhìn chằm chằm Úy Trì Diễm như vậy đương nhiên không có bất kỳ uy hiếp gì, nhưng y vẫn rất nghe lời thu tay về, thừa lúc Lê Hân buông lỏng cảnh giác liền cúi người hôn lên khóe môi cậu. Lê Hân chưa kịp nổi bão y đã nhẹ nhàng đẩy cậu về phía Úy Trì Giản: “Tiều Giản.”
Úy Trì Giản hiểu ý, đi tới bên người Lê Hân: “Về thôi.”
Không cần chạm tay vào Lê Hân cũng biết mặt cậu lúc này đang nóng bừng lên, Lê Hân dứt khoát không nhìn tới cái tên không biết liêm sỉ kia nữa, dưới sự “hộ tống” của Úy Trì Giản liền quay về nhà sau.
Úy Trì Diễm nhìn bảo bối của y rời đi tới khi không nhìn thấy bóng lưng nữa, lúc này mới xoay người lại, nhìn khắp bữa tiệc ngày hôm nay. Một đám người nhà Úy Trì đều thật giỏi che đậy suy nghĩ, nên uống rượu thì uống rượu, nên nói chuyện thì nói chuyện, giống như người tên Lê Hân chưa bao giờ xuất hiện vậy.
Chủ tịch Úy Trì vừa lòng gật đầu, biết thức thời thì tốt, nhưng cho dù có người làm chuyện mờ ám sau lưng cũng không đáng lo. Kế tiếp chính là xử lý những người kia.
“Chủ tịch…” nhìn Úy Trì Diễm đang đi về hướng của mình và con gái, Úy Trì Tần Phương không còn dám gọi hai chữ “em họ” nữa. Vừa rồi nhìn thấy thái độ của Úy Trì Diễm và Úy Trì Giản đối với thiếu niên kia, bà liền biết lần này con gái mình đã gặp rắc rối lớn. Mà những gia tộc như bọn họ, cho dù là anh em ruột thì vẫn có tranh chấp, huống chi chỉ là họ hàng xa như bà? Loại quan hệ thân thích này thật không đáng nói tới.
Úy Trì Tần Phương nghĩ như vậy, liền quay đầu lại trừng con gái của mình. Đều do nó ra ngoài gây họa! Ở đâu không ở lại ở cái nhà này phát bệnh tiểu thư?! Còn anh của bà Úy Trì Tần Phi cũng không biết suy nghĩ!
Nhìn hành động của Úy Trì Tần Phương, Úy Trì Diễm lạnh lùng mở miệng: “Chị họ à, nếu anh họ đã ở đây thì người là cậu họ như em đây không có tư cách quản chuyện hôn sự của Tiểu Yên rồi.”
Úy Trì Diễm vừa nói ra miệng, không chỉ có nghĩa là không quan tâm tới hôn sự của Liễu Yên. Đều là người thông minh, Úy Trì Tần Phương hiểu rõ ngụ ý của em họ mình – muốn gả cho Úy Trì Giản? Mơ cũng không có!
Úy Trì Tần Phương mặt mũi trắng bệch. Liễu Yên tuy không hiểu ý nghĩa trong đó nhưng đối với thái độ lạnh như băng của cậu mình thì vẫn rất sợ hãi, đến thở mạnh cũng không dám. Úy Trì Tần Phi đứng bên cạnh muốn giải vây cho em gái và cháu gái của mình nhưng lại không nói được một lời! Lớp sau của Úy Trì gia đâu ai có thể chóng lại được Úy Trì Diễm?
“Kỳ thực chị họ không cần thất vọng như vậy.” Úy Trì Diễm nhìn hai mẹ con đang sững sờ, lạnh lùng cười, bước tới gần bọn họ thêm hai bước, đột nhiên nói nhỏ lại, “Chỉ dựa vào việc con gái chị đã làm với Tiểu Hi, tôi đã không chấp nhận Tiểu Giản lấy nó.”
Hai mẹ con hoảng sợ, nhưng không đợi hai người giải thích, Úy Trì Diễm đã sớm xoay người đi xa.
Không ít người đều nhìn thấy Úy Trì Tần Phương và Liễu Yên xám xịt rời đi, đến cả Úy Trì Tần Phi cũng lặng lẽ ra về. Một vở hài kịch cứ thế mà kết thúc, ai cũng biết Liễu Yên cho dù xinh đẹp đến mấy thì cũng đã vô vọng với Úy Trì Giản. Lê Hân ở cái nhà Úy Trì gia này liệu có phải chỉ là phù dung sớm nở tối tàn? Và còn, không có Liễu Yên, nhà nào sẽ rước được cậu con rể vàng Úy Trì Giản này?