• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Bảo bối, chúng ta ngày mai cùng đi Châu Âu du lịch có được không?”

Hay cho một câu nói nhẹ nhàng liền quyết định tất cả. Thêm một đêm điên loan đảo phượng, thời điểm Lê Hân lần thứ hai tỉnh dậy thì đã ngồi trên máy bay tới Thụy Sĩ. Chỉ là Lê Hân vẫn không hiểu tại sao Úy Trì Diễm lại đột nhiên có hứng muốn dắt cậu đi Châu Âu du lịch.

“Tại sao tự nhiên lại muốn đi Châu Âu?” Lê Hân uống một ngụm sữa nóng hỏi, Lê Hân không muốn lại bị y qua loa lừa gạt như tối qua. Lời vừa dứt liền nhớ lại chuyện tối qua… mặt Lê Hân liền nóng lên, vội vã gạt phăng những hình ảnh đó qua một bên.

Úy Trì Diễm một bên đang chuyên tâm xoa bóp những chỗ đau nhức trên eo và đùi cho cậu, một bên tránh nặng tìm nhẹ trả lời: “Gần đây tình hình không yên ổn, chúng ta ra ngoài một chuyến, cũng tiện cho Tiểu Giản giải quyết những chuyện này.”

Lời Úy Trì Diễm nói khiến Lê Hân nhíu mày lại, cậu nhớ tới lần tập kích khi cậu mới trở về Uý Trì gia không bao lâu. Tuy Úy Trì Diễm và Úy Trì Hi hiếm khi chủ  động nói với cậu những chuyện này, nhưng cũng không lừa gạt cậu.

“Lo lắng cái gì, chỉ là một đám vớ vẩn, Tiểu Giản và Tề Hạo có thể xử lý được.” Cúi đầu hôn người đang nhíu mày trong lòng, Úy Trì Diễm mềm nhẹ nói, “Vừa lúc bác sĩ Thẩm nói vết thương trên đầu em cũng đã khỏi rồi, nên ra ngoài một chút. Không phải em rất thích tòa lâu đài Ireland đó lắm sao? Chúng ta có thể ở đó vài ngày?”

Tòa lâu đài Ireland này khi Úy Trì Diễm còn đặc huấn ở Châu Âu đã mua lại. Diện tích tuy không lớn, nhưng lại rất tinh xảo, trước đó thuộc quyền sở hữu của một quý tộc người Scotland. Đá xây dựng là loại tốt nhất, trăm năm không hư hao, nội thất bên trong mời nghệ nhân của hoàng gia phục hồi lại như cũ. Úy Trì Hi một lần đi công tác ở Anh ở lại một đêm liền vô cùng yêu thích nhưng không có cơ hội quay lại lần thứ hai.

Lê Hân nghe Úy Trì Diễm nhắc tới tòa lâu đài Ireland đó hơi sửng sốt, đột nhiên ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang ôm mình, hai mắt trong suốt không biết đang nghĩ gì.

Nhìn bảo bối chỉ nhìn mình mà không nói lời nào, Úy Trì Diễm cũng sửng sốt: “Có chuyện gì?”

“…” Lê Hân cứ nhìn y như vậy, tới khi Úy Trì Diễm không chịu nổi phải chủ động mở miệng hỏi cậu mới chậm rãi nói, “Ông rốt cuộc là lén giấu bao nhiêu đồ của tôi?”

Nếu như là chuyện khác, Lê Hân không chừng đã quên. Nhưng nếu là lâu đài Ireland đó thì Lê Hân trăm phần trăm xác định, cậu chưa từng nhắc qua chuyện này với bất kỳ ai.

Bởi vì sau chuyến đi công tác ở Anh đó, thời điểm muốn cậu muốn tới văn phòng của Úy Trì Diễm báo cáo thì nghe được đoạn hội thoại của Hạ Lãng và Tề Hạo khiến đời trước của cậu đảo lộn. Mà chuyện cậu thích tòa lâu đài đó là Úy Trì Hi vào đêm cuối cùng đã ghi vào nhật ký.

Lê Hân đến bây giờ mới biết được, ngoại trừ con thỏ bông và mấy bài văn cậu viết khi còn đi học, Úy Trì Diễm còn dấu cả nhật ký đời trước của cậu…

Úy Trì Diễm sau khi hơi kinh hãi một xíu liền cảm thấy chuyện y đọc lén nhật ký này không có chút nào đáng xấu hổ hết. Bảo bối của y làm sao biết được, khi y thu dọn di vật của Úy Trì Hi phát hiện ra quyển nhật ký kia đã vui mừng đến điên dại thế nào, mà quyển nhật ký đó là phương pháp duy nhất giúp y có thể chợp mắt vào ban đêm suốt gần hai năm qua.  

Úy Trì Diễm không nói lời nào, nâng cằm Lê Hân lên hôn thật sâu.

Lê Hân ban đầu vẫn còn hơi chống cự, nhưng thần trí của cậu liền nhanh chóng bay mất, nửa người đều dựa vào trong ngực nam nhân, tiếng nước mập mờ vang lên không ngừng. Cũng may khoang hạng nhất không có nhiều người lắm, những ghế bên cạnh đều là người nhà, bằng không thì không tránh khỏi tình cảnh bị chỉ chỏ phiền phức.

Lê Hân bị hôn đến sắp không thở nổi, thời điểm hai người tách nhau ra nước bọt còn kéo một đường chỉ bạc, sau đó bị Úy Trì Diễm liếm đi mất, bên tai truyền tới tiếng nói trầm thấp của y: “Sau này em không được giấu tâm sự như vậy nữa.”

Lời này nói ra khá bá đạo, Lê Hân nghe được, hơi thở của cậu vẫn còn dồn dập, nhưng môi lại mỉm cười.

Thời gian tiếp theo của chuyến bay, Lê Hân lúc thì tỉnh lúc thì mơ màng ngủ. Mỗi lần tỉnh lại, Úy Trì Diễm đều cho cậu uống nước trái cây hoặc là một ít Champagne, câu được câu không nói chuyện, sau đó lại ôm cậu tiếp tục ngủ.

Mười ba tiếng bay buồn chán, máy bay cuối cùng cũng thuận lợi đáp xuống Sân bay Geneva.



Sân bay Quốc tế Geneva – Geneva International Airport

Geneva International Airport - chương 87

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK