Đối mặt với trưởng lão của 4 phái không chút chần chừ, một lời không hợp liền động tay.
18 vị trưởng lão Phân Hồn cảnh, Khương Thành ngăn không nổi, tự nhiên sẽ bị giết chết rồi.
Vì chết quá nhanh nên bọn họ cũng có phần sững sờ.
Này chẳng phải quá đơn giản rồi sao?
Không phải tên tiểu tử này nói mình là chưởng môn sao?
Còn tưởng rằng hắn ta có năng lực thâm tàng bất lộ nào, kết quả liền như vậy?
Chỉ có như vậy thôi?
“Xem ra chỉ là một tên ngu ngốc mà thôi!”
“Đúng là lãng phí thời gian chờ đợi.”
Mọi người ở dãy núi phía xa há hốc miệng, trong nhất thời không biết nên nói gì mới phải.
Thật sự là chết rồi!
“Khôngggggggggg…”
Kỷ Linh Hàm đang ôm A Hoàng suýt chút nữa ngất xỉu.
Nàng không dám tin vào mắt mình, không phải là tiền bối rất lợi hại hay sao? Không phải ít nhất là Thiên Mệnh cảnh hay sao?
“Hừ, xem ra Kỷ sư điệt nhìn nhầm người rồi!”
Lương trưởng lão thấy Khương Thành bị giết chết, trong lòng nhẹ nhõm.
“Dựa vào hạng người này mà cũng xứng làm chưởng môn của chúng ta hay sao?”
“Đi thôi, có gì hay nữa đâu mà xem, nếu muốn báo thù thì đi tìm nhà Đoan Mộc để mà lên kế hoạch thực tế hơn đi.”
Lúc này, mọi người cũng không có cách nào để phản bác hắn.
Mà lúc này trong chính điện của quảng trường, Khương Thành đang trong hình dạng hồn phách vô cùng bình tĩnh.
Không ngoài dự đoán âm thanh êm tai từ hệ thống vang lên nhắc nhở.
“Ký chủ đã bị giết, hệ thống hiện đang phân tích năng lực của kẻ địch, sắp xếp phương án hồi sinh cho ký chủ...”
“Xét thấy năng lực của kẻ địch cao gấp nhiều lần so với ký chủ, hệ thống sẽ trang bị cho ký chủ Huyền Thiên Lôi Kiếp nhất trọng, một khi Huyền Thiên Lôi Kiếp được thực hiện, số trời đã định, tất cả đều sẽ hóa thành tro bụi!”
Huyền Thiên Lôi Kiếp này chỉ có Đạo Cung cảnh đột phá đến khi Nhập Thánh mới có thể trải nghiệm.
Huyền Thiên Lôi Kiếp nhất trọng chỉ có thể xem như món khai vị, uy lực vô cùng nhỏ. Không nói đến Đạo Cung cảnh, Thiên Mệnh cảnh lièu chết cũng có thể ngăn cản được.
Nếu Huyền Thiên Lôi Kiếp lên đến tứ trọng, ngũ trọng thì là cực độ nguy hiểm.
Còn đến bát trọng, cửu trọng, thanh thế đã đạt đến mức hủy diệt thiên địa, cũng có không ít Đạo Cung cảnh bất hạnh chết dưới uy lực của nó.
Huống hồ là đám người ở đây cao nhất cũng không vượt qua Phân Hồn cảnh thất trọng.
Huyền Thiên Lôi Kiếp nhất trọng đối với bọn họ mà nói chính là thiên tai.
“Ting, ký chủ hồi sinh.”
Khương Thành vừa tỉnh lại đã bay ngay lên trời.
Mặc dù lôi kiếp không cần hắn vận công thì cũng sẽ tự khởi động, nhưng hiếm có cơ hội ra vẻ như vậy thì làm sao hắn có thể bỏ qua cho được?
Hơn nữa hắn cũng tự hiểu rằng muốn thu phục được các đệ tử của Phi Tiên môn thì phải thể hiện ra thực lực đủ để chấn động lòng người.
Chỉ có như vậy thì bọn họ mới có thể một lòng một dạ thừa nhận vị chưởng môn là hắn được.
“Chưởng môn, quả nhiên là chưởng môn chưa chết!”
Từ xa Kỷ Linh Hàm vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ, tưởng chừng như còn vui vẻ hơn nhiều so với lúc bản thân nàng đột phá.
“Ha ha ha, hóa ra tiền bối chỉ là đang đùa thôi sao?”
“Suýt chút nữa dọa chết ta rồi!”
Đám người La Viễn nhẹ nhàng thở ra, lại bắt đầu mong đợi.
“Hừ, không chết thì làm sao?”
Sau một chút thất vọng Lương chưởng môn lại giội cho mọi người một gáo nước lạnh.
“Chỉ dựa vào chút thực lực của hắn, không biết lượng sức mình.”
Trên quảng trường, người của tứ môn phái vốn chuẩn bị rời đi rồi.
Nhìn thấy Khương Thành vui vẻ bay đi bay lại trên bầu trời, suýt hoài nghi bản thân đang gặp quỷ.
“Ngươi, sao ngươi vẫn chưa chết?”
“Giả thần giả quỷ, chưa chết thì lại giết chết hắn một lần nữa!”
Chính vào lúc bọn họ định ra tay lần nữa, bầu trời phía trên đỉnh đầu của Khương Thành chiếu rọi xuống tầng tầng lớp lớp ánh chớp đỏ rực như lửa.
Cả người hắn vì thế mà nhuộm lên một tầng ánh sáng.
Ngay từ lúc mới quan sát thì tình hình này giống như là một loại công pháp của hắn.
“Hãy xem đại thiên lôi thuật của ta đây!”
Hắn giơ cao tay trái, trường kiếm từ từ hướng xuống, vờ như lôi kiếp là do bản lĩnh của chính mình.
“Đó là cái gì?”
Mọi người bên dưới vẫn chưa chạy đi.
Sấm sét bình thường thì đến Tụ Nguyên cảnh cũng có thể ngăn cản được, không có gì đáng sợ.
Càng đừng nói đến công pháp sấm sét cũng chẳng phải là hiếm khi gặp.
Thế mà sau một khắc, bọn họ bắt đầu không thốt lên lời rồi.
Đoàng đoàng đoàng!
Cùng lúc trường kiếm vung xuống, hàng trăm tia ánh chớp đỏ rực như lửa rền vang.
Mỗi một tia chớp đều chính xác lấy đi mạng người của bốn môn phái.
Cho dù là ở quảng trường, hay là ở chính điện, hay là ở bất cứ chỗ nào.
Huyền Thiên Lôi Kiếp vô cùng nhanh, bọn họ đến hé răng và ngăn cản đều không kịp.
Lôi kiếp và sấm sét bình thường hoàn toàn không giống nhau, vì nó đánh thẳng vào Khí hải cùng Thức hải của tu sĩ, uy lực hơn mười triệu lần!
Trong nháy mắt, trên quảng trường xuất hiện gần trăm cái hố đang bốc khói.
Còn người của bốn môn phái mới vừa nãy còn thanh thế to lớn, chiếm ưu thế thực lực muốn nghiền nát mọi thứ, bây giờ đều hóa thành tro bụi, đến mẩu vụn cũng không còn.
Vãi chưởng, hệ thống này cũng quá tuyệt vời rồi!
Tự bản thân Khương Thành cũng bị dọa một hồi.
Hắn chưa từng được trông thấy sức mạnh của lôi kiếp, chỉ biết rằng sau khi hồi sinh khẳng định sẽ thắng, nhưng quả thật không thể ngờ lại thắng một cách nhẹ nhàng như vậy.
Giết sạch, không sót một cái gì!
Quá kinh khủng rồi!
Từ phía xa, đám người La Viễn đều há miệng trợn mắt.
Phản ứng đầu tiên không phải là ngạc nhiên mừng rỡ mà là bị dọa đến ngốc rồi.
Đó là mười tám cường giả Phân Hồn cảnh đó!
Thời kỳ hưng thịnh trước đây của Phi Tiên môn cũng chỉ có hơn 30 trưởng lão Phân Hồn cảnh đúng không?
Vỏn vẹn có một đòn, cứ vậy mà toàn bộ hủy diệt hết rồi?
Đây là thực lực hạng nào hảaaaaaaa!
Cho dù là Linh Đài cảnh, có thể đánh bại bao nhiêu Phân Hồn cảnh, cũng không thể một đòn giết sạch toàn bộ đi?
Chẳng lẽ đúng như Kỷ sư tỷ đã nói, hắn đúng là cường giả Thiên Mệnh cảnh sao?
Lôi kiếp cách trình độ của bọn họ quá xa rồi, bọn họ cũng chưa từng được nhìn thấy, chỉ nghĩ đó là bản lĩnh cao cường của Khương Thành.
Nhớ lại lúc hắn vừa vặn bay lên trời cao, lấy kiếm dẫn sấm sét, gió mây đổi màu ùn ùn kéo đến.
Lúc vung tay toàn bộ kẻ địch đều bị tiêu diệt, đó là loại uy phong như thế nào aaa...
Trong nháy mắt, nhóm đệ tử không ai bảo ai đều lộ ra vẻ mặt tôn sùng.
Mục đích của Khương Thành thành công rồi.
Dựa vào thủ đoạn ngày hôm nay đã xây dựng trong lòng đệ tử vị trí cao cả không gì có thể lay chuyển được của hắn.
“Chưởng môn!”
Kỷ Linh Hàm bay đến đầu tiên.
Nàng là người tín nhiệm Khương Thành nhất, đối với sự việc này vẫn có thể tiếp nhận được.
Dù sao thì chưởng môn cũng vô cùng mạnh, còn rốt cuộc mạnh đến mức nào thì nàng cũng không quan tâm quá nhiều.
Nhìn mọi người lần lượt bay xuống quảng trường chính điện, Khương Thành từ từ đáp xuống mặt đất.
Trước khi đáp đất còn làm ra vẻ ngạo mạn không sợ chết.
Soái!!!!!!!!
Lúc đó, ánh mắt của các nữ đệ tử đều lấp lánh ánh sao.
Thực lực hùng mạnh, đã vậy còn là một đấng nam nhi trẻ tuổi đẹp trai, so với các ông lão mặt đầy râu của các tông môn khác thì đúng là ở một đẳng cấp khác.
Vào lúc này các nàng cảm thấy đây đúng là vị chưởng môn tốt nhất trên đời rồi.
“Chưởng môn, việc này... sao người có thể làm được như vậy?”
“Đúng đó, thực lực của chưởng môn quả thật là kinh thiên động địa aaa!”
Đám người La Viễn và Ấn Tuyết Nhi bất giác đã đổi lại cách xưng hô, lúc này, trong thâm tâm của họ đã chính thức công nhận vị chưởng môn Khương Thành này rồi.
Đúng lúc Khương Thành muốn nói một câu khoe khoang rằng thực lực của vị chưởng môn như hắn so với các ngươi tưởng tưởng còn mạnh hơn nhiều thì hệ thống đột nhiên vang lên
“Ting, ký chủ vừa có được 21 thuộc hạ, hệ thống qua phân tích căn cốt thiên phú của bọn họ thưởng cho ký chủ 355 điểm tích phân.”
“Mong ký chủ tiếp tục cố gắng.”
Ỏ, cái này cũng có tích phân sao?
Khương Thành rất vui vẻ, cứ theo tình hình này thì tương lai thu nhận thêm nhiều môn đồ Phi Tiên môn nữa là được rồi.
Nhất còn phải thu những đệ tử có thiên phú xuất chúng!
Dường như hệ thống rất coi trọng thiên căn, một Kỷ Linh Hàm mà đã có 3000 điểm, còn 21 đệ tử khác cộng vào cũng chỉ được 355 điểm.
Xem ra thiên căn của Kỷ Linh Hàm vượt xa những người khác rồi.
Đúng lúc đó, Lương trưởng lão cũng đến được quảng trường.