“Tấn công!!!”
Mắt thấy không thể khuyên can được, Hoàng Phủ Tử Điện chỉ đành liều lĩnh được ăn cả ngã về không, phát động phản công.
Cùng lúc đó, hắn cũng nhanh chóng rút lui.
rong nháy mắt liền chạy về phía sau tất cả môn nhân.
Hắn không hy vọng có thể ngăn cản được Khương Thành, chỉ cần có thể ngăn cản một chút, để cho hắn có thời gian chạy thoát là tốt rồi.
Đối mặt với hơn 7 ngàn người ùn ùn kéo đến tấn công, Khương Thành kêu cũng không kêu một tiếng đã bị thiêu thành tro bụi.
Thực sự là... bị thiêu thành tro bụi!!!
Đến một cọng lông cũng không còn.
Không có cách nào, hơn 7 ngàn người, lại còn lửa thiêu, còn băng, còn sấm sét, còn phóng đao, còn kiếm khí....
Cho dù là thép thì chỉ sợ đến mẩu vụn cũng không còn.
Đến nỗi mà các đệ tử tấn công ở phía sau còn chưa kịp đánh đến đã bổ nhào vào khoảng không.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, nhìn thi thể bị lửa thiêu, sét đánh, đao chém đến mức hoàn toàn biến dạng trên mặt đất.
“Chết rồi?”
Nếu như Ngũ Lôi tông nhìn thấy quá trình Cực Nguyệt tông cùng Huyền Băng tông bị tiêu diệt thì giờ khắc này nhất định không vui nổi.
Bởi vì người chứng kiến 2 trận chiến đó đều bị tiêu diệt hết rồi, không có một ai có thể truyền đạt lại.
“Ha ha ha ha ha ha....”
Hoàng Phủ Tử Điện là người bay nhanh nhất về phía trước.
Tay hắn cầm trường kiếm, giơ cao lên trời, không ngừng cười lớn.
“Khương Thành cái gì chứ, chịu không nổi một đòn!”
Lúc nói chuyện, hắn không khỏi dùng thần thức dò xét 4 phía.
Sau khi xác định Khương Thành không chỉ hóa thành tro bụi, thần hồn dù một chút chập chờn cũng không có thì hoàn toàn yên tâm.
“Bổn chưởng môn ta sớm biết hắn thực lực chỉ có như vậy cho nên vừa nãy mới cố ý dùng lời nói làm hắn buông lỏng!”
Đám trưởng lão lặng lẽ bĩu môi, vừa nãy ai là người chạy nhanh nhất bọn ta không nhìn thấy sao?
Trái lại đám đệ tử không rõ, lũ lượt hô to.
“Chưởng môn anh minh, mưu kế như thần!”
Hoàng Phù Tử Điện tinh thần phấn chấn, tinh thần chiến đấu dâng cao.
“Nghe nói Phi Tiên môn vẫn còn một số phần tử tàn dư!”
“Các trưởng lão nghe lệnh, theo ta diệt giặc!”
Giương cao trường kiếm, hướng Phi Tiên môn mà đi.
“Giếttttttt!”
Khắp chốn sấm dậy, tiếng “giết” vang trời.
Khương Thành lúc này đã trở về dạng hồn phách nhìn hắn không biết nói lời nào khen ngợi hắn, đột nhiên hắn cảm thấy bản thân phải tôi luyện cho bản mặt mình dày hơn nữa.
Đạo làm màu thì cần thiết mặt dày.
So với lão già nham hiểm Hoàng Phù Tử Điện này, hắn thấy mình còn cần phải học tập nhiều lắm.
“Ting, ký chủ đã bị giết, hệ thống đang tiến hành phân tích thực lực của kẻ địch, vì sự an toàn của ký chủ mà an bài phương án hồi sinh.”
“Ký chủ thu được 1 thẻ bài triệu hồi, nhưng chỉ có được 1 lần ngẫu nhiên triệu hồi trợ thủ.”
Bản thân Khương Thành không có sức mà châm biếm.
Lại nữa?
Không phải sẽ lại là Tam Nhãn Hổ chứ?
Có thể điều chỉnh cuộc sống mới được không?
Thánh địa Tử Nguyên cách chỗ này ba ngàn dặm, nơi đó bây giờ đã loạn thành một đống rồi.
Nơi này là thánh địa truyền thừa mấy trăm ngàn năm, bàn về bối cảnh hay thực lực, gấp vô số lần Phi Tiên môn.
Nhưng mà hiện tại, thánh nữ thánh tử của của thánh địa hoang mang lo sợ, giống như gặp phải tai họa ngập đầu.
Mới vừa nãy thôi, phòng tuyến cuối cùng của môn phái đã bị kẻ địch bên ngoài cưỡng ép phá vỡ.
Chưởng giáo chân nhân vừa trúng một đòn hộc máu, tổn hại mấy trăm năm đạo hạnh.
Loại kẻ địch này chưa từng xuất hiện ở thánh địa Tử Nguyên.
Mọi người đều bất an trông vào Thái Thượng trưởng lão.
Lão nhân gia như hắn là cường giả Nhập Thánh cảnh, đồng thời là con át chủ bài lớn nhất ở thánh địa Tử Nguyên, đã hơn ngàn năm chưa xuất hiện rồi.
Một ông lão mặc quần áo vải đay bước ra từ hào quang chói mắt, miệng niệm chú.
“Yêu hổ kia, thánh địa Tử Nguyên và Yêu Vương của tộc các ngươi đã từng ước định--- Đại Yêu phía trên, không được vượt giới!”
“Lẽ nào ngươi định phá hoại ước định, bức bách tấn công thánh địa sao?”
Phía dưới, Tam Nhãn Hổ đã tiến vào một rất xa phía trong Truyền tống trận cổ xưa.
Lần này nó không chọn bay đi mà chọn đi bằng Truyền tống trận.
Khoảng cách của Truyền tống trận có gần có xa, xa thì mỗi lần hàng trăm vạn dặm không là gì, gần thì mỗi lần truyền đi mười vạn dặm.
Cứ theo tình hình này thì so với việc nó bay đi vẫn nhanh hơn nhiều.
Đoạn đường này, nó không ngừng cướp đoạt Truyền tống trận của các môn phái lớn, trong khoảng thời gian ngắn đã bay được năm ngàn vạn dặm.
Đây là nó bị Khương Thành ép.
Bởi vì triệu hồi liên vùng, thực lực của nó bị quy tắc thiên đạo áp chế mấy lần, vốn dĩ lo lắng bị Yêu Vương khác hoặc cường giả Thánh cảnh nhân loại phát hiện, đành yên lặng bay về.
Nhưng mà hiện tại để có thể sớm trở về nó cũng không đếm xỉa nữa.
Đoạn đường này, nó đã làm ầm đến mức gà bay chó sủa, người người ở các đại môn phái và thánh địa đều cảm thấy bất an.
Hắn cũng không dám nghĩ đến mấy cái Truyền tống đại trận có thể truyền tống đi hàng ngàn vạn dặm.
Không có cách nào hết, mấy chỗ đó thường thường sẽ có cường giả Thánh giai đến trấn giữ.
Hiện tại nó không có sức mạnh mạnh mẽ nhất, lỡ như bị người khác chế trụ, bị bắt làm linh thú hộ tông, thậm chí dứt khoát bị giết chết lấy yêu đan thì làm thế nào bây giờ?
Đối với sự đe dọa của Thái Thượng trưởng lão kia, nó căn bản không để ý đến.
Quả thực là Yêu Vương đã có ước định với các thánh địa, cảnh giới trên Đại Yêu thì không được phép tự ý xâm nhập lãnh địa của bọn họ.
Nhưng đó là Yêu Vương của Thiên Linh vực ước định cùng bọn họ, nó lại không phải thuộc Thiên Linh vực mà nó đến từ Thiên Yêu vực!
“Biến!”
Thái Thượng trưởng lão của Thánh địa Tử Nguyên là Nhập Thánh cảnh, còn chưa chính thức đến Thánh cảnh.
Đối với ‘thứ’ ngang hàng ngang vế với Đại Yêu này, nó chắc chắn Yêu Vương sẽ không coi ra gì.
Dẫu Yêu Vương bị yếu đi rồi thì vẫn là Yêu Vương, không phải là thứ mà Đại Yêu và Nhập Thánh cảnh có thể xúc phạm!
“Hồ đồ ngu muội!”
Trên trời cao, vị Thái Thượng trưởng lão kia cũng tức giận, hắn không biết rằng Tam Nhãn Hổ chỉ là muốn mượn Truyền tống trận để đi qua.
Chỉ e phía sau có thảm kịch khủng khiếp!
Có một chiếc cầu vồng từ trên trời giáng xuống, cây phất trần linh thiêng biến ra bầu trời đầy sao, trong nháy mắt hợp thành một cái lưới khổng lồ!
Phía trên chiếc lưới, mỗi một sợi tơ đều ẩn chứa biến động hủy diệt thiên địa.
Vây kín Tam Nhãn Hổ đã khôi phục cơ thể hàng trăm mét.
“Ha ha ha ha ha ha,...”
“Thu lại cho lão phu!”
Khắp cả thánh địa vang rầm tiếng hoan hô, vào lúc này, vị Thái Thượng trưởng lão điều khiển chiếc lưới khổng lồ chính là vị thần trong lòng của bọn họ.
“Thu cái ông nội ngươi!”
Xoạt!!!!!!!!!!!! Toàn bộ tiếng hoan hô đột nhiên dừng lại.
Lưới khổng lồ nát vụn, bay khắp nơi, khiến cho đại điện truyền tống cùng cung điện trăm dặm quanh đó đều nổ thành đống hoang tàn.
Thái Thượng trưởng lão như bị sét đánh, thân thể cao lớn bỗng nhiên run lên, không thể khống chế mà bay về phía sau cách vạn dặm.
Lúc này, mọi người đều bị dọa đến mức muốn tiểu rồi.
Những thánh tử thánh nữ chạy còn nhanh hơn thỏ, giống như là trời sập vậy.
“Đại gia ta muốn về nhà!”
“Ai cản giết người đó!”
Tam Nhãn Hổ gấp rút lên đường, không có tâm trạng đi diệt bọn họ.
Huống chi đi đường là đi đường, Yêu Vương ngoại vực hủy diệt môn phái ở đây thì khả năng rất lớn sẽ khiến cho Thiên Linh vực đuổi giết!
Mất nhiều hơn được.
Tia sáng từ Truyền tống đại trận lóe lên.
Lần này hẳn là sẽ đi được chừng hai ngàn vạn dặm đi!
Trong mắt Tam Nhãn Hổ lúc này tràn ngập quyến luyến đối với quê hương...
Nó rất muốn trở về cung điện dưới đất hạ mát đông ấm kia, cái giường ở đó thoải mái biết bao.
Nó rất nhớ rừng rậm bạc sương ở bên cạnh, giọng của các thỏ yêu nhỏ quyến rũ mềm mại tận xương dường như đang phảng phất trước mắt nó.
Phía trước không có thỏ yêu, trước mặt lại là một cái lốc xoáy màu trắng.
Lốc xoáy kia vô cùng quen thuộc.
Giống như đã khắc sâu vào trong xương cốt của nó.
“Được lắm, lại đến nữa rồi.”
Lúc nảy ra ý niệm này, nó lười đến mức chẳng buồn phản kháng.