Đối với người của mình, Thành ca chưa từng keo kiệt bủn xỉn bao giờ.
Một chiếc nhẫn trữ vật bằng bạc sáng lấp lánh bay ra.
Ánh mắt của tất cả đệ tử ba đời ở đó đều như đông cứng lại!
Không phải chứ, vừa vào môn ngày đầu tiên đã được tặng nhẫn trữ vật?
Nhẫn trữ vật mặc dù không phải linh khí loại công kích, nhưng liên quan đến không gian, cho dù cấp thấp nhất cũng là linh khí tam giai.
Linh khí ở cấp bậc này, đệ tử bình thường rất khó có được.
Đến mấy người như La Viễn, Ấn Tuyết Nhi trước đây cũng đều không có, đến hôm Phi Tiên môn bị tiêu diệt phải lánh nạn, mới được các Trưởng lão lần lượt ban cho.
Nghĩ thôi cũng biết, thứ này quý giá biết nhường nào.
Mà nhẫn trữ vật trước mắt này, chỉ nhìn linh lực dao động phát ra từ về mặt nhẫn, đã không phải là cấp thấp nhất rồi.
Rất có khả năng, đây là linh khí tứ giai.
Ngụy Miêu sốc luôn, thậm chí hắn còn quên mất không đưa tay ra đỡ lấy.
Bởi vì hắn nghi ngờ Chưởng môn có phải tặng nhầm bảo vật rồi hay không.
Phong tục tặng quà gặp mặt khi gia nhập môn quả thật có tồn tại, nhưng bình thường Chưởng môn chỉ thưởng cho một, hai đệ tử xuất sắc nhất mà thôi.
Trong 55 người này, thiên tư của hắn chỉ xếp hạng dưới trung bình mà thôi.
Còn những người khác, đều là sau khi chính thức bái sư, sư phụ sẽ tặng quà gặp mặt.
Mấy món quà gặp mặt này hoặc là linh giáp, linh kiếm nhị giai, hoặc là mấy viên tụ khí đan tam giai, khoảng một trăm viên linh thạch trung phẩm các loại.
Điều này đối với các đệ tử mới nhập môn mà nói, đã là một niềm vui bất ngờ rồi.
Muốn có được nhiều hơn, phải dựa vào sự nỗ lực của bản thân từ nay về sau.
Ví dụ như bổng lộc hàng tháng, ví dụ như điểm cống hiến, phần thưởng thi đấu, hoặc ra ngoài rèn luyện tìm các loại thiên tài địa bảo.
“Đây là... tặng cho ta sao?”
Nhìn chiếc nhẫn đang bay trước mặt mình, hắn có chút không chắc chắn.
“Không thì sao? Chẳng lẽ ngươi còn nghi ngờ ta giấu bom ở bên trong hay sao?”
Ngụy Miêu không hiểu bom mà Chưởng môn nói là cái gì, nhưng hắn nghe hiểu được cái này thật sự là tặng cho mình.
Hắn vội vàng, vui sướng ngất ngây cầm trong lòng bàn tay.
Sau đó, hắn giải phóng thần thức, cảm nhận không gian bên trong nhẫn.
Thực ra trong lòng hắn ôm chút kỳ vọng, nếu Chưởng môn đã tặng cho hắn một chiếc nhẫn, nói không chừng bên trong chiếc nhẫn này còn có mấy viên linh thạch nữa đi?
Ngay sau đó, nét mặt của hắn cứng lại.
Suýt chút nữa bị dọa cho vung tay ném luôn cái nhẫn ấy đi.
“Đây, đây, trong đây……”
Hai tay hắn run rẩy, một khắc này chiếc nhẫn đó dường như nặng tựa ngàn cân, vượt qua giới hạn chịu đựng của hắn.
Khương Thành nhàn nhạt nói: “Ngươi kiểm kê chút đi, bên trong chắc có một bộ linh giáp tứ giai, một thanh linh kiếm tứ giai, một bó linh phù, còn có đan dược linh thạch đủ cho ngươi đột phá đến Phân Hồn cảnh.”
Mấy thứ này đều là hắn vơ vét được từ Xích Nhật tông.
Chỉ riêng linh giáp linh kiếm ngũ giai cũng có hơn trăm bộ, vài trăm vạn linh thạch thượng phẩm, đan dược Linh Đài cảnh cũng mấy trăm bình, phần lớn đều bị hắn đổi thành điểm tích phân rồi.
Ngoài ra, còn có mười mấy cái linh khí lục giai.
Mấy thứ cho Ngụy Miêu, chỉ là đồ bỏ đi của cấp Phân Hồn cảnh mà thôi.
100 linh thạch thượng phẩm bằng một điểm tích phân.
Một cái linh khí tứ giai là 10 điểm tích phân, huống hồ còn không phải là vật phẩm tiêu hao.
Trong mắt Khương Thành đây chỉ là hạt cát trong sa mạc, cộng lại đến một trăm điểm cũng chẳng đổi được.
Đợi sau này lúc Ngụy Miêu thăng cấp lên Phân Hồn cảnh, đoán chừng đã có thể kiếm lại cho hắn hai ba trăm điểm rồi, cái Thành ca cần là tốc độ tu luyện.
Có thể dùng linh thạch và đan dược chất lên, tội gì chậm chạp khổ cực tu luyện cơ chứ?
Vụ đầu tư này rất có lợi.
Đợi tương lai bọn họ đột phá Linh Đài cảnh, Thiên Mệnh cảnh, thì càng trả lại cho hắn nhiều thật nhiều điểm tích phân.
Tuy hắn cảm thấy những thứ này chỉ là phế phẩm, người khác lại không hề cảm thấy như vậy.
Mấy đệ tử đời thứ ba mới nhập môn hô hấp đều ngưng trệ luôn, cả người rơi vào trạng thái mất trí.
Bọn họ vừa nghe thấy cái gì cơ?
Linh giáp, linh kiếm tứ giai? Hai bó linh phù?
Còn có linh thạch đan dược đủ đến Phân Hồn cảnh?
Bây giờ Ngụy Miêu mới là Dẫn Khí ngũ trọng, đợi hắn đột phá đến Tố Linh cảnh, lại đột phá đến Tụ Nguyên cảnh, sau đó lại đột phá đến Phân Hồn cảnh, ít nhất cũng phải mấy nghìn linh thạch và mấy chục bình đan dược đi?
Mấy người bọn họ chưa từng gia nhập tông môn, trước khi nhập môn hoặc là tự tu luyện tại gia tộc mình, hoặc là tán tu đơn thuần, tìm cơ hội ở thế giới trần tục.
Tài nguyên ở trong chiếc nhẫn này đối với bọn họ mà nói quá mức cao cấp rồi, trong mắt bọn họ chính là kho báu vô song, đến mức có thể dẫn đến một trận mưa máu gió tanh.
Lại thưởng một cách dễ như chơi như thế?
Lại còn thưởng cho Ngụy Miêu, cái kẻ thiên tư còn không bằng mình?
Nói thật, đến Tề Thương cũng có chút bất ngờ.
Lúc đệ tử chân truyền của Bát Vân điện nhập môn, cũng có quà gặp mặt rất “dày.”
Nhưng bình thường cũng chỉ mấy trăm viên linh thạch thượng phẩm, hoặc là linh khí tam giai mà thôi.
Làm gì có ai nhập môn lại thưởng nhiều như thế, điên rồi sao?
Nhưng nghĩ lại thì thấy cũng bình thường thôi.
Bát Vân điện mặc dù giàu có, nhưng môn đồ cũng trăm ngàn người, tài nguyên có nhiều hơn nữa cũng không đủ chia.
Làm gì giống Phi Tiên môn, bây giờ một trăm người còn không đến.
“Người trong giới tu luyện lòng dạ hiểm ác, nguy hiểm rình rập khắp nơi. Ta cho ngươi linh khí tứ giai, là để ngươi có thể tự bảo vệ mình tốt hơn. Cho ngươi đan dược, linh thạch, là hy vọng ngươi sớm trở thành trụ cột của tông môn.”
Nghe được những lời này của Khương Thành, trong lòng mọi người đều sục sôi, vô cùng cảm động.
Nguy Miêu bật khóc, cả người hắn run rẩy, bịch một tiếng quỳ xuống.
Cộp cộp cộp không ngừng dập đầu.
“Chưởng môn, sự cất nhắc, bồi dưỡng của ngươi, ta suốt đời không quên! Từ nay về sau nhất định không phụ sự kỳ vọng của ngươi, nguyện vì Chưởng môn nhảy vào nơi nước sôi lửa bỏng, bất chấp gian nguy! Kiếm của Chưởng môn chỉ hướng nào, thì đó chính là mục tiêu đến chết mới ngừng của Ngụy Miêu ta.”
Đã đến mức nguyện chết vì Chưởng môn rồi.
Thành ca hơi thụ sủng nhược kinh.
Không phải chứ người anh em, cho ngươi chút đồ đồng nát ngươi đã khống chế không nổi rồi?
Chỉ có điều hắn cũng rất hài lòng, ai lại không thích môn đồ trung thành cơ chứ.
Sau khi Ngụy Miêu lui xuống, đệ tử kế tiếp không chờ được nữa cũng xông lên phía trước mà ba quỳ chín lạy.
“Đỗ Vũ bái kiến Chưởng Môn!”
Hệ thống lại vang lên âm báo, lại nhận được 6 điểm.
Được lắm, được lắm, đây lại là người của mình.
Thưởng!
Lại là nhẫn trữ vật, lại là linh khí tư giai, lại thêm cả tài nguyên có thể tu đến Phân Hồn cảnh.
Mặc dù có tiền lệ của Ngụy Miêu, nhưng Đỗ Vũ vẫn vui mừng phát khóc, cảm động đến mức nói năng lộn xộn.
Những đệ tử khác đều nhìn đến đỏ mắt rồi!
Hóa ra không phải chỉ có mình Ngụy Miêu được biệt đãi, mà là ai cũng có phần?
Trời ơi!
Xin vào Phi Tiên môn, chính là xin vào hầm kho báu rồi!
Các đệ tử nối tiếp nhau tiến lên quỳ lạy Chưởng môn, âm báo của hệ thống hết lần này đến lần khác vang lên.
Thành ca “phát lì xì” đến phát mệt luôn.
Cả đại điện đều tràn ngập niềm vui và phấn khởi, quà gặp mặt này hiệu quả cực kỳ tốt.
Mới nhập môn ngày đầu tiên, đã biến mấy đệ tử này thành fan trung thành của Phi Tiên môn rồi.
Hết cách, có tài nguyên thì tùy hứng thế đấy, đập cũng có thể đập ra mạng người.
Mấy người đứng ngoài xem như La Viễn, Đan Thái không hề đồ kỵ, lần trước sau khi tiêu diệt Xích Nhật tông, Chưởng môn đã đổi trang bị cho họ rồi.
Bây giờ mỗi Trưởng lão đều dùng linh khí ngũ giai thậm chí lục giai, còn cao hơn những đệ tử này nhiều.
Thiên tư của những đệ tử chân truyền này không giống nhau, có người thì hệ thống nhận định chỉ có 3 điểm, có người nhận định đến tận 25 điểm.
Có thể ở Dẫn Khí cảnh thì đạt được 20 điểm, thiên tư đã là rất mạnh rồi.
Lúc đám La Viễn và Ấn Tuyết Nhi lần đầu bái kiến Khương Thành, người cao nhất đạt được 60 điểm, nhưng đó là Tụ Nguyên cảnh.
Người áp chót, là Lâm Ninh.
Sau khi nàng quỳ lạy, hệ thống lại một lần nữa phát ra âm báo.
“Ting, ngươi có được lòng trung thành của một người có Ấn Hoàng Huyết Mạch, nhận được 1600 điểm thưởng.