Một mặt muốn xem thử thân thể gầy gò ấy có thể chịu đựng đến đâu, một mặt lại không kìm lòng được sự lo lắng của bản thân.
- Chiếc xe này rất đắt, cậu Hạ biết không?
Chu Lam Hạ giơ ánh mắt nghi hoặc lên nhìn đến phía hắn, nhưng thứ cậu nhìn thấy không phải là khuôn mặt hắn, mà chỉ là phần tóc cùng áo vest bị ướt mưa, hắn hoàn toàn chỉ quay đầu ra ngoài, nhưng lời nói cứ như ám chỉ cậu.
"Anh ta hỏi mình sao? Sao lại quay qua hướng đó? Bộ hướng đó có ai để anh ta hỏi à?"
- Hả? Anh hỏi tôi sao?
Hắn từ từ quay đầu sang cậu, đáp:
- Đúng, tôi là đang hỏi cậu đó.
Đối diện với ánh nhìn chằm chằm có phần kiểm soát của hắn, cậu gượng gạo quay sang hướng khác.
- Tôi biết.
- Vì xe rất đắt nên không có thiết bị nào dởm cả, kể cả máy sưởi.
Câu do dự hồi lâu, mãi mê suy nghĩ cũng không hiểu được ý hắn nói, chỉ có thể hỏi thẳng:
- Anh nói vậy là sao?
- Tôi không biết cậu là ngốc thật hay giả bộ, cũng không rảnh để quan tâm chuyện đó. Nhưng người ngoài như tôi còn thấy cậu đang run rẩy đấy.
Tim cậu như khựng lại, đến bàn tay đang yên vị trên đùi cũng vì lo sợ mà nắm chặt lấy nhau.
- Tôi có sao?
- Vậy là cậu ngốc thật rồi.
Một mặt hắn giả vờ cười, mặt khác lại lấy tay cầm lấy cằm cậu, bắt cậu đối diện với ánh mắt hắn. Bốn đôi mắt đan xen nhau, hơi thở bỗng hoá lặng thinh dần chìm vào hư vô, ánh mắt sắt lạnh ấy như muốn xâm lấn lấy toàn bộ tâm trí cậu, khoảng cách như xa mà gần, như gần mà xa. Cả hai cứ tham lam muốn hút lại gần đối phương thêm một chút, rồi tham lam muốn nhìn lâu hơn một chút, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, tựa hồ vô tận lại chóng vánh trong một cái chớp mắt.
Chiếc xe dừng lại khiến cả hai chợt bừng tỉnh, nhưng không thể nào quay lại như ban đầu được nữa, ở đâu đó trong lòng đã có sự trống rỗng khi đánh mất đối phương. Không ai muốn đẩy người còn lại ra, đến tận cùng vẫn là có chút tiếc nuối cho một khoảnh khắc rời đi.
Phải tới khi tài xế lên tiếng, cậu mới có thể hoàn toàn dứt ra khỏi cái khoảnh khắc ấy.
- Tổng giám đốc, tới nơi rồi thưa ngài.
Chu Lam Hạ đẩy bàn tay đang nắm chặt cằm cậu ra, hơi thở gấp gáp cùng giọng nói có phần khô khốc.
- T....tới nơi rồi, tôi xin phép.
Hành động nhanh chóng đến mức khiến hắn chưa kịp phản ứng thì mới phát hiện người đã không còn trong xe. Trong cơn mưa, vẫn không thể lu mờ bóng hình cậu, bóng lưng ấy khiến người ta không ngừng rung động, khuôn mặt vẫn luôn lạnh lùng, hoàn toàn không để chút cảm xúc tồn tại quá lâu, nhưng ánh mắt kia không biết nói dối, rõ ràng là ánh mắt tiếc nuối, sự tiếc nuối của kẻ lụy tình.
Hạ Vi Vũ là người của lý trí, khi làm việc gì đều tính toán trước sau kỹ càng, chỉ là lần này, không hiểu sao lòng hắn lại vô cùng trống trãi, nhưng cũng chính vì tính kỹ hắn mới bỏ mặc tất cả, vội vàng mở cửa xe.
Ngay khoảnh khắc ấy, hắn thấy rất rõ, trong đôi mắt của người ấy, rõ ràng cũng..........thích hắn.
Ngỡ như nếu lần này không nắm lấy cánh tay ấy, sẽ không còn bất kỳ cơ hội nào nữa, tất cả công sức cũng sẽ đi vào dĩ vãn.
Giữa cơn mưa tháng 5 năm ấy, một chuyện tình lần đầu chớm nở. À không, chuyện tình này đáng lý phải chớm nở lâu rồi mới đúng.