Vậy nên em sẽ tự thương xót cho chính mình, con đường em đã chọn, tiệt nhiên sẽ không hối hận, dù thế gian tàn nhẫn đẩy em vào bi thương, em cũng không ngoảng đầu hối tiếc. Không phải bởi vì em mạnh mẽ, mà là bởi em sợ phải hối hận vì những thứ đã qua.
- ------------------------------------------------------------
Cuộc đời ngắn ngủi, con người thì tham lam, liệu bao nhiêu cho đủ một đời người? Mười năm, trăm năm hay ngàn năm. Mà ai sống nổi ngàn năm chứ? Chính vì không có được nên mới khao khát sở hữu. Chính vì không thể với lấy nên mới từ bỏ tất cả để níu kéo. Chứ trên đời này có mấy ai sẵn sàng bỏ tất cả để giữ thứ mình vốn có chứ? Mười năm thì quá nhỏ, ngàn năm thì quá lớn, trăm năm lại không đủ. Vậy bao nhiêu mới đủ?
Bao nhiêu cũng đủ, bao nhiêu cũng không đủ.
Đối với người mắc bệnh, được sống mười năm đã là niềm khao khát khao lớn nhất với họ. Nhưng đời này đâu thiếu kẻ tham lam, họ muốn sống, sống nữa, sống mãi, một đời trăm năm làm sao đủ.
Nhưng sống để làm gì?
Sống để không phải chết sao?
Hay sống để chờ đợi một điều gì đó?
Một cái ôm
Một lời chào
Một lời từ biệt
Hay nỗi thất vọng không tên nào đó
Tôi cũng không biết, hắn cũng thế, Hạ Vi Vũ giờ đây chỉ như kẻ lạc lối ở ngay con đường mà hắn đã chọn.
Một kẻ mang tâm hồn lang thang phiêu bạt khắp thế gian để tìm kiếm chút thương hại của một người duy nhất.
Cả nhân gian không ai thương hắn, hắn có thể mặc kệ, nhưng người hắn yêu cũng không yêu hắn, làm sao hắn có thể mặc kệ đây?
Trái tim hắn đau đớn đến muốn vỡ tan, biến thành mảnh thủy tinh găm vào xác thịt, khiến da thịt tê rần. Nhưng lại chẳng có một giọt nước mắt nào rơi ra.
Vi Vũ bao năm qua, từ một kẻ lang bạt trở thành một thiếu gia kế thừa gia sản trăm tỷ đô, đương nhiên không phải dễ dàng gì.
Thời gian khiến hắn chai lì, những vết xước của quá khứ cũng bị mài cho nhẵn nhụi.
Hắn sớm đã quen với sự bỏ rơi, thế gian này ai cũng muốn bỏ rơi hắn. Đến cả người hắn thương cũng bỏ rơi hắn mà đi.
Trong căn phòng tăm tối, hắn ngồi trên sàn đất lạnh lẽo, lưng tựa vào giường. Hạ Vi Vũ giờ đây trông thật thê thảm.
Nếu Chu Lam Hạ có nhìn thấy, liệu cậu có vì một người thương nhớ mình suốt chín năm qua, người vì xứng với cậu mà cố gắng từng ngày, liệu cậu có mủi lòng không? Mủi lòng thương hại rồi chấp nhận tình cảm của hắn.
Những chai rượu vang lâu năm quý hiếm lăn lộn khắp nơi. Có chai thì hết, có chai thì bị vỡ.
Từ chai nguyên đến chai vỡ, chúng nằm lăn lốc trên sàn lạnh, những mảnh thủy tinh sắc lạnh chỉ chờ đợi sơ hở để khiến người ta tuôn máu.
Người ta hay nói: Những lời nói khi con người ta say, nó mới là những lời nói chân thật nhất.
Tưởng chừng hắn đã bị men rượu đánh cho gục ngã thì đột nhiên Hạ Vi Vũ đứng dậy.
Đầu óc mụ mị, lúc mờ lúc ảo. Giờ đây, hắn dường như chẳng thể cảm nhận được cơn đau, băng băng qua thẳng những mảnh vỡ thủy tinh kia, mặc kệ việc bàn chân đang nhuốm máu. Quyết đi tìm người trái tim muốn hướng tới.
Ngôi nhà to lớn, nhưng lạnh lẽo, Hạ Vi Vũ cứ như đứa trẻ lạc đường trong trò chơi mê cung hồi xưa. Đứa trẻ ấy chẳng biết gì, chẳng nhớ gì, chỉ một mực đi về phía trước, mục tiêu cuối cùng cũng chỉ vì tìm người mà nó mong đợi.
Và tôi biết, đứa trẻ non dại ngày nào, sẽ thành công trong chính ước vọng của nó.
________________________________________
Author: ngfa_menguoc
From: Mangatoon