Có thể nói, giàu có không có đủ để nói về Chu gia, có lẽ từ phù hợp nhất là 'đế chế'.
Vậy nên người họ Chu cũng không hề bình thường. Họ sống với lòng kiêu ngạo của kẻ mạnh, ngồi chễm chệ trong tầng lớp cao cấp nhất của xã hội.
Tuy nhiên, vị trí ấy sớm đã có phần lung lay bởi sự xuất hiện của Hạ thị. Với sự chiến lược tài tình trên thương trường của người đứng sau, Hạ thị không ngừng oanh tạc tại nước Z sau đó bắt đầu tham lam lấn át thị phần Chu thị ở các nước khác. Có thể nói, trong 50 năm gần đây, Hạ thị chính là cái gai lớn nhất trong mắt Chu Bá Khiên.
Chu Lam Hạ, đứa con duy nhất của Chu Bá Khiên và Hồ Châu Anh, người kế thừa duy nhất của Chu gia, và là chủ gia tộc thế hệ thứ 7.
Danh vọng là cái nôi nuôi dưỡng cậu, cho cậu ánh hào quang ai cũng thèm khát, khiến cậu càng thêm lộng lẫy trong mắt người đời.
Sinh ra trước vạch đích là may mắn khi cậu không phải chịu nỗi lo đói khổ, nhưng cũng là cái 'nợ' mà ông trời bắt cậu trả, bằng mớ áp lực vô hình của người kế nhiệm đặt nặng trên vai một đứa trẻ chưa hiểu sự đời.
Từ khi còn nhỏ, cậu bắt buộc phải trở nên hơn người. Bởi vì xuất thân nổi trội, cộng với tính tình ít nói từ bé, nên khi đi học cậu chẳng có bạn, đương nhiên Lam Hạ cũng không mấy quan tâm điều đó. Thứ cậu muốn duy nhất là sự công nhận từ người cha nghiêm khắc, ông ấy luôn nhìn cậu bằng ánh mắt ghét bỏ, một kẻ không xứng trở thành người kế nhiệm ông.
Chính vì thế Lam Hạ càng lao đầu vào học hành, không chỉ thế cậu còn phải học mọi thứ, từ cách hành xử, cách ăn nói trên thương trường, mọi thứ từ đơn giản đến phức tạp cậu đều phải học để phù hợp với tư cách người đứng đầu. Học đến mức cậu phải ám ảnh bản thân trở nên xuất chúng hơn người.
Vậy thì tại sao, cậu lại bị cha mình ghét bỏ? Bởi vì tư chất khi mới sinh ra vốn rất bình thường, nếu không muốn nói là tầm thường. Có thể nói, Chu Bá Khiên mong mỏi đứa con kế thừa mình bao nhiêu thì càng thất vọng về cậu bấy nhiêu.
Ông ta luôn trách móc về sự tồn tại vô dụng của cậu, nhưng chưa bao giờ xem lại bản thân có xứng làm cha không? Cho nó một hình hài của con người, nhưng chưa bao giờ dạy nó cách làm người, rồi lại đòi hỏi nó phải vào một khuôn phép cao quý, bắt nó trở nên xuất chúng hơn con người. Kiểm soát theo sự ích kỷ của bản thân, biến một tâm hồn ngây ngô dần bị méo mó, và rồi một thân thể không bị xiềng xích giam cầm một tâm hồn chưa bao giờ được tự do.
Nhưng dù thế nào, "đoá sen" ấy vẫn cố gắng chống trọi để tồn tại từng ngày. Thích nghi trong âm thầm để chờ một ngày có thể quang minh chính đại toả hương thơm ngát. Và hơn hết, Chu Lam Hạ vẫn còn một người mẹ để dựa vào, mẹ cậu ấm áp và nhân hậu. Bà cũng là động lực lớn nhất để cậu tiếp tục cố gắng tin vào một tương lai tốt đẹp.
Nhưng rồi một ngày mọi thứ bỗng chốc vỡ tan, từ đâu đó Hồ Châu Anh mang theo một kẻ lang thang về nhà.
Trong hai năm sau đó, bà liên tục mang hết tình yêu thương dành cho hắn, hoàn toàn bỏ qua đứa con duy nhất đó.
Dẫu sao mẹ cậu đối xử với hạ nhân rất tốt nhưng với người con trai ấy lại được đối xử đặc biệt hơn bao lần, thậm chí, còn tốt hơn cả con trai ruột của bà. Chu Lam Hạ có thể chưa đủ lớn để hiểu biết về tình yêu và gia đình, nhưng cậu cũng không còn quá nhỏ để hiểu Châu Anh thương ai hơn.
Dù gì, chỉ là đứa trẻ 10 tuổi, từ tận sâu bên trong vẫn luôn tồn tại sự ấu trĩ của riêng mình, cậu chẳng quan tâm ai đúng ai sai, chỉ biết, hắn đã cướp mẹ của cậu.
Điều đó khiến Chu Lam Hạ dần bài xích với Vi Vũ, ánh mắt không thèm giấu diếm, mỗi lần nhìn vào chỉ có sự chán ghét giành cho hắn, làm mối quan hệ của cả hai càng trở nên tồi tệ hơn bao giờ hết.
________________________________________