Cảnh Mục biết hỗn thế tiểu ma vương này.
Huệ quý phi là một mẫu thân có tính tình thẳng thắn.
Cảnh Khuông trầm mặc ít nói, Huệ quý phi cảm thấy nhạt nhẽo, nên vô cùng yêu thương đứa con út miệng ngọt này.
Cảnh Tông từ nhỏ muốn gì được đó, kiếp trước cho đến khi hắn lên ngôi, thằng nhóc này vẫn là một kẻ không cần quyền thế, suốt ngày quần áo lụa là hưởng thụ niềm vui trong hoàng thành.
Hắn liếc nhìn Cảnh Tông, bắt đầu thu dây diều.
Thấy hắn muốn thu dây, Cảnh Tông không thèm đếm xỉa chuyện gì nữa, hai chân ngắn ngủn bước qua ngưỡng cửa chạy tới, kéo cánh tay hắn, nói "Lời bổn hoàng tử nói, ngươi không nghe thấy à? Bổn hoàng tử thích món đồ chơi này."
Nói rồi liền đưa tay giật lấy con diều.
Tuy Cảnh Tông chỉ là đứa trẻ bảy tám tuổi, ra tay không biết nặng nhẹ, nhưng cũng chẳng làm được gì Cảnh Mục.
Cảnh Mục vừa thu dây, vừa cúi đầu lạnh lùng cảnh cáo "Đồ này là của ta."
"Ta nhìn trúng nó rồi, thì nó là của ta!" Cảnh Tông hét lên "Bổn hoàng tử ra lệnh cho ngươi, mau đưa nó cho ta!"
Tuy Cảnh Tông tuổi còn nhỏ, nhưng biết rõ lai lịch của chủ tử trong cung Chung Lịch.
Chẳng qua là một thằng lỗ mãng được mẫu phi tìm từ dân gian về để xử lý Hoàng hậu mà thôi.
Tên lỗ mãng này sao có thể là chủ tử ở trước mặt mình chứ?
Hắn là nô tài.
Nghĩ như vậy, Cảnh Tông dùng sức thật mạnh, vươn tay muốn giật lấy dây diều.
Nô tài xung quanh không dám can thiệp, đành bất lực nhìn hai chủ tử giành giật.
Thấy tay của Cảnh Tông móc vào dây diều, Cảnh Mục bực mình cau mày, giơ dây diều lên cao.
Không ngờ, Cảnh Tông là tổ tông có chết cũng không cắt móng tay, bàn tay nhỏ đó có móng tay khá dài, chỉ cào nhẹ đã làm đứt dây diều.
Dây diều mỏng như tơ bị con diều đang bay kéo căng cùng vút lên trời.
Cảnh Mục đưa tay bắt lấy, nhưng dây diều vừa mỏng vừa trơn tuột khỏi đầu ngón tay hắn.
Cảnh Mục cụp mắt không nói gì, một tay nhấc thằng nhóc mập cắt đứt dây diều.
Trước khi Cảnh Mục về cung, từng ở quân doanh ba bốn năm.
Trong quân doanh, mặc hắn có phải là đứa trẻ hay không, thì cũng phải cầm vũ khí nặng trịch.
Bây giờ thằng nhóc mập chỉ mấy chục cân trong tay Cảnh Mục, chẳng có gì là nặng nề.
Vốn Cảnh Tông thấy con diều bay đi, tiếc nuối hét to.
Lúc này bị người khác nắm cổ áo nhấc lên, hai chân không chạm đất, cổ áo bị đối phương siết chặt làm nhóc không thở được.
Nhóc mập nhất thời sợ hãi la hét, chân đạp tay cào, hét khàn giọng kêu cứu.
"Vừa rồi ta nói đó là đồ của ta, ngươi dựa vào đâu mà lấy nó?" ánh mắt Cảnh Mục sâu không thấy đáy, chứa đựng tức giận và sát ý.
Giọng hắn trầm xuống, tay siết cổ áo không hề lưu tình, khiến nhóc mập cảm thấy người trước mắt như muốn bóp chết mình.
Cảnh Tông bất chợt òa khóc.
Gió ngày xuân không mấy lớn, con diều lượn vài vòng trên không, rồi thả mình theo gió.
Cảnh Mục đã thấy.
Hắn ném nhóc mập đang gào khóc xuống đất như ném một cái túi, nhảy lên tường cung Chung Lịch đuổi theo.
Cảnh Tông chưa từng chịu uất ức như vậy, càng chưa từng bị người khác ném xuống đất.
Nhóc cảm thấy xương cốt cả người rã rời, đặc biệt là mông rất đau.
Tuy nhóc không biết tan xương nát thịt là cảm giác thế nào, nhưng từ lúc sinh ra đến giờ chưa từng bị đánh, bây giờ cảm thấy không khác gì tan xương nát thịt.
Vừa đau vừa uất ức, Cảnh Tông gào khóc khản cổ.
Cung nhân xung quanh hoang mang vội chạy tới kiểm tra.
Bà vú của Cảnh Tông hoảng sợ gọi trời, chạy khỏi cung Chung Lịch đi tìm Huệ quý phi.
Cảnh Mục giẫm lên tường đỏ suốt dọc đường, đuổi theo con diều đến khu rừng cách đó nửa dặm.
Con diều rơi trên một cái cây, lớp giấy mỏng bị cành cây đâm thủng.
Cảnh Mục không vui.
Vừa rồi phiền muộn trong lòng, xem con diều này như Thiếu phó, mà chưa qua một khắc đã làm hỏng con diều.
Hắn leo lên cây, cẩn thận gỡ con diều ra khỏi cành, vuốt phẳng chỗ bị rách đó.
Không biết có thể sửa lại được không, Cảnh Mục nghĩ.
Hắn cầm con diều, đi bộ về cung Chung Lịch.
Vừa bước tới cửa đã nghe thấy tiếng khóc và tiếng dỗ dành nhốn nháo đan xen, thằng nhóc mập đó vẫn còn ở đây khóc ầm ĩ.
Cảnh Mục cau mày, cầm con diều bước vào cửa cung.
Nhóc mập vẫn ngồi trên đất, khóc la ầm ĩ mà nước mắt đã khô từ lâu.
Hắn đưa con diều cho nội thị, bảo nội thị cất đi, sau đó một mình đi về phía Cảnh Tông.
Cảnh Tông thấy hắn như sát thần bước tới, vốn xương cốt không thấy đau nữa thì bây giờ lại bắt đầu đau tiếp.
Nhóc vội vàng ngậm miệng, mà nước mắt thì cứ rơi xuống, mũi cũng thút tha thút thít.
Nhóc mím môi nhưng không kìm được mà phát ra tiếng nấc.
Lần này là khóc thật sự.
Nhóc dùng bàn tay mập mạp kéo cung nhân bên cạnh để tìm kiếm sự bảo vệ, nhưng không một ai dám động đến Cảnh Mục.
Nhóc chỉ biết rơm rớm nước mắt, nhìn Nhị ca như Diêm vương chậm rãi bước đến trước mặt mình, nhấc bổng nhóc lên khỏi mặt đất như xách một con gà.
"Làm hư đồ của ta, còn dám ở đây khóc?" hắn hỏi.
Cảnh Tông dưới sự chỉ dẫn của khát vọng sống sót, lần đầu tiên trong đời cam tâm tình nguyện nhận lỗi cầu xin người khác "Đệ sai rồi...!Nhị hoàng huynh, đệ không cố ý...!"
Nhóc mập nghĩ mình đã rất nhượng bộ, nhưng Cảnh Mục không hề quan tâm lời nhận lỗi và cầu xin thương xót của nhóc.
"Sai rồi?" Cảnh Mục lạnh giọng "Một câu sai rồi thì có tác dụng gì?"
Nghe vậy, Cảnh Tông sợ hãi nấc lên "Đệ...!đệ...!đền...!đền cho huynh cái khác!"
Cảnh Mục cười lạnh.
Đúng lúc này, một tiếng quát từ ngoài cửa cung truyền đến "Mục nhi, con đang làm gì đó!"
Cảnh Mục ngẩng đầu, thì thấy Càn Ninh đế và Huệ quý phi.
Cảnh Tông nước mắt lưng tròng, cuối cùng đã thấy cứu tinh thật sự.
Nhóc gào khóc, hét lên "Phụ hoàng! Phụ hoàng cứu mạng!"
Cảnh Mục cụp mắt liếc nhóc, rồi vứt xuống đất.
Mông của nhóc mập đã dập đến bầm tím.
Càn Ninh đế trơ mắt nhìn Cảnh Mục ném Cảnh Tông xuống đất giống như ném hàng hóa trước mặt mình, nhất thời vô cùng tức giận.
Huệ quý phi chưa từng thấy đứa con trai bé bỏng của mình bị bắt nạt như vậy, thất thanh hét một câu "Tông nhi", rồi lập tức xông tới.
"Phụ hoàng." Cảnh Mục lại như chẳng có gì xảy ra, khom người hành lễ với Hoàng đế.
"Con đánh Thất đệ của mình làm gì!" Càn Ninh đế tức giận nói.
"Hồi phụ hoàng, nó làm hư đồ của nhi thần." Cảnh Mục bình tĩnh hành lễ nói "Nhi thần chỉ dạy dỗ nó một chút thôi."
"Dạy dỗ một chút, là ném Tông nhi thế này sao!" Huệ quý phi ngấn lệ, tức giận nói "Tội nghiệp con ta, chưa từng bị bắt nạt như vậy bao giờ...!Hoàng thượng! Nhị điện hạ bắt nạt Tông nhi thế này, khác gì bắt nạt một tên nô tài!"
Cảnh Tông vừa đau vừa uất ức, nghe mẫu phi nói như vậy, thật sự cảm thấy mình giống như nô tài bị quở trách, khóc càng đau lòng hơn.
"Còn ngây ra đó làm gì! Còn không mau gọi thái y!" Huệ quý phi tóm lấy một nô tài bên cạnh, tức giận quát "Nếu Thất hoàng tử có mệnh hệ gì, đầu trên cổ các ngươi còn giữ được sao!"
Nói rồi, liền ôm lấy Cảnh Tông bật khóc.
Sắc mặt Càn Ninh đế rất khó nhìn.
Trong số mấy người con trai của ông, ông yêu thương nhất chính là Cảnh Tông tính tình đơn thuần, miệng lại ngọt ngào.
Nhưng kiểu thích này không phải kiểu có thể khiến Cảnh Tông trở thành người kế thừa đại nghiệp, mà là kiểu thích làm ông an tâm.
Suy nghĩ của Càn Ninh đế khá kỳ lạ.
Ông biết người con trai có thể kế thừa đại nghiệp là rường cột quốc gia, nhưng chỉ có người con trai không có khả năng kế thừa đại nghiệp mới làm ông cảm thấy không phải là kẻ thù của mình, vì vậy ông mới có thể an tâm, không hề có ý nghĩ phiền não gì mà yêu thương nó.
Cảnh Tông chính là đứa trẻ như vậy, cho nên mới có được đối xử hiền dịu của Càn Ninh đế.
Hôm nay ông vốn muốn đến chỗ Huệ quý phi để thăm, nhưng khi nghe Cảnh Tông xảy ra chuyện, ông đã lập tức tới ngay.
Bây giờ thấy Huệ quý phi ôm Cảnh Tông cùng khóc, còn Cảnh Mục nhắm mắt làm ngơ, Càn Ninh đế nhíu mày càng chặt.
"Dạy dỗ? Vì một món đồ mà ức hiếp Thất đệ như vậy?" Càn Ninh đế lạnh giọng nói "Cảnh Mục, con biết sai chưa?"
Suy cho cùng, Càn Ninh đế cũng không thể xuống tay tàn nhẫn với Cảnh Mục.
Trong mắt Càn Ninh đế, chuyện không liên quan đến hoàng vị thì dù có lớn đến đâu cũng không thể lật cả trời.
Mà mâu thuẫn giữa mấy đứa trẻ cũng chỉ là chuyện nhỏ, sau khi trách mắng thì ra lệnh cho nó biết sai mà sửa.
Nhưng Cảnh Mục lại cứ làm trái ý của ông.
Cảnh Mục đứng trước mặt Càn Ninh đế, hai mắt cụp xuống, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, không hề tỏ ra hối lỗi.
Nghe Càn Ninh đế hỏi, hắn cung kính lên tiếng "Phụ hoàng, nhi thần có lỗi gì?" hắn lườm nhóc mập khóc lóc ầm ĩ, rồi nói "Làm hư đồ của người khác thì phải chịu phạt, đó là đạo lý từ xưa tới nay."
Càn Ninh đế trừng mắt tức giận trước bộ dạng không biết hối cải, thậm chí còn không hề gì của hắn.
Trước đây chỉ biết tiểu tử này ngốc nghếch cứng nhắc, không ngờ còn có tính xấu bụng dạ hẹp hòi như vậy.
Hẳn là vì qua lại với đám tiểu nhân hạ lưu trong dân gian quá lâu, lòng dạ khí phách cũng giống mấy kẻ phố phường, khó thành đại sự.
"...!muốn phạt hoàng tử, còn chưa đến lượt con!" Càn Ninh đế nói tiếp.
"Thứ bị hư là đồ của nhi thần, nhi thần có quyền truy cứu." Cảnh Mục nói như một lẽ tất nhiên.
Lối suy nghĩ của hắn làm Càn Ninh đế tức giận bật cười.
Ông nói liên tiếp ba lần "Được lắm" với nét mặt vô cùng dọa người.
Ông cười lạnh một tiếng, nói "Nếu đã như vậy, Cảnh Mục, ngươi đánh là con của trẫm, trẫm phạt ngươi cũng là hợp tình hợp lý."
Một câu nói phân chia rõ ràng gần gũi và xa cách.
Kế đó, Càn Ninh đế ra lệnh "Người đâu! Kéo Nhị hoàng tử ra ngoài, đánh hai mươi trượng cho trẫm!"
Khi chuyện này truyền tới tai Sơ Trường Dụ đã là nửa đêm..
Danh Sách Chương: