Ngày hôm sau, lúc Sơ Trường Dụ đến cung Lộc Minh, Cảnh Mục không còn đứng chờ y trước cửa chính điện như hai ngày trước.
Sơ Trường Dụ nhất thời cảm thấy có hơi không quen.
Y cầm rương sách bước vào chính điện, nhìn về phía bàn nhưng cũng không thấy bóng dáng của Cảnh Mục.
Lần đầu tiên, y thật sự nhận ra cung Lộc Minh tiêu điều lạnh lẽo đến nhường nào.
"Nhị điện hạ?" y thử gọi hai tiếng, nhưng cung Lộc Minh vắng tanh, chỉ vọng lại tiếng gọi của y, không có ai trả lời.
Sơ Trường Dụ cảm thấy khá kỳ lạ.
Kiếp trước y làm Thiếu phó cho Cảnh Mục hơn nửa năm, trước khi y đến, mỗi ngày Cảnh Mục đều ngồi đợi trong cung Lộc Minh, chưa từng giống như hôm nay.
Trong cung thậm chí đến một cung nhân hầu hạ cũng không có, Sơ Trường Dụ không cách nào biết Cảnh Mục đã đi đâu.
Y chỉ đành đi một vòng quanh chính điện, lại gọi thêm hai lần.
Đúng lúc này, y nghe thấy tiếng rên rỉ trầm thấp yếu ớt phát ra từ phía bên kia bức bình phong.
Rồi y nghe thấy chuyển động sột soạt ở đó, như thể có người.
Sơ Trường Dụ bước nhanh tới, thấy Cảnh Mục đang cuộn mình trên giường, chỉ bận một cái áo trong.
Hắn dường như không tỉnh táo lắm, nghe mình gọi hắn, nên dựa vào mép giường, khó nhọc ngồi dậy.
"Nhị điện hạ!" Sơ Trường Dụ vội vàng bước tới, thấy Cảnh Mục ngả nghiêng, suýt chút ngã xuống giường.
Sơ Trường Dụ đỡ lấy hắn, thấy trên trán hắn lấm tấm mồ hôi, môi trắng bệch nứt nẻ, mặt không còn chút máu.
Khi người này dựa vào y, Sơ Trường Dụ mới phát hiện, Cảnh Mục đang ôm chặt bụng mình, toàn thân run lên.
"Nhị điện hạ, có phải bị đau bụng không?" Sơ Trường Dụ vội hỏi, sau đó giơ tay sờ trán hắn.
Nhưng tay mới giơ được một nửa, đã bị Cảnh Mục bắt lấy.
"Thiếu phó..." Sơ Trường Dụ nghe tiếng gọi nhỏ như tiếng muỗi kêu của Cảnh Mục.
Tay của Cảnh Mục lạnh như băng, nhưng lại mạnh đến không ngờ, nắm lấy tay Sơ Trường Dụ làm y đau đến tận xương.
Y thấy Cảnh Mục lúc này đau đến mức mơ hồ, nắm tay y như nắm cọng rơm cứu mạng.
Truyện Thám Hiểm
Sơ Trường Dụ không biết tại sao, trái tim như bị xoắn lại, sau đó tức giận xông thẳng lên não.
Dù Cảnh Mục có hiền lành đến mức nào, cũng là người được Sơ Trường Dụ y bảo vệ, sao có thể mặc cho người khác ức hiếp ám toán, thành ra bộ dạng đáng thương thế này?
Sơ Trường Dụ nắm tay Cảnh Mục, nhỏ giọng nói "Thần ở đây.
Điện hạ ráng nhịn một lát, thần sẽ đi mời thái y đến." nói rồi y liền đứng dậy.
Nhưng Cảnh Mục nắm tay y, vẫn giữ chặt không buông, lẩm bẩm nói "Thiếu phó..."
Sơ Trường Dụ càng thêm đau lòng.
Những đứa trẻ nhà bình thường, lúc đau bệnh thường gọi cha gọi mẹ.
Nhưng còn Cảnh Mục thì luôn miệng gọi tiên sinh chỉ mới gặp được hai ngày là y.
Sơ Trường Dụ y lòng dạ xấu xa, bây giờ lạnh lùng đối xử với Cảnh Mục.
Không ngờ trên đời này, vẫn là người đối với Cảnh Mục tốt nhất!
Đám người trong cung này, quả nhiên là một đám súc sinh đáng chết!
Sơ Trường Dụ nghĩ đến điều mà nảy sinh sát ý, nhưng nét mặt lại trở nên dịu dàng hơn, khuyên nhủ bên tai Cảnh Mục "Điện hạ, người chờ một lát, thần đi mời thái y đến, mới có thể trị khỏi đau bụng cho người."
Cảnh Mục vẫn không chịu buông tay, thậm chí nắm càng chặt hơn.
Môi mấp máy như đang nói gì đó.
Sơ Trường Dụ nghiêng người gần hơn, liền nghe được giọng nói gần như không thể nghe thấy cùng với hơi thở ấm áp lọt vào tai y.
"Thiếu phó, đừng bỏ Cảnh Mục một mình..."
Sơ Trường Dụ cảm thấy chua xót, giọng nói nhất thời nghẹn lại.
Kế đó, y lại nhỏ giọng nói "Thiếu phó sẽ quay về ngay, thần bảo đảm với người."
Hồi lâu sau, Cảnh Mục như tỉnh táo lại, ngón tay bịn rịn không nỡ buông.
Sơ Trường Dụ là đại gian thần lấy tôn chỉ nói không giữ lời làm người, lại không biết làm sao mà bước chân mang theo gió, thậm chí chạy như bay ra khỏi cung Lộc Minh.
Lúc này, tay y vẫn còn cảm giác khi chạm vào lòng bàn tay Cảnh Mục, trong đầu chỉ có một ý nghĩ --- không thể để Cảnh Mục một mình ở cung Lộc Minh thêm phút giây nào nữa.
Nhưng y không thấy, sau khi y chạy ra khỏi chính điện, ánh mắt mơ hồ hỗn loạn của Cảnh Mục nhìn theo bóng lưng của y.
Mặt tái nhợt, môi trắng bệch, cả người run lên vì đau, nhưng đôi mắt ấy lại trong veo, chứa đầy cảm xúc mãnh liệt rực lửa.
Sơ Trường Dụ ra khỏi cung Lộc Minh, bắt lấy một cung nữ dọn dẹp đi ngang.
Cung nữ giật mình khi thấy y cau mày, môi mím chặt, thậm chí nét mặt còn rất đáng sợ.
"Lập tức đến Thái y viện, mời thái y đến cung Lộc Minh!" Sơ Trường Dụ lạnh giọng ra lệnh "Đi mau về mau, nếu dám chậm trễ, bổn quan sẽ lấy đầu ngươi!"
Cung nữ kia bị dọa sợ, nhất thời chỉ biết gật đầu.
Sơ Trường Dụ thấy dáng vẻ của cung nữ, liền buông lỏng cánh tay, nói "Cứ nói là Sơ gia Tam lang mời, ai dám trốn tránh, bổn quan sẽ cho người đó biết tay!"
Cung nữ kia gật đầu lia lịa, chạy vội tới Thái y viện.
Sơ Trường Dụ nhìn cung nữ kia chạy xa dần, mới xoay người trở về cung Lộc Minh.
Cảnh Mục vẫn nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt đáng sợ, ôm bụng run rẩy.
Sơ Trường Dụ bước tới, mặc kệ lễ nghi quân thần gì đó, ngồi xuống bên giường.
Cảnh Mục như tìm thấy nguồn nhiệt giữa đêm đông lạnh giá, nên ghé sát người y, rồi đưa tay tìm kiếm tay y.
Chuyện này rõ là không hợp lễ nghi.
Sơ Trường Dụ như ma xui quỷ khiến, giơ tay bắt lấy bàn tay lạnh băng của hắn, lại thuận thế kéo Cảnh Mục vào lòng.
Mình đang làm gì vậy chứ? Sơ Trường Dụ thầm nghĩ.
Có lẽ mình là hơi ấm duy nhất bên cạnh người thiếu niên này, mình quả thật không có lý do đẩy hắn ra trong lúc này.
Y nhìn Cảnh Mục run rẩy vùi đầu vào vòng tay y theo bản năng.
Trong lúc ngẩn ngơ, y nhớ lại kiếp trước, khi Cảnh Mục đăng cơ được bốn năm.
Có một lần, nửa đêm canh ba đã đến giờ giới nghiêm, trong cung có người đến phủ của y, mời y vào cung.
Lúc đó, chuyện lớn trong triều đều do Sơ Trường Dụ một mình quyết định, Cảnh Mục và y quả thật không có chuyện lớn gì cần thương nghị.
Nhưng người trong cung nhất định mời y vào cung, y cũng không từ chối, đi theo cung nhân đó.
Không ngờ, cung nhân nửa đêm mời y, chỉ vì Bệ hạ sốt cao, mơ mơ màng màng không chịu uống thuốc, chỉ luôn gọi Sơ thừa tướng.
Cung nhân không còn cách nào, chỉ đành mời Sơ thừa tướng vào cung ngay trong đêm.
Khi đó, y chẳng hề kiêng dè Hoàng đế bù nhìn đó, vốn không chịu uy hiếp của hắn.
Nhưng không biết làm sao, y như bị ma xui quỷ khiến, cũng giống như hôm nay, ngồi bên giường của hắn, ở cạnh hắn suốt một đêm.
Sơ Trường Dụ tự giễu nghĩ, dù trái tim Sơ Trường Dụ như sắt đá, cũng không thể nhìn cảnh chú chó con cô độc run rẩy trong đêm lạnh.
Ở một mức độ nào đó, Cảnh Mục cũng là người có thể nắm bắt được vui giận của mình.
Thái y đến rất nhanh, không ngờ Càn Ninh đế sau khi nghe tin cũng đến đây.
Đây là lần đầu tiên Càn Ninh đế đến cung Lộc Minh.
Lúc thái y bước tới bắt mạch, ông đen mặt ngồi một bên, Sơ Trường Dụ cúi đầu đứng cạnh ông.
Ngoài cửa sổ, những cung nhân vốn hầu hạ trong cung Lộc Minh quỳ rạp cả một sân, tiếng khóc cầu xin không dứt.
Chẳng mấy chốc, Càn Ninh đế không chịu được nữa, liền hỏi Sơ Trường Dụ "Ngày thường nơi này cũng tiêu điều đổ nát thế này, đến cả một nô tài cũng không có?"
Sơ Trường Dụ đáp vâng, còn không quên thêm mắm dặm muối "Vâng, Bệ hạ.
Hơn nữa, Nhị điện hạ còn thiếu giấy bút, bữa trưa hôm qua còn mang đến trễ."
"Vậy tại sao không nói trẫm biết?" Càn Ninh đế nhìn cảnh tượng còn tệ hơn lãnh cung, tức giận nói.
Sơ Trường Dụ vội trả lời "Thần...!thần nghe nói đây là ý của Hoàng hậu nương nương, nên không dám nhắc với Bệ hạ."
"Ý của Hoàng hậu?!" Càn Ninh đế ngẩn ra, sau đó nhớ lại chuyện lúc mới đưa Cảnh Mục về cung, quả thật là Hoàng hậu muốn lấy công chuộc tội, bằng lòng chăm sóc cho hắn.
Điều cấm kỵ nhất với Càn Ninh đế là có người ỷ vào tin tưởng của ông để làm những chuyện tráo trở này.
"Người đâu!" ông tức giận nói "Mời Hoàng hậu đến cung Lộc Minh!"
"Bệ hạ thánh minh." nghe vậy, Sơ Trường Dụ không quên nịnh nọt.
"Đám nô tài này đúng là càn rỡ!" Càn Ninh đế vẫn chưa bớt giận, nói tiếp "Vốn trẫm phái vài người tới hầu hạ, vậy mà cả bóng người cũng không thấy!"
Nhân lúc Hoàng hậu còn chưa đến, Sơ Trường Dụ chớp lấy cơ hội nói tiếp "Hồi Bệ hạ, vi thần muốn...!nói vài câu cho những cung nhân này, ít nhất...!xin Bệ hạ đừng liên lụy người nhà bọn họ."
Thư sinh cổ hủ đọc sách thánh hiền đến ngu người!
Càn Ninh đế hừ lạnh trong lòng, lấy lệ nói "Ngươi nói tiếp đi."
"Vâng.
Những cung nhân này bỏ bê cung Lộc Minh, xét về khía cạnh khác cũng bắt nguồn từ cung Lộc Minh." Sơ Trường Dụ nhỏ giọng nói "Cung Lộc Minh ở tiền triều đã bị ma ám, tuy Bệ hạ không biết, nhưng cung nhân và các phi tần đều biết.
Có lẽ trong cung không còn cung điện nào trống, Hoàng hậu nương nương mới bất đắc dĩ an bài cho Nhị điện hạ ở đây.
Các cung nhân có lẽ lo sợ ma quỷ xâm nhập, mới mạo hiểm kháng chỉ, không dám đến gần nơi này."
Lời này, nào giống đang biện bạch cho cung nhân? Rõ ràng là đẩy Hoàng hậu vào hố lửa.
Quả nhiên, Càn Ninh đế nghe xong rất tức giận.
Lúc ông hỏi về nơi ở của Cảnh Mục, Hoàng hậu chỉ trả lời qua loa vài câu, nói là đã tìm được một cung điện có phong thủy tốt, ông cũng không hỏi thêm gì nữa.
Tuy lúc đó cũng là ông không hề xem Cảnh Mục như hoàng tử, tùy tiện dặn đôi câu cho qua chuyện.
Nhưng ông là đế vương, đế vương sao có thể làm sai?
Đúng lúc này, thái y đi ra từ sau bức bình phong.
"Hồi bẩm Bệ hạ." thái y quỳ xuống nói "Nhị điện hạ không dùng đủ ba bữa, lại còn ăn bánh ngọt đã hư.
Bánh ngọt để lâu, trong nhân bánh sẽ sinh ra độc tố, làm cho Nhị điện hạ đau bụng.
Thần vừa châm cứu cho Điện hạ, lát nữa kê đơn thuốc, ngày uống ba lần, độc trong bụng Điện hạ sẽ được loại bỏ."
Lúc này, Hoàng hậu dẫn theo mấy chục cung nhân vội vàng bước vào cung Lộc Minh, quỳ xuống trước mặt Hoàng đế, vội nói "Bệ hạ thứ tội, thần thiếp đến muộn...!thần thiếp nghe nói, Nhị điện hạ ăn bánh ngọt của Sơ lang trung mang đến, nên mới bị trúng độc?"
Nghe vậy, Sơ Trường Dụ chợt ngẩn ra..
Danh Sách Chương: