Ngôi nhà này rất gần phủ của Nhiếp chính vương, chỉ cách một con đường. Căn nhà thoạt nhìn vắng vẻ, chỉ có vài người hầu, không thấy cha mẹ hay huynh đệ tỷ muội.
Khi tân nương một mình bước ra khỏi viện, dân chúng xung quanh bắt đầu xì xào bàn tán.
"Chẳng... chẳng lẽ tân nương không có người thân nào sao?"
"Nghe nói hai người quen biết ở Hồ Châu, chắc là mới đón tới kinh thành, nên nuôi bên ngoài đây mà!"
"Có lẽ cũng không phải tiểu thư nhà giàu có gì, thế mà lại có thể gả vào Sơ gia!"
"Sơ gia người ta đương nhiên không xem trọng gia thế..."
"Cũng không thấy xem trọng bao nhiêu! Nghe nói hai ngày trước Sơ lão tướng quân đã về ải Nhạn Môn, có lẽ không muốn gặp vị tân nương này!"
......
Khi tân nương đến gần, những tiếng xì xào lại lớn hơn.
"Ê! Tân nương này cao thật đấy!"
Dáng người của tân nương dưới khăn trùm đỏ vốn đã rất cao. Đi tới cạnh kiệu hoa, tân nương còn cao hơn cả kiệu phu một cái đầu.
Tân nương đó không cần ai đỡ, đầu đội khăn trùm, nhưng bước chân nhanh nhẹn, linh hoạt khom người ngồi vào kiệu.
Mọi người xung quanh ngẩng đầu nhìn Sơ Trường Dụ đang ngồi trên ngựa, thì thấy Sơ tam lang cười ấm áp ôn hòa, cụp mắt nhìn kiệu hoa.
Nhất thời mọi người im lặng — dù Sơ gia có đồng ý hay không, Sơ tam lang xem ra rất hài lòng với vị phu nhân cao lớn mạnh mẽ này.
Lúc này, đội kèn trống dẫn đầu đoàn rước dâu tiến về phía trước, vòng qua một nửa thành Triệu Kinh trở về phủ tướng quân.
Trước cổng phủ tướng quân tiếng pháo nổ đì đùng, vụn đỏ rơi đầy đất. Một lò than được đặt ngay cửa, lửa trong đó cháy lách tách.
Sơ Trường Dụ xoay người xuống ngựa, hỷ phục đỏ tươi tôn lên nước da trắng trắng nõn của y. Y sải bước đến trước kiệu, một tay vén rèm, đỡ tân nương ra khỏi kiệu.
Lúc này, có đại thần đứng trước cửa cau mày.
"Sao cô nương này lại cao như vậy?" ông hỏi.
Cô nương trước mặt có vẻ hơi cao. Nàng đứng bên cạnh Sơ Trường Dụ lại cao hơn y nửa cái đầu. Dáng người Sơ Trường Dụ không lùn, nhưng dáng người cô nương này lại cực kỳ cao thẳng, nổi bật giữa đám đông.
"Chẳng lẽ là nam nhân?" quan viên bên cạnh không khỏi nghi ngờ.
Có người bên cạnh nói "Đừng có nói nhảm! Nếu thật sự là nam nhân, sao có thể cưới về làm chính thất phu nhân của phủ tướng quân chứ?"
Một quan viên bên cạnh lẩm bẩm "Sao ta thấy dáng người cô nương này... trông quen quen."
Lúc này, dưới sự theo dõi của mọi người, tân nương vô ý vấp chân, yêu kiều yếu ớt nghiêng sang một bên, ngã vào lòng Sơ Trường Dụ.
Tất cả quan viên "......"
Một viên quan bên cạnh định thần lại, hỏi "Quen hả? Giống ai?"
Quan viên đó sửng sốt, ậm ờ nói "Là... là ta nhìn nhầm rồi."
Ông thầm nghĩ, mắt mình bị sao thế? Cô nương này chỉ là hơi cao một chút, sao ông có thể cảm thấy... nàng giống Nhiếp chính vương chứ?
Nhiếp chính vương là một người kiệm lời ít cười, anh dũng phi phàm, sao có thể gả cho Sơ Trường Dụ?
Thế chẳng phải là... trò cười cho cả thiên hạ sao!
Sơ Trường Dụ đỡ tân nương yêu kiều không đứng vững của mình, cẩn thận bước qua lò than.
Khi đến sảnh chính, chỉ có Lý thị và Cố Lan Dung ngồi phía trên. Lý thị không cười, nhưng biểu cảm ôn hòa, Cố Lan Dung bên cạnh dịu dàng cười tươi, ôm một đứa bé xinh xắn trong tay.
Tất cả khách khứa thầm nghĩ — Sơ đại nhân này đúng là chân nhân bất lộ tướng, bản tính còn phong lưu. Con đã lớn thế này rồi mới cưới mẹ của đứa trẻ vào nhà.
Chắc vì vậy nên Sơ phu nhân mới không mấy hài lòng, Sơ lão tướng quân cũng trở về biên cương trước.
Chẳng qua các vị khách không còn nghi ngờ giới tính của tân nương cao lớn vạm vỡ này nữa.
"Giờ lành đã đến—"
Bà mối trong sảnh nhìn mặt trời bên ngoài rồi hô to.
Sau khi đưa tân nương vào trong, Sơ Trường Dụ bị khách khứa bên ngoài bao vây. Ngày thường y luôn thân thiện hòa nhã, có quan hệ tốt với nhiều quan viên trong triều. Vào ngày vui này, các đồng liêu không ngừng nâng ly chúc mừng.
Ngày hôm nay, Sơ Trường Dụ không từ chối bất cứ ai. Tuy đời này y tung hoành quan trường mấy năm, cũng luyện được tửu lượng, nhưng vẫn không chịu nổi các đồng liêu liên tục nâng ly chúc rượu, đến khi trời tối, y đã say khướt.
Sĩ tử Phương Dư Khiêm ở Hồ Châu mà y từng cứu năm đó, mấy năm trước thi đỗ, hiện đang là Biên tu ở viện Hàn Lâm. Chức quan của hắn thấp, không tiện chen vào các quan lớn quý tộc, đợi những người xung quanh Sơ Trường Dụ tản bớt, hắn mới bước đến.
"Chúc mừng Sơ đại nhân." hắn cười nói, sau đó nâng ly với y "Một trong bốn niềm vui lớn của đời người, đại nhân đừng bỏ lỡ."
Sơ Trường Dụ cười vẫy vẫy tay, sau đó cong môi ngẩng đầu, uống cạn ly rượu.
"Hôm nay Sơ đại nhân uống hơi nhiều rồi." Phương Dư Khiêm cười nói "Trở về nghỉ ngơi sớm một chút, nếu không sẽ đắc tội với mỹ nhân đấy.". Ngôn Tình Sắc
Sơ Trường Dụ cười lắc đầu, mắt say lờ mờ "Đừng sợ, hôm nay ngày vui, cả đời chỉ có một lần."
Phương Dư Khiêm mím môi, sau đó ngập ngừng hỏi "Nhưng mà... lúc ở Hồ Châu, hạ quan cũng từng qua lại thân thiết với Sơ đại nhân, nhưng không thấy Sơ đại nhân có quan hệ với cô nương nhà nào. Không biết cô nương này... đại nhân quen biết từ lúc nào?"
Nói cho cùng hắn cũng là bạn thân của Sơ Trường Dụ, ít nhiều gì hắn cũng biết được vài chuyện. Vốn hắn ngưỡng mộ tình cảm sâu đậm của Sơ Trường Dụ và Nhiếp chính vương, vì thế mà Nhiếp chính vương còn nhường ngôi cho người khác.
Không ngờ... chẳng qua bao lâu, Sơ Trường Dụ bất chợt thành thân với người khác.
Sơ Trường Dụ nghe vậy, cười nói "Hắn từng cứu mạng ta."
Sơ Trường Dụ chính miệng nói ra có ý nghĩa khác. Kiếp trước y lầm đường lạc lối, cuối cùng gây nên hậu quả không thể vãn hồi, là Cảnh Mục đưa y trở về. Và kiếp này, tình yêu và ấm áp cũng là Cảnh Mục trao cho y.
Cảnh Mục như là định mệnh của y.
Tuy nhiên, những lời này lọt vào tai Phương Dư Khiêm lại có ý nghĩa khác.
Hắn biết chuyện năm đó Hồ Châu bị bao vây, cũng biết tình hình lúc đó nguy hiểm thế nào. Tuy dáng người cô nương này có hơi cường tráng cao lớn một chút, nhưng trong tình huống lúc đó, có lẽ nàng thật sự đã cứu Sơ Trường Dụ.
Phương Dư Khiêm cực kỳ sùng bái Sơ Trường Dụ, không nghi ngờ nhân phẩm của y.
Hắn nói "Ta hiểu rồi. Nhưng mà, Sơ đại nhân đừng phụ người có tình." hắn ẩn ý nói.
Sơ Trường Dụ cười gật đầu.
Sau khi khách khứa tản đi, Sơ Trường Dụ lảo đảo trở về viện của mình.
Trong viện giăng lụa đỏ, cửa sổ dán chữ hỷ, góc hiên treo đèn lồ ng đỏ. Y bước đến cửa phòng, cho tất cả thị nữ đang đợi bên trong ra ngoài, rồi mới bước vào.
Trước giường, nến đỏ lung linh, người đó vẫn trùm kín đầu, ngồi thẳng trên giường, hai chân hơi dạng ra, hai tay đặt trên đầu gối.
Sơ Trường Dụ đi tới trước mặt hắn, khẽ cười một tiếng, giơ tay vén khăn trùm đầu của hắn "Được rồi, không còn người ngoài, không cần giả vờ nữa."
Nào ngờ tân nương ngồi trên giường không muốn. Hắn giơ tay nắm chặt tay Sơ Trường Dụ, ngăn động tác của y lại "Đại nhân, gậy còn ở trên bàn kìa."
Sơ Trường Dụ vùng vẫy mấy cái cũng không thoát ra được, không khỏi tặc lưỡi, xoay người đi tới bên bàn, cầm lấy gậy vén khăn trùm đầu của người đó lên.
Dưới ánh nến chập chờn, lộ ra khuôn mặt của Cảnh Mục.
Hắn ngẩng đầu, đối mặt với Sơ Trường Dụ. Hắn đầu đội mũ phượng, người khoác khăn choàng, mặc trang phục nữ tử nhưng không hề nữ tính, chỉ càng làm nổi bật khuôn mặt tuấn tú của hắn.
Cảnh Mục nhìn y cong môi cười.
"Phải dùng gậy giở khăn trùm đầu, mới được như ý nguyện." hắn cười nói.
Sơ Trường Dụ xoay người muốn bỏ gậy lên bàn, nhưng đầu hơi nặng, vừa xoay người suýt nữa đã ngã xuống. May mà Cảnh Mục kịp thời giơ tay đỡ, không để y ngã.
"Ta uống có hơi nhiều." Sơ Trường Dụ đỡ trán nói "Thật là... mấy lão già này cuối cùng cũng tìm được cơ hội rót rượu cho ta."
Kế đó, y thấy trời đất xoay chuyển, rồi ngã vào lòng Cảnh Mục.
Cảnh Mục giơ tay cầm gậy trong y, tiện tay vứt sang bên rồi ôm y vào lòng, cởi áo ngoài cho y "Vậy mau nghỉ đi, vừa nãy ngươi bước vào cửa, ta đã ngửi thấy mùi rượu rồi."
Nói xong, hắn khựng lại.
Sau đó, Sơ Trường Dụ nhìn Cảnh Mục đang ôm y trong lòng, ánh mắt dịu dàng như nước nhìn chằm chằm y.
"Sao... sao vậy?" Sơ Trường Dụ hỏi.
Sau đó, y nghe Cảnh Mục nhẹ giọng nói "Không có gì, ta chỉ muốn nhìn ngươi thôi." hắn vừa nói vừa đưa tay vuốt v e gò má Sơ Trường Dụ.
"Dù là kiếp trước hay kiếp này, không biết ta đã nghĩ ngợi bao nhiêu năm." Cảnh Mục cười nói với y "Bây giờ, cuối cùng ta và ngươi cũng thành thân rồi."
Sơ Trường Dụ bị lời trêu ghẹo của hắn làm nóng bừng cả mặt. Y nhẹ nhàng nói "Đã bên nhau lâu rồi, còn nói mấy lời bày vẻ này làm gì?"
Cảnh Mục nói "Không giống."
Sơ Trường Dụ hơi ngẩn người khi nhìn khuôn mặt hắn dưới ánh nến lung linh.
Hồi lâu sau, y mới nhẹ giọng nói "Còn chưa uống rượu giao bôi."
Y vừa định đứng dậy, lại bị Cảnh Mục đẩy về "Thành ma men rồi à? Vừa nãy ở bên ngoài uống say như vậy, bây giờ trở về còn chưa nói được mấy câu lại muốn uống."
Bộ dáng vô cớ gây sự của Cảnh Mục làm Sơ Trường Dụ không khỏi bật cười "Không giống, vừa nãy ngươi mới nói mà."
"Bây giờ ta cảm thấy giống rồi." Cảnh Mục nhẹ giọng nói.
Sau đó, Cảnh Mục cởi mũ phượng trên đầu ném sang bên, mái tóc đen lập tức xõa ra. Kế đó, Sơ Trường Dụ cảm thấy đầu óc quay cuồng, bị Cảnh Mục xoay người đè bên dưới.
Lúc Cảnh Mục hôn môi y, thì nghe hắn nói —
"Miệng ngươi nồng nặc mùi rượu, ta lấy một ít, cũng xem như uống rượu giao bôi rồi."