Vào bảy giờ sáng hôm nay, tất cả khách du lịch tắm biển đều phải di dời sang bãi tắm khác nhường hiện trường lại cho tổ điều tra công tác chuyên môn. Hiện tại, hai cô gái Âu Nhã Phi và Chung Thái Di bất đắc dĩ tạm ngừng việc ra biển. Họ nghỉ chân ở tại quán cà phê có nét thanh lịch cổ điển.
Chung Thái Di rầu rĩ nói: " Haizzz! Thiệt là xúi quẩy! Từ đâu trồi lên xác người vậy nhỉ? Kinh dị quá đi! "
Âu Nhã Phi tay khuấy nhẹ tách cà phê còn hương thơm lẫn khói nóng, cô từ tốn thở dài: " Hời...! Tớ cũng đang sốt ruột, tên đội trưởng oái oăm đó không để tớ tham gia! Hừ...chẳng biết tin tức gì nữa hết! "
Thái Di giật giật chân mày: " Nè! Tớ có chủ ý này, hay là chúng ta tự mình hành động, thế nào? "
Như được gãi đúng chỗ ngứa, nét mặt Âu Nhã Phi bỗng sáng bừng lên háo hức gõ muỗng vào tách cà phê " Ting ", cô uống ực ực cạn cà phê rồi đứng dậy khoan khoái bước chân ra khỏi quán. Chung Thái Di tò tò sát cánh bên vai cô tiến thẳng đến địa điểm xảy ra vụ án.
Đến nơi, hai cô ẩn náu vào đám ký giả đang bao vây khu vực này. Nội bộ hiện còn chưa tiết lộ bất kỳ thông tin nào nhưng đám ký giả ngu muội này vẫn nhất mực bám riết tranh nhau phỏng vấn. Đèn Flash chớp nhoáng đến lóa mắt, không thể chịu được cảnh ngộp ngạt hai cô lẳng lặng rời đi.
Đi một đoạn lưng chừng, Âu Nhã Phi nhìn thấy một người đàn ông trông khoảng ba mươi đến bốn mươi tuổi, mặc chiếc áo khoác da màu đen cũ kỹ đội nón bèo dúng màu xanh lá nhạt, gương mặt bịt khẩu trang dáng đi có vẻ gấp gáp một phần rụt rè như đang cố che giấu điều gì, gã ta bước thật nhanh về hướng ngược lại nơi hiện trường.
Linh cảm mách bảo có điểm nghi vấn về thân phận gã, Âu Nhã Phi kéo tay Thái Di thập thò lén lút theo dõi gã.
Họ theo gần sát bước chân hắn nhưng cố gắng không để hắn phát hiện, gã đó ẩn mình vào dòng người hiếu kỳ và đám ký giả. Hắn lườm đôi mắt nhỏ đục ngầu quan sát nhất cử nhất động của cảnh sát, đột nhiên hắn quay đi len lẻn rời bỏ đám đông.
Hắn đâu ngờ có hai con ruồi rỗi hơi đương bám đuôi mình, gã cứ tự nhiên mà tới nơi gã cần tới.
Hai cô quyết tâm đeo bám cho đến khi hắn dừng chân tại một nhà máy hóa chất bỏ hoang lâu năm, xung quanh đổ nát những mảnh vụn. Gã tiến vào trong với thái độ hết sức dè dặt, quan sát cẩn thận từng li từng tí rồi mới nhanh chân lọt vào. Bên ngoài, Chung Thái Di bấu víu chặt tay Nhã Phi. Thái Di bấy giờ tay chân run bần bật lên, tim đập như trống đánh liên hồi.
Cô run rẩy thì thầm vào tai Nhã Phi: " Nhã...Nhã...Phi! Hay...hay...là... mình chuồn đi! Về báo cảnh sát sẽ tốt hơn! Tớ...ư...hơi sợ rồi đấy! "
Âu Nhã Phi suy nghĩ một lúc rồi nói nhỏ: " Được, cậu đợi tớ chụp vài bức ảnh rồi chúng ta đi! "
Hai người con gái nhẹ nhàng lại gần nơi cánh cửa, Âu Nhã Phi tay nâng máy ảnh bấm nhẹ ba lần lập tức ba tấm ảnh hiện ra trong máy cô. Hình ảnh dần dần rõ nét, cô vừa hãi hùng vừa phấn khích vì bức ảnh chụp rõ cảnh một dàn những cô gái miệng bị băng keo dán vào mồm, tay chân bị trói chặt đang nằm sấp mặt xuống đất.
Tóm được đầu mối quan trọng, hai người vội vàng nhấc chân thật khẽ khàng rời khỏi nơi khủng khiếp ấy. Ra ngoài với khoảng cách khá xa, Âu Nhã Phi ngoái đầu trộm nhìn lần nữa thì...tim mạch cô tăng vọt miệng chợt thốt lên khe khẽ: " Chết tiệt! "
Cô lôi Thái Di chạy một mạch bán sống bán chết. Đằng sau là gã kì dị đó tay cầm cây rìu to đang điên cuồng rượt theo.
Chạy thục mạng đến khúc đường có đông người qua lại, họ lẻn vào tiệm bán quà lưu niệm nghỉ chân dưỡng sức.
Chung Thái Di tay chống hông thở hồng hộc: " Hà~~~~Hà~~~Haìzzz! Mệt chết, muốn tắt thở luôn hà! "
Âu Nhã Phi cũng thở phù phù, tay quẹt mồ hôi vã ra như tắm miệng nói hụt hơi: " M.. Hực...May quá! Hắn ta mất dấu mình rồi! "
Thái Di nhìn cô hỏi: " Cậu tính sao đây? Hắn ta ghi thù chúng ta rồi đấy! Hay là...giao cái máy này cho cảnh sát? "
Âu Nhã Phi vịn vai Thái Di trấn an: " Cậu đừng quá sợ hãi! Từ từ, tớ nghĩ cách đã! "
Trong thời khắc rối ren, phía sau Chung Thái Di xuất hiện kẻ tình nghi hắn bịt mắt cô bất ngờ. Thái Di hoảng hốt hét to tay cô cố gỡ bàn tay tên khốn ấy, thấy cô hoảng sợ phát khóc kẻ điên này mới buông tay ra cười.
ÁHahaha! Kakaka!
Âu Nhã Phi đứng cạnh quay sang trừng mắt mắng nhiếc: " Thì ra là anh! Anh làm trò gì thế? Không thấy cậu ấy khóc vì sợ sao? "
Anh ta thở dài phân trần: " Tôi không cố ý, tôi tình cờ thấy hai cô ở đây nên ghé chơi thôi, tôi định đùa tí, ai ngờ cô ta nhát gan như thỏ đế! "
Âu Nhã Phi nổi giận khua tay: " Thôi đi! Bỏ lời biện minh đó đi! Lần nào cũng thế anh không biết chán sao? "
Anh ta tỏ thái độ hối lỗi nói: " Xin lỗi thật mà! Cô...bảo cô ấy tha thứ cho tôi được không? "
Âu Nhã Phi khoanh tay hời hợt nói: " Thái Di! Cậu có muốn tha thứ cho anh ta không thì tùy vào cậu! Tớ chuyển lời xong rồi! "
Chung Thái Di đứng chù ụ mặt không thèm nhìn một cái, mím môi giận dỗi nói:" Tôi không rãnh rỗi việc tha thứ cho người khác, chuyện này xem như chưa có gì! "
Anh ta nghe mừng rỡ, chuyển chủ đề: " À đúng rồi, hai người định mua gì vậy hả? "
Chung Thái Di nhanh nhảu: " Có mua gì đâu, chạy mệt muốn chết nè! Mà...này Sếu đầu đỏ à! "
Âu Nhã Phi nhanh tay bịt mồm cô lại tiện miệng chốt câu: " Tìm một nơi yên tĩnh rồi nói sau! Nhanh nào! "
Dương Nhất Hạo biệt danh " Sếu đầu đỏ " nổi máu tò mò kéo hai cô gái về phòng riêng của anh ta bàn việc chính.
........
Chung Thái Di kinh ngạc mở to mắt không nói thành lời khi tới phòng anh ta ở cùng khu resorts với mình.
Âu Nhã Phi đứng liếc mắt nhìn quanh rồi phán: " Bừa bộn thế! Hai người ngủ chung giường à? "
Dương Nhất Hạo trề môi luống cuống hốt đống quần áo nhét vào tủ. Anh ta cười gượng: " Hề Hề! Sáng này gấp ra ngoài nên quên dọn ấy mà! Ngồi đi! "
Nhã Phi cười khẩy: " Hừ, chúng ta quả là có duyên đấy chứ! À...tên kia đâu rồi nhỉ? "
Nhất Hạo đặt mông ngồi cạnh Thái Di, tay đan chéo nhau trả lời: " Đi từ sớm, có lẽ giờ chưa về đâu! Các cô có chuyện gì quan trọng sao? Nói nhanh! "
Chung Thái Di lật đật nhảy vào nói: " À À...Chúng tôi có thứ cực kỳ hệ trọng muốn cho các anh xem! "
Nhã Phi bình thản tiếp câu: " Có thật là anh ta và anh có hứng thú chứ? "
Nhất Hạo nóng ruột hối thúc: " Haizz có gì nói thẳng ra đi, úp úp mở mở hoài! "
Âu Nhã Phi tháo chiếc máy ảnh trên cổ xuống gỡ USB ra cô hỏi: " Hai anh có laptop chứ? "
" Có có! Đợi chút! " _ Nhất Hạo hấp tấp lấy con VAIO đặt lên bàn khởi động máy.
Âu Nhã Phi đút USB vào bật hình ảnh lên, Dương Nhất Hạo nhìn thấy ảnh liền á khẩu trố mắt.
Anh ta gọi điện cho Tiêu Dịch Kỳ tốc hành chạy về, vào phòng Tiêu Dịch Kỳ phi ngay vào máy chăm chú xem thật kỹ. Anh hỏi Âu Nhã Phi: " Cô lấy mấy tấm ảnh này ở đâu? "
Cô thản nhiên đáp: " Ở khu chế xuất hóa chất, lúc chúng tôi vô tình đi theo một gã có biểu hiện khả nghi. "
Tiêu Dịch Kỳ thầm nghĩ: " Thật không thể xem thường cô gái này! Trong khi đó, tổ trọng án vẫn còn lanh quanh điều tra khắp nơi thì cô ta đã tìm được manh mối quan trọng thế này, mình.. thật mất mặt quá! "
Xem xong ảnh, Tiêu Dịch Kỳ đăm chiêu nhìn cô nói: " Cô...gặp gã đó từ lúc nào? Tại sao hành động mà không thông báo trước với tôi một tiếng hả? "
Âu Nhã Phi thái độ bực dọc: " Anh đang hỏi cung tôi à? Tại sao tôi phải báo cáo với anh? Hôm qua chính anh không cho tôi góp phần tham gia vào vụ này, vậy cớ gì tôi phải báo cáo những việc của riêng tôi với một người vô trách nhiệm như anh? Hôm nay, tôi tóm được những thứ này là nhờ tôi tự mình đi tìm kiếm thông tin. Vì vụ này là án nghiêm trọng nên tôi mới bất đắc dĩ phải cho anh biết, anh thật là đồ " Chó cắn Lữ Đồng Tân "! "
Bị mắng chửi tơi bời, Tiêu đội trưởng chỉ biết trợn trắng trong sự ức chế vì không nói được câu nào.
Tự mình kiềm chế chính mình, anh lấy sự lãnh đạm đáng sợ nhất đàm phán với cô: " Được lắm! Tôi Tiêu Dịch Kỳ này hôm nay tuyên bố cô chính thức được gia nhập vào đội điều tra của tôi. Cô muốn làm gì cũng phải hỏi qua ý kiến của đội trưởng cô biết chưa? "
Âu Nhã Phi ngạc nhiên vô cùng, không ngờ lời bản thân cô nói cả cô còn không thể nghĩ đến, anh ta lại đồng ý mạnh miệng tuyên bố.
Cô nghĩ bụng: " Tên này bị tức đến đứt dây nơ ron thần kinh rồi sao? Thôi mặc kệ hehe! Miễn sao mình được đặt cách vào đội xem như sự nghiệp có bước tiến mới vậy! "
Chung Thái Di lên tiếng: " Nè nè, hai anh tính làm sao? Tôi...tôi cảm thấy sợ gã biến thái đó, sợ hắn tìm cách trả thù chúng tôi! "
Tiêu Dịch Kỳ nghiêm nghị giảng giải: " Hiện giờ hai người nên tìm một chỗ khác an toàn hơn để tránh hắn tìm đến giết người diệt khẩu. Thiết nghĩ, các cô nên đến căn cứ của đội tạm trú một thời gian ngắn, đồng ý chứ? "
" Ơ vậy, tôi thì sao? Tôi còn nghiệp vụ của mình nữa, đóng đô ở đó rồi tôi điều tra thế nào? " _ Âu Nhã Phi hỏi.
Tiêu đội trưởng điềm đạm chỉ ngón trỏ vào mặt cô phán: " Cô, đi theo làm tạp vụ cho tôi! "
Âu Nhã Phi bức xúc: " Hả? Tạp vụ ư? "
Anh ta quả quyết: " Phải! Không ý kiến gì hết! "
Nói dứt lời, anh bảo Dương Nhất Hạo: " Cậu không có việc gì làm thì nên ở đây làm vệ sĩ cho cô ta hai mươi bốn trên hai mươi bốn! "
" Cái gì? Cậu lệnh tôi ở lại với cô mít ướt thỏ đế này á? " _ Nhất Hạo nhăn nhó.
Tiêu Dịch Kỳ lạnh mặt dứt điểm: " Ừ, ở hay không tùy cậu! "
Dương Nhất Hạo đành cúi mặt nghe theo sự sắp đặt của đội trưởng Tiêu.
Tiêu Dịch Kỳ đóng máy cất vào cặp táp chuẩn bị đưa họ đến khu căn cứ. Mười phút sau họ đậu bến hạm đội, tại đây có mấy chục nhân viên cảnh sát chốt giữ.
Tử Lợi mặc chiếc áo Blouse trắng tay bỏ túi chậm rãi ra đón tiếp họ, Tiêu đội trưởng phát biểu: " Đây là hai người chụp được manh mối quan trọng, tôi đưa họ đến đây vì sự an toàn của họ. Hai cô cứ tự nhiên, có chuyện chi cần cứ gọi Tử Lợi. "
Anh gọi Tử Lợi ra ngoài bàn luận riêng: " Cô gái cầm máy ảnh chính là phóng viên Nhật Báo tên là Âu Nhã Phi, cô phải chú ý cô ta đấy! "
Tử Lợi khoanh một tay, tay kia sờ cằm ngờ vực hỏi nhỏ: " Uây, cậu có vẻ quan tâm người ta nhỉ? "
Tiêu Dịch Kỳ tỏ ý lơ đi lời giễu cợt của cô ấy nói: " Vì cô ta nắm giữ phần thiết yếu trong việc tra án thôi, cô chỉ cần lo tử thi thân yêu của cô đi, đừng tò mò quá! "
Cô phì cười cợt nhã: " Xì, không có gì qua mắt được Triệu Tử Lợi này! Đừng hòng giấu ánh mắt kì quặc đó của cậu lúc nhìn người ta! "
Lời cô ấy nói tựa cái móc câu xỉa vào tim đen anh, Dịch Kỳ phớt lờ đáp hờ hờ: " Cô chỉ giỏi mổ xác người, đừng có suy bụng ta ra bụng người! Mau đi về xứ sở của cô đi! "
Tử Lợi vỗ vai thông cảm rồi bỏ vào phòng nghiệm thi: " Hầy cha...Thôi tôi làm việc tiếp đây! Tự bảo trọng nhé đội trưởng! "
Anh thở phào nhẹ nhõm: " Phù.......! Cô ả này thật phiền phức! "
Quay vào căn cứ trụ sở tại thành phố biển, anh mở cửa phòng cất chứa vũ khí giắt vào lưng quần mình hai khẩu súng Beretta 92.
Súng Beretta-92 là sản phẩm do công ty Beretta, Italia chế tạo từ năm 1972. Vỏ súng được chế tạo từ vật liệu composite để giảm trọng lượng, các bộ phận quan trọng làm bằng thép. Nòng súng và các bộ phận chuyển động được mạ chrome để chống mài mòn. Mẫu 92 có chiều dài 217 mm, nòng súng dài 125 mm, trọng lượng 950 gram. Mẫu súng lục này sử dụng loại đạn 9x19 mm, tầm bắn hiệu quả khoảng 50 m.
Sau khi nạp đạn đầy đủ, anh tiến đến căn phòng nơi Âu Nhã Phi đang ở cùng Chung Thái Di. Anh không gõ cửa mà vô tư bước vào, mắt nghiêm nghị nhắm thẳng vào Âu Nhã Phi đương ngồi uống nước lọc ra lệnh: " Âu Nhã Phi! Lập tức theo tôi! "
Cô thình lình quay phắt lại sặc cả nước nhìn anh trao tráo chưa kịp hỏi sự tình thì bị bàn tay to lớn rắn rỏi hồng hào ấy kéo đi.
Hai người lôi lôi kéo kéo ra đến tiền sảnh, cô nóng ruột lớn tiếng hỏi: " Anh kéo tôi đi đâu vậy? Tại sao không hỏi ý kiến của người khác trước khi hành động thế? "
Anh mới bình thản trả lời: " Đi truy lùng hung thủ! Như đã hứa, kỳ án lần này tôi sẽ dẫn cô theo. Tuy nhiên, cô chỉ được làm đủ chức năng phận sự của mình, không tự ý hành sự khi chưa có sự cho phép của tôi nhằm tránh việc cô gây khó khăn cho công tác điều tra! Cô hiểu chứ? "
Nghe những lời cao lãnh như thế, Âu Nhã Phi bị nghẹn ứ cổ. Cô chỉ vào mặt anh nghiến răng: " Anh...Anh...Haìzzz...! "
Chẳng cần biết cô sỉ vào mặt mình thế nào, Tiêu đội trưởng lôi cô ra xe mô tô sau đó đưa mũ bảo hiểm đặt vào tay cô.
Giọng nói rét buốt vang lên: " Đội vào, lên xe mau! "
Âu Nhã Phi gai óc dựng đứng trèo lên chiếc mô tô 125 phân khối thể thao màu đen huyền bí.
Ruột non thì thầm với ruột già: " Anh ta lại lên cơn nữa rồi! Não bị ướp lạnh hay sao thế nhỉ? "
Rùng mình vài cái, cô ngồi yên tay vịn chắc vào hai vai anh.
" Ngồi cho vững đấy! ". Tiêu Dịch Kỳ cất giọng lạnh giá rồi vụt xe phóng nhanh.
Trên đường đi, ngồi xe anh ta mà cô bỗng xuất hiện cảm giác giống hệt lần đi quán Bar bị chết máy xe liền có một người thanh niên bí ẩn cho đi nhờ. Cảm nhận rõ ràng cộng thêm hình dáng màu sắc xe hiện tại của anh ta hoàn toàn trùng khớp với lần đó, cả chất giọng trầm lạnh lẽo làm cô hoài nghi về con người này.
Có rất nhiều điểm tương đồng giữa người lúc đó với con người ngồi đằng trước tay lái.
" Liệu hai tên này có phải là cùng một người chăng? ". Nhã Phi tự vấn trí nhớ của mình.
Miên man suy nghĩ mãi bất chợt anh ta lên tiếng nói: " Đến rồi, xuống đi! "
Cô hoàn hồn lại ngơ ngác: " Hở? Nhanh thế? "
Tiêu Dịch Kỳ chỉ tay về hướng nhà máy hóa chất hoang phế kia hỏi lần nữa: " Đây là nơi trong bức ảnh đúng chứ? Tôi đã lên bản đồ và tìm hiểu kỹ, chỉ có nơi này là khu chế xuất hóa chất duy nhất ở đây! "
Cô nhìn kỹ một lần rồi gật đầu lia lịa: " Đúng rồi! Chính là nó! Này, anh có kế hoạch gì thế? "
Tiêu Dịch Kỳ dựa lưng vào con xe tay đút túi quần nghiêng đầu sang Nhã Phi nói: " Ôm cây đợi thỏ! "
Chừng mười phút sau, phía xa trong ngôi nhà ấy phát ra tiếng la đau đớn. Giọng thảm thiết lại là một người phụ nữ khác, kèm giọng khàn đặc từ người đàn ông cười điên dại.
" Hựa Hựa Há Há! La nữa đi! Không ai cứu cô đâu! ". Gã đàn ông cười điên dại nói.
Tiếng người phụ nữ tắt ngấm, gã ta trói tay chân nạn nhân sau đó nhét vào miệng một cái đinh to làm mọi cách khiến nạn nhân phải nuốt nó. Sau giây nuốt đinh, nạn nhân giãy giụa đành đạch và bất tỉnh. Gã liền xé toạc quần áo nạn nhân sau đó hãm hiếp đến thỏa mãn mới thôi.
Bên ngoài lúc này, Tiêu Dịch Kỳ dùng bộ đàm truyền tin: " Alô Alô! Thủ phạm đang ở bên trong, lập tức hành động! ".
Dứt lời, toàn bộ các chiến sĩ tủa ra bao vây tứ phía. Âu Nhã Phi thuận cơ theo chân đội trưởng ôm máy ảnh thận trọng bước vào nhấp nút chụp liên hoàn.
Toàn bộ quân chủ lực tấn công nã đạn nhưng hắn nhất quyết cố thủ bên trong, điều đáng chú ý hắn ta có cả loại súng hai ổ xoay bất chấp bắn trả cảnh sát.
Đòi hỏi phía cảnh sát phải thi hành quyền lợi là nếu cố ý chống trả sẽ bắn chết tại chỗ.
Âm thanh bùm bùm tạch tạch từ hai phe đấu súng làm rung chuyển cả dãi nhà máy lẫn khu vực lân cận, kẻ thủ ác không ngừng chơi súng ổ xoay bắn trả, đạn bay như mưa khiến Nhã Phi phải ôm tai nấp ở một góc an toàn.
Giao đấu với thủ phạm chưa đầy hai tiếng đồng hồ, hắn đã bị chính tay Tiêu đội trưởng hạ gục bởi ba phát đạn vào vai chân, bụng. Mọi người di chuyển vào phía trong thì phát hiện rất nhiều xác chết phụ nữ, tất cả nạn nhân đều bị trói và cơ thể có nhiều vết máu do hắn ta hành hạ đến thương tích đầy mình.
Tử Lợi lại được triệu hồi đến hiện trường dọn dẹp thi thể, phụ trách nghiệm thi. Cô ta sau khi đưa tất cả tử thi vào bao nilong liền phủi tay nói: " Hây ya! Một kẻ bệnh hoạn! Thì ra cây đinh trong cổ họng mà mình lấy từ tử thi lại có nguyên nhân đáng thương như thế! Tội lỗi!....Xong nhiệm vụ rồi, tôi đi trước nhá! "
Vừa nói cô ta phi ngay lên xe vọt thẳng hướng cục hình sự.
.......
Tất cả tập hợp đông đủ không sót một ai, cả Âu Nhã Phi, Chung Thái Di, Dương Nhất Hạo tay không rỗi nghề cũng có mặt. Cục trưởng đại diện tổ chức cuộc họp lần này tổng kết vụ án giết người man rợ.
Xâu chuỗi lại toàn bộ quá trình điều tra, mục đích gây án chính là để thỏa mãn nhu cầu quái dị kinh tởm của hắn. Một tên bác sĩ thẩm mỹ có triệu chứng tâm thần nặng.
Ban đầu hắn bắt con tin vào nhà máy hoang, trói nạn nhân lại. Vì sợ nạn nhân la hét nên hắn nghĩ ra cách nhét đinh vào miệng dùng băng keo dán kín miệng họ sau đó đánh đập dã man cho hã cơn thú tính. Trong lúc hắn bận rộn tìm kiếm con mồi thì một nạn nhân đã cố gắng tẩu thoát, cô mang theo thương tích cùng cổ họng rướm máu bên trong chạy ra bờ biển muốn tìm người giúp đỡ nhưng vì sợ hắn tìm được cô lại muốn bơi ra biển tìm tàu cứu hộ.
Tiếc thay số mệnh không tha cho cô, do đuối sức và cả vết thương đồng thời cổ họng không thể kêu cứu nên cô đã chết đuối trôi nổi trên biển, tình cờ Chung Thái Di phát hiện. Chuyện sau đó đã giải quyết êm đẹp, vụ án khép lại.
Công lao kỳ này thuộc về một cô phóng viên chưa lành nghề họ Âu và Chung Thái Di, người đầu tiên phát hiện xác chết và tất nhiên không thể thiếu sự chuyên nghiệp của đội trưởng Tiêu cùng tổ điều tra, pháp y Triệu Tử Lợi.
Tổng kết, cục trưởng khen thưởng từng người và cả đại đội.
Những tràn pháo tay rộp cả bầu khí buổi họp, Âu Nhã Phi được hưởng trọn thông tin bài viết cho tờ báo của cô.
Từ một kẻ vô danh tiểu tốt trong ngành báo chí, cô đã chứng minh được thực lực của bản thân. Âu Nhã Phi nay có thể chính thức lấy bút danh là Ngôn Phi, có thể hiểu là " Lời nói này có thể bay đi "!
Bài báo cô viết đạt hàng trăm lượt đọc và nhận được phản hồi tích cực của dư luận.
.......
Vụ án mạng kết thúc trong sự bàng hoàng tiếc thương vô bờ của công chúng cũng như thân nhân của các cô gái bạc mệnh. Âu Nhã Phi hiện cùng Chung Thái Di bây giờ ở nhà mình xem tivi tin tức từ Nhật Báo phát trên đài truyền hình, Thái Di thở dài bấm remote tắt tivi lẩm bẩm: " Hời...cứ tưởng đi nghỉ mát, ai ngờ vướng vào vụ rắc rối. Uổng phí chuyến đi thật! "
Cô gọi điện thăm hỏi bạn thân: " Wẩy! Nhã Phi cậu ổn chứ? "
Nhã Phi đương ngồi chéo chân chữ ngũ tay bốc đậu phộng nhai nhốp nhép đáp: " Nhăm nhăm...Ớ ổn hehe! "
" Hờ! Cậu hưng phấn nhỉ? Sướng rồi, bài báo nổi như cồn rồi! Đắc ý chưa? ". Chung Thái Di giễu cợt.
Âu Nhã Phi cười lớn tiếng tự hào: " Đương nhiên rồi! Kakaka! Còn cậu? Việc CLB có gì mới lạ không? "
Thái Di nhàn hạ nói: " Ngày mai tớ phải tập luyện cho cuộc thi toàn quốc sắp tới! Có lẽ khá bận! "
Âu Nhã Phi tiếc nuối: " Ờ! Chúc cậu thi tốt nhé! Gặp nhau sau! Bye bye! "
Dập máy, cô ngồi thừ ra ghế xé bao khoai tây " tẹt " nhai rụm rụm.
Bóng chiều ngả tối, thành phố Bắc Kinh chìm vào ánh đèn nhang nháng thể hiện sự phồn thịnh hiện đại trong lòng thủ đô. Nhà họ Tiêu có hai dáng người cả nam và nữ đương ăn tối cùng gia đình.
Cô em gái cạp cánh gà chiên nhai ngấu nghiến phát ngôn gây sốc: " Ba, mẹ! Tại sao đến giờ chưa tuyển vợ cho anh nhà mình vậy? "
Ông Tiêu điềm đạm nói: " Chuyện này phải hỏi anh con, ba mẹ cũng nhắc nhở nhiều lần rồi nhưng anh con cứ nhất mực gạt đi chuyện đó! Ba hết cách! "
Mẫu thân cô lên tiếng thêm lời: " A Kỳ à! Con nghe em nó nói chưa? Mau mau nghĩ đến chuyện kết hôn đi! Con đâu còn nhỏ nữa! "
Anh hời hợt đáp: " Ba mẹ à! Con vẫn chưa muốn tính chuyện hôn sự, nếu ba mẹ muốn trong nhà thêm người thì kêu Tiểu Băng nó lấy chồng là được! "
Cô nàng nghe tới liền giãy nảy lên: " A...Ca kì cục quá à! Người ta còn nhỏ mà, còn chưa trải nghiệm mùi vị tình đầu! "
Anh cười đểu giả: " Hừm! Thật sao? Khó tin! "
" Hứ! Mặc xác anh! Dựa vào bộ mặt đóng băng muôn thuở của anh...À À con gái bỏ chạy là cái chắc! ". Nhược Băng đáp trả cay cú.
Mẫu thân nhà họ Tiêu đập bàn nói: " Thôi thôi! Nhà có hai anh em à mà cũng cãi nhau cho được! Ăn cơm đi! "
Anh em nhà họ Tiêu vừa ăn vừa liếc xéo liên tục đá xoáy nhau đến hết bữa ăn.
Ông Tiêu lắc đầu ngao ngán: " Hầy ya! Hai đứa này y như con nít! Bao giờ mới chịu thành gia lập thất đây? Haizzz! "