Cuối cùng cũng tới giờ ăn, Tiểu Bạch tràn trề xúc động nghĩ bản thân tốt đến mức cả ông Trời cũng muốn giúp bạn rồi, đúng lúc bạn không có tiền lại để hai người kia bàn việc mà truyền thống tốt đẹp lâu đời của Trung Quốc chính là nói chuyện trên bàn rượu! Trăng say sưa chim cũng say sưa (1), đại gia say sưa bàn hợp đồng. Chờ bọn họ bàn chuyện trên bàn rượu, chẳng phải bạn cũng có thể ăn nhờ được mấy chén cơm sao!
Nhưng… Chu Tiểu Bạch đã quên, cái đó chỉ dành cho cơ quan chính phủ với doanh nghiệp, không phải hai doanh nghiệp tư nhân thế này.
Tỷ như, Lã Vọng Thú lên tiếng, “Chúng ta cùng đi ăn một bữa nhé.”
“Ừm…” Mặc Duy Chính đưa tay nhìn đồng hồ, “Cũng đến giờ ăn rồi, chúng ta sang nhà hàng Ý bên cạnh vậy.”
Gì? Lại ăn cơm Tây! Tiểu Bạch biến sắc, làm gì chứ! Ăn cơm Tây nói chuyện thế nào, quan trọng nhất là ——
“Vậy chúng ta đi thôi.” Mặc Duy Chính mở cửa ưu nhã nói.
Tuyệt đối sẽ không gọi bạn!
Nếu ăn cơm Tàu thì để khuấy động không khí, đừng nói là trợ lý sát sườn như Chu Tiểu Bạch, cả mấy quản lý chẳng liên quan gì cũng phải gọi tới, thừa dịp bọn họ nói chuyện bàn việc bạn có thể nhiệt tình ăn uống rồi. Đáng tiếc Mặc Duy Chính kia quả thực là kẻ sính ngoại đệ nhất, ăn cơm Tây sinh nghiện rồi! Tiểu Bạch thở dài, nghiêng người rút tiền trong ví, một ngày 10 tệ, trưa xuống canteen, tối canh suông.
“Chu tiểu thư thì sao?” Đột nhiên thanh âm của Lã Vọng Thú như tiếng rên của nam diễn viên GV chấn động cả cõi lòng Chu Tiểu Bạch.
“Cô ta?” Mặc Duy Chính nhíu mày lạ lùng hỏi. Hoàng sóng thần lại cũng nhìn bạn cái kiểu đáng chết y hệt, kể cả có này nọ gì với nhau rồi cũng đâu đến nông nỗi bày ra “phu thê tướng” (2) ngay chứ!
“Chu tiểu thư cũng đi cùng nhé?”
Nữ vương thụ đã có lời mời, ai lại cự tuyệt! Nhất là một hủ nữ khốn cùng như Tiểu Bạch, dù có nhớ câu “sĩ khả sát, bất khả nhục” (3), nhưng vật chất quyết định ý thức, sinh lý chiến thắng tâm lý, Tiểu Bạch lẩm bẩm, tiền ơi, “ăn không” ơi, cùng tới vũ nhục ta đi, bộ dáng nịnh nọt lại xấu hổ nói, “Được thật sao, sẽ không ảnh hưởng các vị chứ?”
“Sao lại thế được?” Lã Vọng Thú cười nói, “Chu tiểu thư rất thú vị mà.”
Thú vị? Tiểu Bạch trên mặt tươi cười, trong lòng tính loạn, bạn thế nhưng cũng coi như hủ nữ tiêu chuẩn rồi, nghĩ hủ nữ thú vị không phải cùng cánh hủ nữ thì là GAY! Gặp chị em ta rồi! Lẽ nào… Tiểu Bạch liếc nhìn Lã Vọng “Thụ”, là thụ thực sao? Nghĩ đến lúc hắn cùng Mặc Duy Chính, Tiểu Bạch càng tin chắc vào suy đoán của bản thân. Nữ vương thụ! Tôi tới đây!
Ngay cả khi ăn, ánh mắt Tiểu Bạch vẫn như compa vòng vòng quanh “tâm điểm” Lã Vọng Thú, tiểu thụ ăn mì, tiểu thụ uống rượu, tiểu thụ mỉm cười, tiểu thụ đứng dậy, tiểu thụ đi WC…
“Này!” Mặc Duy Chính xám mặt gọi tỉnh Tiểu Bạch đang dán mắt về phía WC nam giống hệt bị thôi miên, đường nhìn dính chắc như nam châm hút, “Cô… !”
“Hm?” Tiểu Bạch quay đầu, nhìn “tim” chậm rãi đi xa, thẫn thờ liếc thoáng qua Mặc Duy Chính, lấy đại đồ ăn trên bàn cho vào miệng, nữ vương thụ hoa lệ, dù là đi WC cũng sẽ rất hoa lệ nhỉ, cầm roi cười với chiếc gương xa hoa, “Gương kia ngự ở trên tường, thế gian đẹp nhất hỏi người là ai… Đương nhiên là bản nữ vương rồi! A ha ha…”
Trong lúc Tiểu Bạch vừa “tự kỷ” vừa ăn, Lã Vọng Thú đã quay lại, xoa xoa trán, “Thực là không may, tranh thủ soi gương một chút không ngờ đụng trúng người ta .”
“A…” Tiểu Bạch nheo mắt nghĩ, nhất định là tại mải mê thưởng thức phong phạm nữ vương của bản thân quá rồi!
Dùng bữa xong, không hiểu vì sao, bốn người quay về công ty chia thành hai hàng. Mặc Duy Chính cùng Hoàng sóng thần trao đổi, chính xác hơn là Hoàng sóng thần nói, Mặc Duy Chính nghe.
Tiểu Bạch cùng Lã Vọng Thú đi phía sau, Tiểu Bạch nghĩ lòng vòng hồi lâu mới mở miệng, “Lã quản lí này, anh khi nãy nói cái kia là có ý gì…”
Lã Vọng Thú ngạc nhiên, “Nói gì kia?”
“À… Là lúc tôi nói tổng công, anh nói gì đó…” Tiểu Bạch cúi đầu do dự đáp, “Lẽ nào anh biết cái gì là tổng công?” Tuy Tiểu Bạch mười phần chắc tám chín, nhưng lúc hỏi vẫn có chút chần chừ. Dù sao… Cảnh tiểu thụ với hủ nữ “nhận người nhà” luôn khiến người ta kích động thế này…
“A…” Lã Vọng Thú lấy lại tinh thần nở nụ cười, gương mặt tuấn tú trắng nõn khi cười lên cũng nhất nhất bộ dáng nhược thụ, mắt Tiểu Bạch như mờ đi trong thoáng chốc , Lã Vọng Thú khẽ cúi đầu ghé vào tai Tiểu Bạch nói, “Em gái tôi cũng giống cô, chung một sở thích, tôi nghe mãi cũng thành quen.”
“Hả?” Tiểu Bạch cả kinh, xa quê gặp bạn cố tri?
Lã Vọng Thú bất đắc dĩ mỉm cười, “Nó ấy, suốt ngày cười tên của tôi, nên gặp cô hai lần là tôi biết rồi.”
“Tên của anh…” Tiểu Bạch xấu hổ cười, “Xác thực có chút…” Thì ra Lã Vọng Thú không phải thụ, mà là có em gái hủ nữ kìa! Thảo nào vừa gặp đã thấy thân thiết…
“Cô hiểu chưa…” Lã Vọng Thú cười nói.
“Ừm…” Tiểu Bạch cúi đầu, “Thật đáng tiếc…” Cắn môi vặn tay, cực phẩm nữ vương thụ cứ thế thành không khí?
Lã Vọng Thú nghiêng đầu nhìn Tiểu Bạch đang cúi xuống, nhãn thần thê lương thảm thiết không gì sánh được, đột nhiên cảm thấy trong lòng rung động, “Cô…”
“Tôi rất thích tên của anh mà.” Chu Tiểu Bạch mím môi nói, tên hay như vậy cả đời chỉ gặp có một lần, “Nữ vương thụ đấy… Tiểu thụ đấy.”
“Khụ…” Lã Vọng Thú bỗng đỏ mặt, nhìn sang chỗ khác nói, “Cái kia… Nếu cô thích cứ gọi tôi Tiểu Thú được rồi.” Không rõ người này là không nghe hay chỉ nghe phân nửa, bỏ qua luôn hai chữ đầu trong ba chữ “tên của anh” của Tiểu Bạch.
“Hả?” Tiểu Bạch ngẩng đầu, “Thực sự có thể sao?”
“Ừm, lúc không có người ngoài…” Lã Vọng Thú nở nụ cười đáp.
“Thật tốt quá!” Tiểu Bạch chớp chớp đôi mắt tạm coi như thuần khiết của bạn, chờ Lã Vọng Thú lần thứ hai xấu hổ, tay len lén làm một dấu V! Quả nhiên thẳng nam đều thích nữ nhân tội nghiệp, vờ đáng thương ai chẳng biết, nhất là một hủ nữ sẵn sàng hiến thân vì sự nghiệp BL như bạn! Dụ dỗ tiểu thụ trước rồi móc xích cho hắn với tổng công, cọ qua cọ lại nhiều ai dám cam đoan hắn không thành cong?
Nhưng lúc Tiểu Bạch đắc ý luôn luôn bỏ qua một số thứ, tỷ như Mặc Duy Chính đằng trước âm lãnh quay lại nhìn bạn cười cười nói nói với Lã Vọng Thú.
Tiểu Bạch ăn no uống say, giờ nghỉ trưa lập tức lên MSN báo tin cho bạn bè.
Bạn Bạch: Ta làm nữ vương thụ động lòng thành công rồi!
Bạn Nhã: Làm sao? CP(4) rồi?
Bạn Bạch: Nhiệm vụ này rất gian nan, còn phải nỗ lực nhiều, ta sẽ tiếp tục cố gắng! Hắn đã có kiến thức cơ bản rồi, ta chỉ cần dẫn đường chút nữa…
Bạn Hề: Ngươi nếu có mà đứng trong ống khói gọi người ta vào con đường đen tối thì có…
Bạn Bạch: Ha ha ha…