• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Súp lơ

Beta: TH

Trình Ngạn Đình mất tích, chuyện này tựa như một cái xương cá mắc vào cổ họng khiến người ta nhổ không được mà nuốt cũng không xong.

Nghê Thanh cúi đầu nhìn bàn tay đang run lên từng cơn của mình, từ từ siết chặt lại.

Cô nghe thấy Tần Việt tiếp tục hỏi: “Bây giờ mọi người có dự tính gì chưa?”

“Phải tìm thấy cô ấy nhanh nhất có thể. Nếu đêm nay không tìm được, chúng ta đành phải rời khỏi đây trước thôi.” Lí Tư thở dài một hơi, chậm rãi nói.

Đối với quyết định này của anh ta, cả đám ăn ý chọn cách im lặng giữ mình. Đôi mắt của Nghê Thanh nhìn khuôn mặt đầy vẻ u sầu nhưng vẫn cực kì xinh đẹp của Mạnh Như Kiều, mà lúc này cô ta cũng không chút dị nghị đứng ở một bên.

“Chúng tôi sẽ giúp mấy người tìm cô ấy. Mọi người cùng nhau hành động, góp thêm được chút sức chắc sẽ nhanh hơn một chút.”

Tần Việt vừa dứt lời, Nghê Thanh chợt nghe thấy hai tiếng giậm chân rất mạnh ở sau lưng. Cô nhìn thoáng qua… phát hiện khuôn mặt ngập tức tối, là Kiều Yên Nhiên.

Nghê Thanh suy nghĩ một lúc, mặc kệ cổ họng đau rát, mở miệng nói: “Kiều Yên Nhiên, cô có nhận ra rằng mấy người gặp nạn đều có một điểm chung không?”

“Điểm chung gì?”

Kiều Yên Nhiên chỉ cảm thấy lời này của Nghê Thanh thật quái dị, nhưng sự tò mò làm cô ta nén đi nỗi sợ hãi trong lòng, lên tiếng hỏi.

“Thì là… Bọn họ đều là người ở Lạc Đan.”

Hai chữ “Lạc Đan” nặng nề nói ra khỏi miệng, quả nhiên Nghê Thanh nhìn thấy biểu cảm khác thường trên mặt Kiều Yên Nhiên.

Nghê Thanh thấy cô ta run rẩy mở miệng nói: “À thì, chúng ta cùng đi tìm Triệu Ngạn Đình đi…”

Tuy rằng cô nói mấy lời này chỉ vì dọa Kiều Yên Nhiên mà thôi, nhưng thật ra cô không cảm thấy lời này có gì là không đúng.

Từ Lưu Đông đến Đoạn Lệ Nghiên, rồi từ Đoạn Lệ Nghiên đến Lý Gia Tân, trong số bọn họ có chẳng có ai chết đi trước sự chứng kiến của tất cả mọi người.

Thời điểm Lưu Đông chết chỉ có duy nhất một người chứng kiến đó là Nghê Duyệt. Nhưng theo như những gì mà Nghê Duyệt kể lại thì khi đó cô ấy đứng quay lưng về phía thi thể bị nổ chết của Lưu Đông cho nên cũng không chứng kiến toàn bộ quá trình.

Còn Lý Tư nói rằng khi bản thân tỉnh dậy thì đối mặt trực tiếp với xác chết của Đoạn Lệ Nghiên. Tuy lời nói của anh ta không ai chứng minh được đó là thật giả thế nào nhưng cũng giống như lời Kiều Anh Tử đã nói, Đoạn Lệ Nghiên chết vì cái gì?

Không chỉ cái chết của Đoạn Lệ Nghiên mà cả cái chết của Lưu Đông cũng không hợp lẽ thường.

—– Trở lại hiện tại.

Còn cả câu nói ẩn ý hàm xúc cuối cùng của Lý Gia Tân nữa. Nghê Thanh không thể hiểu nổi rốt cuộc đằng sau những lời này có cất dấu điều khó lường thế nào.

Tất cả chân tướng và những câu chuyện bị quá khứ vùi lấp đều bị cái chết của Lý Gia Tân mang sang thế giới bên kia vĩnh viễn…

Sau khi mọi người đồng ý với đề nghị của Tần Việt, mọi người chia nhau ra, điểm tìm kiếm đầu tiên chính là cánh rừng phía đông trấn Thanh Bình.

Đi khoảng gần một giờ địa phương thì có người tò mò hỏi: “Đúng rồi, tôi có thể hỏi một chút không? Không phải mới sáng sớm mọi người đã rời khỏi nhà trọ rồi sao, tại sao giờ lại qua đêm ở thị trấn du lịch Thanh Bình?”

Thường Quân Mai có lẽ chỉ cảm thấy tò mò thôi nên mới lịch sự hỏi như vậy.

Thế nhưng những lời này lại làm cho đám người Nghê Thanh quay sang nhìn nhau, trong chốc lát trên mặt mỗi người đều lộ ra biểu cảm khó xử.

Nghê Thanh cho rằng, hầu hết bọn họ không biết giải thích vấn đề này như thế nào.

Thật lòng mà nói, cô không muốn đối mặt với vấn đề này chút nào.

Kiều Yên Nhiên vốn là người hay tranh cãi nhất thế nhưng giờ phút này cô ta cũng im lặng không phát ra một tiếng động nào, đã một lúc rồi mà chẳng ai lên tiếng.

“Có lẽ chúng tôi đã…” Tần Việt ngập ngừng vài tiếng, cuối cùng đành hạ quyết quyết tâm nói ba chữ “quỷ đả tường” ra khỏi miệng.

“Các cậu muốn nói… quỷ đả tường?” Mạnh Như Kiều nghe vậy, bật cười thành tiếng và nói: “Vậy là mấy người có dịp gặp quỷ đả tường rồi? Em trai à, không phải chị nói gì các cậu, nhưng mà lời này của cậu hơi thái quá đấy.”

“Tùy cô muốn nghĩ thế nào thì nghĩ.” Đổng Y Lan lập tức cướp lời của Tần Việt, lạnh giọng đáp: “Sao cô không nhớ lại những gì mà chúng ta đã gặp phải đi, cô sẽ không cảm thấy có chuyện gì không thể xảy ra nữa chứ?”

“Bây giờ là đêm thứ tư. Mà chúng ta vẫn ở trong trấn Thanh Bình.” Nghê Thanh bổ một đao.

Tuy rằng cổ đau rát khiến cô âm thầm chửi má nó ở trong lòng, nhưng cô không thể nói nhanh nổi.

Nói xong, cô vô thức nhìn về phía Đổng Y Lan, lại phát hiện đối phương cũng đang nhìn sang đánh giá cô.

Nghê Thanh nghĩ thầm, thật đúng là sự ăn ý hiếm có.

Ngay khi các cô nói xong, không khí xung quanh như bị ngưng trệ lại.

Tuy rằng lời các cô nói đều là sự thật.

Nhưng đôi khi, lời nói thật càng làm cho người ta khó lòng chấp nhận hơn cả lời nói dối.

Nghê Thanh biết rõ lời của các cô sẽ đánh vào trong lòng mỗi người như thế nào. Thế nhưng giờ phút này cô thật sự không muốn nói thêm gì để làm dịu không khí.

Cuối cùng Tần Việt đành mở miệng.

“Đúng rồi, anh Lý, các anh có đến nhà trọ để tìm cô Trình không?”

“Không hề. Tất cả mọi người đều không muốn quay lại chỗ đó.”

Hai người ngượng ngập đối đáp hai câu, dĩ nhiên không thể cứu lại bầu không khí càng ngày càng cứng ngắc.

Bởi thế nên hai người cũng không nói thêm gì, tất cả mọi người cùng im lặng chìm trong thế giới riêng của mình.

Thật ra ở phía đông thị trấn còn có một con đường chật hẹp, bên cạnh con đường đó chính là khách sạn Ly Hy.

Mặc dù đến thời điểm hiện tại, Nghê Thanh chìm trong đêm đen làm một người mù nhìn chẳng thấy đường, nhưng thứ như bản đồ chỉ cần ghi nhớ kĩ trong đầu thì cũng đủ để dùng được, và cô cũng chắc chắn rằng… đây là con đường mòn trong rừng.

Đến khi bọn họ đi dọc theo đường này nhiều lần, vòng đi vòng lại cũng không gặp được ngọn đèn dầu nào, Nghê Thanh nhận thức rõ ràng rằng bọn họ đã lạc trong đêm tối.

Tuy nói rằng Nghê Thanh nhận thức được điều này nhưng cũng có khả năng bọn họ quẹo bảy rẽ tám tới nơi nào đó. Dù sao nhớ được bản đồ là một chuyện, xác định phương hướng lại là chuyện khác.

Nhờ ánh sáng từ đèn điện thoại, tốt xấu gì Nghê Thanh cũng có thể nhìn thấy rõ quang cảnh xung quanh không có gì khác biệt, vẫn là cây cối thẳng tắp.

Nhưng nếu cứ tiếp tục đi thẳng thế này cũng không phải cách tốt, bởi thế nên cô dừng bước chân của mình lại.

Tần Việt đi phía sau cô cũng dừng bước theo.

“Nghê Thanh, có chuyện gì sao?”

“Anh không nhận ra à… Chúng ta có lẽ đã lạc đường rồi.”

Lời Nghê Thanh làm cho tất cả mọi người dừng chân, quay lại nhìn cô.

Cô biết bọn họ đang đợi cô nói tiếp. Đương nhiên cô cũng không định nửa nói nửa giấu diếm ở chỗ này.

“Vừa rồi chúng ta vẫn đi vòng quanh.” Nghê Thanh nâng tay trái vỗ cây đại thụ bên cạnh: “Ở chỗ này.”

Cái cây đại thụ này không có gì kì quái. Nhưng nếu nhìn kĩ vào thì sẽ thấy trên thân cây có một vết trắng.

“Đây là cái gì?” Có người hỏi.

“Vết mực bút xóa.” Nghê Thanh bình tĩnh trả lời.

Cao Thăng ngửi mùi vết trắng kia một chút rồi gật đầu nói: “Đúng thật là mực bút xóa.”

“Mực bút xóa? Cô mang theo bút xóa làm gì?” Đổng Y Lan nhìn mãi vào vết trắng trên cây, tỏ vẻ không thể hiểu nổi hành động mang bút xóa theo người của Nghê Thanh.

Nhưng thân là bạn cùng bàn cũ – Tần Việt nhanh chóng phản ứng lại được.

Nghê Thanh nhìn anh, biểu cảm trở nên phấn khích.

“Không đúng, Nghê Thanh, sao em có thể… mang theo bên người được.”

Cô quơ quơ bàn tay phải đang nắm chặt, tiếng “lục cục lục cục” vang lên từ bàn tay cô.

“Thứ này vẫn luôn để trong túi, không ngờ hiện tại lại có tác dụng.”

Vừa há miệng ra nói là cổ họng lại đau. Sau khi nói xong câu này, Nghê Thanh không nhịn được ho khan. Khi cô nhìn vào bàn tay trái, chỉ thấy trong lòng bàn tay có thêm mấy vệt máu.

Cô cười cười, sau đó tự nhiên buông tay xuống.

“Chúng ta phải đi qua nơi này ít nhất hai ba lượt rồi. Tôi chú ý đến điều đó nên mới nhớ phải đánh dấu lại.”

“Này vậy chúng ta đang gặp thứ gì chứ?”

Cao Thăng trợn trừng mắt lên, nói: “Này, không lẽ… lại là quỷ đả tường?”

“Đừng có nói bậy được không?” Tống Nguyệt Nguyệt hung dữ vỗ bả vai Cao Thăng: “Anh nói làm tôi thấy sợ đấy.”

Người vẫn luôn giữ im lặng Kiều Yên Nhiên lúc này đột nhiên mở miệng: “Mấy người có ai nghe thấy tiếng gì không?”

Thế nhưng cho dù bọn họ có nín thở tập trung hết cỡ cũng không nghe thấy tiếng gì.

Đổng Y Lan không nhịn được mở miệng: “Có phải cô nghe nhầm rồi không? Có khi là do cô sợ quá cũng nên.”

“Tôi thật sự nghe được âm thanh đó, giống như có người đang—thổi sáo.”

“Chắc chắn là ảo giác của cô rồi.” Đổng Y Lan chà xát cánh tay. Nghê Thanh chú ý thấy bàn tay của cô ấy siết chặt hơn vài phần.

Nghê Thanh quay đầu lại nhìn sắc mặt có chút khẩn trương của Nghê Duyệt, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, mở miệng hỏi: “Nói đến tiếng sáo, tôi muốn hỏi mọi người một chút. Vào cái đêm mà Lưu Đông chết đó, mọi người có ai nghe thấy tiếng động gì không?”

Trên cơ bản mọi người đều lắc đầu, tỏ vẻ ngày đó mình ngủ say như chết, không hề nghe thấy động tĩnh gì.

Tiếng sáo cứ truyền không ngừng vào tai cô, giống như ánh trăng trải dài trên nền đất, xâm nhập vào thế giới của cô.

“Tôi này.” Nghê Duyệt lắc lắc cánh tay của Nghê Thanh, nói: “Tôi cũng nghe thấy tiếng sáo.”

Nhưng bản thân mình lại không nghe thấy tiếng động gì.

Nghê Thanh nhìn bốn phía, phát hiện có ánh sáng lập lòe ở rừng cây bên kia.

“Đó là cái gì?”

Cô muốn đến đó lại bị Tần Việt kéo tay ngăn cản.

“Em muốn làm gì?”

“Em muốn nhìn xem bên kia có thứ gì! Chẳng lẽ anh không muốn biết sao?”

Gào xong, Nghê Thanh chỉ cảm thấy cổ họng mình nghẹn ứ máu tươi.

“Xin lỗi, xin lỗi, thật sự, thật sự xin lỗi. Ban nãy tôi cũng không biết bản thân đang làm cái gì.”

“Khụ khụ… Khụ khụ…”

Cô lập tức bịt kín miệng lại. Chờ đến khi bản thân đã bình tĩnh rồi, mới nói: “Tôi cảm thấy nơi này đúng là một chỗ khiến người ta phát điên.”

Nghê Thanh quay đi. Cô chỉ cảm thấy bản thân mình hiện tại thật là khốn đốn đến dọa người.

“Chúng ta đi qua bên kia nhìn thử, có được không?” Cô hít sâu một hơi, nói.

Tần Việt thở dài một hơi, cũng không trả lời.

Đáp lại, anh mạnh mẽ mở bàn tay trái của Nghê Thanh ra.

Trong lòng bàn tay là một vết máu phủ lên đỏ thẫm.

“Em không cần phải giải thích gì cả. Chúng ta là… bạn mà, không phải sao?”

Chữ “bạn” này đánh thẳng vào lòng Nghê Thanh. Cô rút tay về, gật đầu lung tung: “Đúng vậy, chúng ta là bạn.”

Cô nghĩ tới biểu cảm của Tần Việt khi hỏi câu đó, trực giác nói rằng có lẽ anh đã điều gì đó.

Thế nhưng làm cách nào mà anh biết được?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK