Beta: TH
Có lẽ khóc cũng hao phí sức lực nên Nghê Thanh đã chìm vào giấc ngủ sâu. Thậm chí cô còn không nghe thấy có người kêu to “Cháy rồi” vào lúc nửa đêm.
Nghê Thanh tỉnh giấc giữa hành lang bốc đầy khói, lúc ban đầu cô còn hơi mơ hồ, giống như vẫn chưa phân biệt được đây là tỉnh hay mơ.
Cô nói với Tần Việt đang cõng mình trên lưng: “Không phải vừa nãy có thân cây đổ vào người em sao? Em sắp chết rồi ư?”
“Không phải, đấy là em nằm mơ thôi.” Tần Việt nghe thấy Nghê Thanh hỏi vậy thì hơi ngạc nhiên, nhưng anh cũng đoán ra là cô nằm mộng. Thậm chí bây giờ cô còn chưa thoát khỏi cơn mơ màng.
“Thật sao?”
Nhưng cảnh tượng đó rất chân thực… Nghê Thanh cảm thấy chân tay vẫn đang run rẩy vì sợ hãi…
Cô sợ cơ thể của mình không nhúc nhích được, chỉ có thể nằm im cho thân cây kia đổ vào người…
“Vậy vì sao anh lại đang cõng em, sao em không thấy gì cả?”
“Nhà trọ đang bị cháy, xung quanh toàn là khói nên em không thấy cũng đúng.” Dứt lời, Tần Việt không nhịn được ho khan mấy tiếng.
Anh cũng không biết lửa cháy từ bao giờ, chỉ đến khi nghe thấy có người hô to “cháy rồi”, mới hoang mang chạy ra thì hành lang đã ngập khói.
Nghê Thanh tỉnh lại lúc này cũng khiến Tần Việt bớt lo lắng.
Sau khi thấy xung quanh toàn là khói mù mịt, anh lập tức đánh thức ba người Đổng Y Lan, duy chỉ có mỗi Nghê Thanh là không tỉnh dậy.
Từ lúc Nghê Thanh bị Khúc Nhất búng tay một cái làm ngất xỉu, Tần Việt càng không thể an tâm. Mặc dù lúc ấy Khúc Nhất đã bảo đảm là không vấn đề gì, nhưng Tần Việt vốn nghi ngờ anh ta, làm sao sẽ tin tưởng lời Khúc Nhất nói chứ?
Cũng may bây giờ Nghê Thanh hoàn toàn không sao…
Nghê Thanh được Tần Việt cõng suốt một đoạn dài mới tỉnh táo hẳn lại, cô nhìn Nghê Duyệt cầm hai chiếc túi to đi trước mặt, bèn nói với Tần Việt: “Tần Việt, em không sao nữa rồi, để em xuống đây đi.”
Lập tức, Nghê Thanh đi nhanh lên trước xách giúp Nghê Duyệt một chiếc túi nặng hơn, cô thấy Nghê Duyệt bị khói làm cho chảy cả nước mắt.
Nghê Duyệt thấy sau khi Nghê Thanh tỉnh lại đến cạnh mình, đang định mở miệng lại bị khói làm sặc, ho khan mấy bận.
Thấy vậy, Nghê Thanh lắc đầu một cái, cô chỉ tay về hướng cầu thang rồi chạy trước.
Nhưng cầu thang lúc này bốc cháy.
Mặc dù cầu thang ở nhà trọ không hỏng hóc gì, nhưng dù sao nó cũng làm bằng gỗ.
“Làm sao đây?” Nghê Duyệt nhịn ho, hoảng hốt la lớn.
Chuyện bỗng nhiên xảy ra, mấy người bọn họ còn chưa kịp chuẩn bị. Giờ phút này gặp phải tình cảnh này, Nghê Duyệt có phần luống cuống.
Bọn Lý Tư đứng ở đầu cầu thang nhìn lửa cháy mà không biết làm sao.
“Lửa cháy không lớn… Hay là chúng ta cứ đi xuống đi?”
Mặc dù Lý Tư nói như vậy, nhưng vẻ mặt thì tràn đầy sợ hãi, không dám nhấc chân ra chỗ cầu thang.
Bọn họ không thể làm vậy, nếu cầu thang bị lửa cháy làm sụp, không bị chết cháy thì cũng bị ngã mà thương nặng.
Nhưng giờ phút này, cả bọn gặp hỏa hoạn đều cùng một dáng vẻ là hoảng loạn. Những biện pháp gặp phải thảm cảnh lúc trước học qua cũng đều quên sạch.
“Phòng chúng ta vừa rồi có cháy không?”
Lúc Nghê Thanh tỉnh lại thì cô đã được Tần Việt cõng ra đến hành lang, vì thế không rõ trong phòng có cháy không.
Thấy Nghê Duyệt lắc đầu, cô kéo Nghê Duyệt chạy ngược lại hướng vừa rồi đi, nói với ba người Tần Việt: “Mau quay lại, chúng ta sẽ đi cửa sổ.”
Lấy ít nước trong túi thấm ướt ga giường, Nghê Thanh cuộn khăn trải giường thành cây dài thẳng, hô to với những người còn đang mơ hồ: “Mau lên, đứng ngây ra đó làm gì, còn không mở cửa sổ tre ra, đẩy giường ra đó đi.”
Nghê Thanh buộc tấm khăn trải giường vào cột giường rồi kéo nó, cô hít một hơi dài.
Lúc này Tần Việt và Đổng Y Lan đã hiểu ra Nghê Thanh đang làm gì.
Học làm bạn nhiều năm, bọn họ cũng được trường dạy qua kiến thức này. Vì vậy Tần Việt với Đổng Y Lan đồng loạt ném chăn gối ra ngoài cửa sổ.
“Tôi chưa gặp tình cảnh này bao giờ, đây cũng là lần đầu làm như vậy.” Lòng bàn tay Nghê Thanh đổ đầy mồ hôi: “Mọi người, từng người một…”
Tần Việt nắm lấy tay Nghê Thanh, trịnh trọng nói: “Để tôi đỡ phía sau.”
Nghê Thanh biết người đi sau cùng sẽ nguy hiểm nhất, nhưng tình huống khẩn cấp, bọn họ không buông tay mà hành động còn lo chuyện yêu đương thì không ổn.
Vì thế Nghê Thanh gật đầu, cô nắm lấy tay Tần Việt: “Nhất định phải bình an đi xuống.” Sau đó nắm chặt khăn trải giường bên cửa sổ trượt xuống.
Cũng may sau đó không phát sinh biến cố gì, nhóm Nghê Thanh thuận lợi thoát khỏi nhà trọ.
Nhìn ngọn lửa cháy hừng hực thiêu đốt nhà trọ, Nghê Thanh nghi ngờ: “Tại sao đột nhiên lại có cháy?”
Bọn họ vốn tưởng ở nguyên trong nhà trọ là có thể tránh được nguy hiểm bất ngờ, không ngờ vẫn xảy ra.
Điều Nghê Thanh nghi ngờ không chỉ là nguyên nhân phát sinh hỏa hoạn.
Nghê Thanh nghĩ, nếu “lời nguyền” đã bao trùm nhà trọ rồi, bây giờ nhà trọ cũng đã bị thiêu cháy… Cô không khỏi mong muốn, “lời nguyền” có lẽ cũng biến mất theo luôn không chừng…
Nhưng thật sự sẽ như vậy sao?
Ngọn lửa còn đang thiêu cháy nóng rực.
Dường như muốn cháy hết nơi này.
“Á!” Nghê Duyệt đột nhiên sợ hãi hét lên.
Khiến Nghê Thanh không khỏi khẩn trương: “Sao vậy?”
Chỉ thấy Nghê Duyệt nhìn xung quanh, vẻ mặt như đưa đám: “Hành lý của chúng ta để quên trên lầu rồi.”
Nghê Thanh thở phào nhẹ nhõm, an ủi Nghê Duyệt: “Những hành lý đấy ném cũng không sao, đều là vật ngoài thân, chúng ta còn sống là tốt rồi.”
Đổng Y Lan nghe thấy Nghê Duyệt nói xong, gương mặt bỗng trở nên khó coi.
“Yên Nhiên…” Cô ta nhìn nhà trọ bị đốt cháy, lẩm bẩm nói.
Lúc này Nghê Thanh mới nhớ ra thi thể của Kiều Yên Nhiên vẫn còn để ở phòng bên cạnh.
Mà ngọn lửa này, sợ rằng thi thể Kiều Yên Nhiên không thể còn nguyên vẹn…
Ngay lúc cô nghĩ như vậy, nhà trọ bỗng sụp xuống.
“Lùi ra sau!”
Tiếp đó, Nghê Thanh thấy nhà trọ nổ ầm một tiếng, giống như… Giống như người không cam lòng phải chết, hoàn toàn đổ xuống.
Nhà chính của nhà trọ sụp xuống, ngọn lửa cũng theo đó mà tắt dần.
“Không biết những người khác có kịp thoát không…” Nghê Duyệt buồn bã nói.
“Có lẽ là có…” Nghê Thanh cũng không dám chắc.
Khi cô nói Nghê Duyệt chạy đi cũng không thấy ba người kia đuổi theo bọn cô, không biết bọn họ làm cách nào để ra khỏi nhà trọ.
Nếu như bọn họ không đi ra được…
“Bây giờ chúng ta nên suy xét xem nên làm gì tiếp theo…”
Lời Tần Việt cắt ngang dòng suy nghĩ của Nghê Thanh.
Đúng vậy, nhà trọ bị thiêu cháy rồi, bọn họ nên đi đâu đây?
Mặc dù bây giờ trong lòng Nghê Thanh hy vọng “lời nguyền” kết thúc, nhưng trực giác lại cho cô biết đây hoàn toàn không có khả năng…
Chỉ còn hai ngày cuối cùng, Nghê Thanh không biết có phải mình bị ảnh hưởng bởi giấc mơ hay không, mà cô luôn trong trạng thái bất an.
Tai nạn hỏa hoạn này, giống như hồi chuông báo tử, đếm ngược cái chết của bọn họ.
“Bây giờ chúng ta không có thức ăn, cũng không có nước uống… Nên làm thế nào để vượt qua hai ngày cuối cùng là một vấn đề…”
“Mặc dù nhà chính bị sụp, nhưng phía sau hình như không bị cháy nhiều.” Nghê Thanh chỉ tường rào phía sau nhà trọ: “Chúng ta đi qua xem chút, tôi nhớ hai ngày trước đi phòng bếp thấy có không ít gạo với lương thực.”
Lúc đám người Nghê Thanh vào khu nhà phía sau, thấy ba người Lý Tư bình yên vô sự đang đứng nói gì đó.
“Mấy người cũng muốn ở lại hậu viện?” Lý Tư thấy nhóm Nghê Thanh, cảnh giác hỏi.
“Chỉ đến phòng bếp kiếm chút đồ ăn thôi… Hành lý của bọn tôi bị thiêu rụi rồi.”
Nghê Thanh không ngờ bọn họ cũng muốn ở lại phòng Lý Gia Tân.
Cô nhìn phòng Lý Gia Tân một lần, lúc trước cô và Tần Việt thấy cô ấy treo ngược trong đây…
Lúc ấy Lý Gia Tân đã nói gì?
… “Đây là đếm ngược.”
… “Nghiệp chướng.”
Theo lời lý giải của Khúc Nhất, Nghê Thanh hiểu “đếm ngược” có nghĩa là đếm ngược mười hai đêm, cho đến ngày thứ mười hai, một thứ gì đó sẽ tượng trưng cho người đã khuất.
Mặc dù cô không rõ thi thể Trình Ngạn Đình với Kiều Yên Nhiên tượng trưng cho con số mấy… Nhưng Nghê Thanh còn nhớ, di thư của Kiều Anh Tử để lại… Trên đó anh ta có viết câu chuyện ở dưới chương thứ tám, anh ta là người chết vào đêm thứ năm…
Mà con mắt đẫm máu trên trán Nghiêm Hưng Triết là con số ba.
Cánh tay bị chặt đứt của Mạnh Như Kiều… Trong đầu Nghê Thanh bỗng xuất hiện bốn chữ “Ngũ mã phanh thây.”
“Tần Việt, hôm trước lúc bọn anh tìm cánh tay kia, cuối cùng tìm được cái gì?”
Nghê Thanh bất ngờ hỏi khiến Tần Việt sửng sốt, nhưng anh đáp lại rất nhanh: “Tìm ở quanh đó thì thấy đầu và tứ chi của Mạnh Như Kiều… Nhưng không sao tìm được thân xác…”
Nghĩ đến tình cảnh ngày đó, sắc mặt Tần Việt không tốt lắm.
Anh nghĩ, cho dù ai lúc đó mở bụi cỏ ra mà thấy một cái đầu kèm theo mắt mở trợn trừng thì cũng sợ hãi.
Mà lời Tần Việt trả lời càng khiến cho Nghê Thanh lạnh sống lưng. Thì ra… thật sự là “ngũ mã phanh thây.”
“Tại sao em bỗng hỏi chuyện này?” Tần Việt không hiểu.
“Em bỗng nhớ đến tiếng sáo ở đêm thứ hai, lời Lý Gia Tân nói.”
Nghê Thanh thuật lại những gì cô vừa nghĩ cho Tần Việt một lần, thấy anh hít sâu một hơi.
“Là… Là như vậy sao?” Tần Việt lẩm bẩm nói.
“Nghiệp chướng là chuyện gì?”
“Cái này em cũng không nghĩ ra…” Nghê Thanh nhìn bàn thờ rồi lắc đầu: “Lý Gia Tân có lẽ biết nguồn gốc của lời nguyền. Theo suy đoán của em, chuyện này có liên quan đến câu chuyện nhạc sĩ của Khúc Nhất…”