Beta: TH
Có điều đợi mọi người lục tục tập hợp đông đủ cũng đã là chuyện của khoảng nửa tiếng sau.
Chờ đến khi mọi người đến đủ, Nghê Thanh lập tức phát hiện cho dù ban ngày, mấy người này là dạng người nào thì vào lúc đêm khuya như thế này, mỗi người đều trưng ra dáng vẻ bực bội.
Bởi vì nghĩ cho sức khỏe thể chất và tinh thần của người già và trẻ nhỏ nên bọn họ cũng không thông báo với hai cụ già lớn tuổi và con trai của Lưu Đông.
“Tôi thấy trước khi nói chuyện kia thì nên giới thiệu bản thân một chút.” Tần Việt mở đầu, vừa nãy anh đã gọi biện thoại báo cảnh sát, trấn Thanh Bình thuộc một huyện nhỏ nên không có đồn cảnh sát riêng, nhưng mà cảnh sát hình như luôn thờ ơ với vụ án giết người này, vừa nghe anh ta báo cảnh sát vì chuyện này, bọn họ lại bắt đầu lấy lý do qua loa cho có. Anh sợ hung thủ lẩn trốn trong đám người này nên định dò hỏi tình hình của mấy người này một chút.
Nhưng dù sao Tần Việt không phải là thám tử nên khi chuyển chủ đề này cũng khó suy đoán được ai.
Người đầu tiên đáp lại lời Tần Việt không phải là Nghê Thanh, cũng không phải Đổng Y Lan, mà là người đàn ông đẹp trai cực kỳ kia. Anh ta cũng chính là người nói có thể mình biết được chuyện gì đó.
“Tên tôi là Khúc Nhất, ‘Nhất’ trong nhất nhị tam tứ. Tổ tiên nhà tôi là nhạc sĩ cho nên từ nhỏ tôi đã học nhạc, bây giờ cũng được xem như nhạc sĩ có chút tiếng tăm trong giới.”
Nghê Thanh vẫn luôn cảm thấy anh ta là một người hay mắc cỡ, cho nên nghe anh ta giới thiệu như thế này cũng không ngoài dự đoán của cô.
Nhưng người đàn ông làm Nghê Thanh buồn nôn lại phản ứng rất lớn. Anh ta rất vui vẻ vỗ vỗ bả vai Khúc Nhất: “Thì ra là anh là Khúc tác gia nổi tiếng trên mạng gần đây – Khúc Nhất hả, tôi cực kỳ thích tác phẩm của anh đó.”
Giọng điệu này hệt lời cấp trên đang khen ngợi cấp dưới. Nhưng mà thái độ trên mặt Khúc Nhất cũng không khó chịu, anh ta chỉ rất cẩn trọng hỏi lại: “Không biết anh là ai ạ?”
Cô vốn tưởng câu hỏi này sẽ chặn họng được tên đàn ông lôi thôi kia, ai ngờ anh ta lại còn hơi mỉm cười, vẻ mặt hơi kiêu căng đáp: “Kẻ hèn này họ Kiều, tên Anh Tử, nhưng cũng chỉ là một tác giả nhỏ có chút danh tiếng trên mạng thôi.”
Cái tên “Kiều Anh Tử” này vừa nói ra đúng là một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, gây chấn động đến những người có mặt ở đây, mặt người nào người nấy cũng đều ngây ra.
Nghê Thanh cũng hơi không dám tin. “Kiều Anh Tử” này có thể nói là thiên tài sáng tác nổi tiếng nhất trong giới tiểu thuyết kinh dị, các tình tiết, lối suy nghĩ trong tiểu thuyết của anh ta từ trước đến nay luôn có nét độc đáo. Luôn là fan hâm mộ trung thành của tiểu thuyết kinh dị, lúc còn học cấp ba đã rất nhiều đêm Nghê Thanh chìm đắm, si mê sự thần bí kỳ quái mà quên cả giấc ngủ.
Bắt đầu từ lúc ấy, Nghê Thanh cực kỳ muốn gặp được vị thiên tài sáng tác này, chỉ đáng tiếc là thiên tài này chưa từng mở buổi ký tặng nào cả, người khác mời anh ta mở buổi tọa đàm cũng bị anh ta từ chối cho đứng ngoài cửa. Nhưng hôm nay Nghê Thanh đã được tận mắt chứng kiến “Kiều Anh Tử” trong lời đồn, chỉ cảm thấy vỡ mộng.
Đây cũng không phải vì cô thấy dáng vẻ Kiều Anh Tử không giống cô tưởng tượng. Chỉ là Nghê Thanh cảm thấy Kiều Anh Tử như vậy thì quá đáng sợ rồi.
“Wow! Hóa ra là vị Kiều Anh Tử nổi tiếng, Đại Đại* à, tôi và anh là người cùng tộc đấy, tôi cũng họ Kiều, tên tôi là Kiều Yên Nhiên.”
(*) Cách dân bên đó thân mật gọi tác giả.
Kiều Yên Nhiên tỏ vẻ ngạc nhiên, cô ấy còn lấy điện thoại ra muốn chụp chung một tấm với Kiều Anh Tử. Có điều Kiều Anh Tử chả đếm xỉa đến người đẹp như cô nàng, ngay cả ngó thôi cũng thể hiện không muốn làm thân với Kiều Yên Nhiên.
Kiều Yên Nhiên cũng không phải mặt dày, cô thấy Kiều Anh Tử không muốn chụp hình với mình thì xoay người lại gần Khúc Nhất.
Khúc Nhất cũng không chối từ, nhưng bây giờ không phải là lúc thoải mái để chụp mấy loại ảnh lưu niệm này, anh ta chỉ nói đợi sau khi chuyện này kết thúc thì sẽ chụp ảnh chung.
Thấy Kiều Yên Nhiên bắt đầu hơi nóng nảy, ngay cả những gì cô ta sắp nói Nghê Thanh cũng tưởng tượng ra được. Đúng lúc này, Đổng Y Lan cắt ngang lời nóng nảy sắp bất thốt của Kiều Yên Nhiên, cô ta tiếp tục đề tài ban nãy rồi giới thiệu mọi người: “Tôi tên là Đổng Y Lan, Y trong sóng gợn lăn tăn, Lan trong dậy cơn sóng dữ. Kiều Yên Nhiên là bạn của tôi. Bên cạnh tôi là hai anh em Tần Việt, Tần Lam, cô gái đứng bên cạnh Tần Việt là Nghê Thanh. Tần Việt, Nghê Thanh, Kiều Yên Nhiên với tôi đều là sinh viên đại học T. Còn người ngồi ở đằng kia… Là em họ của Nghê Thanh.”
Tất cả mọi người có thể thấy rõ một mình Nghê Duyệt với vẻ mặt buồn ngủ cố gắng mở hai mắt, nếu không phải Nghê Thanh ở sau lưng cô ấy thỉnh thoảng đánh thức, sợ là Nghê Duyệt với nửa con mắt sẽ chói lọi trưng ra trước trước mặt mọi người rồi.
Nghê Thanh còn nghe được mấy tiếng nhịn cười đứt quãng. Mấy tiếng “khục khục” làm Nghê Thanh có cảm giác, bất kì lúc nào người nọ cũng có thể không nén được phát ra âm thanh thảm thiết như con lừa rống.
Chỉ cần nhìn mọi người ngồi ở trong sảnh tầng một một vòng, ai vừa nhịn cười nhìn một cái là biết liền. Nghê Thanh thấy hai anh em sinh đôi ngồi trên ghế sô pha dài trong khu vực nghỉ ngơi của sảnh đang run cả người.
Nếu hai người kia biết bây giờ đằng sau khuôn mặt vô cảm của Nghê Thanh là suy nghĩ muốn nói “Đúng là nhìn hai mấy tuổi lớn đầu rồi nhưng thực tế thì hệt đám trẻ ranh hỗn láo vắt mũi chưa sạch” sợ là mặt đã sớm xám ngoét, chứ không phải ở chỗ này cố nén cười ầm.
“Tôi là Thường Quân Mai, đây là bạn của tôi – Nhạc Thanh Nguyên.”
Mặt mũi Thường Quân Mai chỉ có thể nói là ưa nhìn, nhưng được cái là khí chất thanh lịch tri thức hơn cô nàng xinh đẹp “Ngực nở mông căng”. Nghê Thanh cảm thấy từng động tác đoan trang của Thường Quân Mai cực kỳ giống với tiểu thư khuê các thời xưa được tả trong sách, vừa nhìn thì đã biết là người được giáo dục tốt. Nhạc Thanh Nguyên cũng gần tương tự như thế.
Nhưng lúc này Nhạc Thanh Nguyên đang vội vàng liếc mắt đưa tình với Lý Tư, Thường Quân Mai giới thiệu đến cô ấy, cô ấy cũng chỉ gật đầu tỏ vẻ, ngay cả mắt còn không thèm liếc Thường Quân Mai một cái.
Cô chưa kịp để ý tới người khác nên không biết mọi người nhìn hết cảnh vi diệu này. Thậm chí Trình Ngạn Đình còn cười lạnh một tiếng: “Lý Tư, không phải năm đó cậu bảo kiếp này chỉ yêu nhất một mình em họ tôi thôi sao? Còn vì em ấy mà đá luôn cả cô tiểu thư môn đăng hộ đối. Sao giờ em tôi vừa mới mất hai người đã tình chàng ý thiếp công khai như thế vậy?”
Lý Tư lập tức lạnh mặt, nhưng anh ta mấp máy môi một lát cũng không biện hộ gì, hiển nhiên Trình Ngạn Đình nói lại là sự thật không thể thật hơn nữa.
Khiến Nghê Thanh giật mình chính là cô lại có thể nghe thấy “Ngực căng mông nở’ nói câu —— “Chị họ, việc xấu trong nhà không thể để người ngoài biết được.”
“Thì sao nào, có chuyện gì thì đóng cửa nhà lại cùng nhau giải quyết không tốt hơn ư, hà tất phải làm ầm lên khiến mọi người đều không thoải mái. Người đẹp, cô nói xem có đúng không?”
Hai anh em thấy “Ngực nở mông căng” tỏ thái độ thì lập tức phụ họa theo, vẻ mặt vẫn rất đứng đắn.
Nhưng mà giọng điệu của Tần Việt lại càng nghiêm túc hơn: “Được rồi, mọi người mau giới thiệu mình một chút đi.”
“Tôi là Nghiêm Hưng Triết, là anh trai.”
“Tôi là Nghiêm Thịnh Quang, là em trai.”
Cặp anh em sinh đôi này cũng không lấy chuyện ai là anh, ai là em để lằng nhằng câu giờ, chỉ tự giới thiệu đơn giản.
Sau đó người anh có vẻ chững chạc hơn đột nhiên nhớ ra điều gì, vỗ trán nói thêm: “À—— đúng rồi, bà nội tụi tôi là Tiêu Văn, năm nay 70; ông nội là Nghiêm Trung Hồng, năm nay 72.”
“Ngực nở mông căng” đè nặng những lời này, nói cho có lệ: “Tôi là Mạnh Như Kiều.” Coi như là đã giới thiệu xong.
Dáng dấp cháu trai đầu của Lưu Đông lại thật thà. Anh ta sờ cái đầu tròn: “Tên tôi là Lưu Tông Đạt, ba tôi đặt tên này cho tôi hy vọng hương khói trong gia đình chúng tôi hưng thịnh. Con của chú bốn tên là Lưu Ích Toàn, năm nay 11 tuổi. Thím bốn là Lý Gia Tân, nhưng mà thím ấy còn trẻ nhỏ hơn chú tôi tới 9 tuổi lận, năm nay mới ngoài 30.”
Mà Nghê Thanh vẫn luôn nghĩ Lý Gia Tân đã đến tuổi 40 rồi.
Cho dù là vẻ ngoài hay nét mặt, Lý Gia Tân đều không giống phụ nữ mới ngoài 30 tuổi. Cô ta già trước tuổi nên cũng khó tránh người khác hiểu lầm.
Đến cuối cùng những người chưa giới thiệu bản thân chỉ còn đôi tình nhân ngồi trên ghế sô pha trong góc kia. Cô gái kia đang ngủ ngon lành trong lòng bạn trai, mà chàng trai thì dịu dàng chăm chú nhìn bạn gái mình đang say ngủ.
Thoạt nhìn, bọn họ lại là một đôi tình nhân yêu nhau sâu đậm.
Tần Việt rất bất đắc dĩ liếc nhìn Khúc Nhất một cái. Đối phương cũng biết ý tứ của Tần Việt ý tứ, đầu tiên là khụ hai tiếng xem như làm mọi người chú ý rồi mới nói: “Thật ra tổ tiên tôi là người trấn Thanh Bình này, nghe nói nơi này trăm năm trước kia cũng là một tòa thành lớn, có tên là thành Cổ Lan. Lúc ấy ở đây có một nhạc sĩ rất nổi tiếng, ông ta đã soạn ra một khúc sáo có tên《 Mười hai đêm 》, nhưng sau khi ông ta chết thì khúc sáo này cũng đã thất truyền.” Khúc Nhất nói đến đây, vẻ mặt cũng hơi căng thẳng.
Lúc Nghê Thanh vừa nghe được hai chữ “Khúc sáo”, cũng đánh ực nước miếng. Chuyện này thật sự quá kì dị, theo linh tính mách bảo của cô thì khúc sáo cũng giống như gọi hồn ma quỷ, mỗi lần xuất hiện thì lại có một mạng người ra đi. Cô nhớ lại lời nói của những cụ bà trong ấn tượng của mình thì lập tức cảm thấy mồ hôi ướt đẫm áo quần.
Khúc Nhất nói tiếp: “Về sau không biết vì sao lại có người nói nhạc sĩ kia là phù thủy, đoạn sáo kia cũng là khúc nhạc bị nguyền rủa… Sau đó lại nghe nói trấn này hay xảy ra án mạng nên tổ tiên tôi rất sợ hãi nơi này, lập tức đưa cả nhà đến nơi khác sinh sống… Lúc tới nơi này tôi cũng không nghĩ gì, vốn dĩ trên đời này làm gì có thần hay có quỷ gì đâu, sao có thể có chuyện li kỳ như thế? Nhưng bây giờ tôi hối hận không chịu nghe lời bọn họ…”
Giọng nói anh ta run run, Nghê Thanh cũng cảm nhận được anh ta đang sợ hãi. Nhưng Nghê Thanh vẫn hỏi: “Vậy… Cụ thể bọn họ nói cái gì?”
“Bọn họ nói cứ mười năm, tại khách sạn Hi Lai đây, đoạn sáo sẽ xuất hiện… Bọn họ nói… nói…”
“Rốt cuộc là nói cái gì, anh đừng làm tôi sợ.” Kiều Yên Nhiên không nhịn được nữa gào lên, khóc nức nở làm cho cả sảnh cũng hồi hộp theo.
Sợ hãi xen lẫn với sự ớn lạnh từ màn đêm liên tục dâng trào trong lòng lên Nghê Thanh. Ngay cả Nghê Duyệt cũng bừng tỉnh vì lời nói của Khúc Nhất, trên mặt ngập tràn sự sợ hãi.
“Bọn họ nói tiếng sáo sẽ vang lên suốt 12 đêm, mỗi một đêm sẽ có một người chết đi một cách kỳ lạ…”
Kiều Yên Nhiên lập tức không nén được mà bật khóc, cô ấy vừa khóc vừa gào: “Vậy làm sao bây giờ! Tôi mới 20 tuổi! Tôi còn trẻ! Tôi chưa muốn chết!”
“Vậy dễ thôi, dù sao mỗi đêm đều chết một người, vậy cô chỉ cần tìm người chết thay là được rồi?”
Nghê Thanh quay đầu lại thì thấy đúng là Trình Ngạn Đình nói ra câu này.