Lục Thủy đang đi trên phố, muốn tìm chỗ ở cũng không khó, tùy tiện đi một chút cũng có thể tìm được vài chỗ.
Chỉ là bọn hắn chưa đi được bao lâu đã có người đuổi theo.
Chân Võ Chân Linh lập tức phát giác có người tới gần.
“Thiếu gia, có người đuổi theo chúng ta, không biết là địch hay bạn.” Chân Võ nói.
Lục Thủy thở dài trong lòng, mang theo sát khí đuổi tới, còn không phải là địch hay sao?
Nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ dừng lại xem mục đích của những người đó là gì.
Rất nhanh sau đó, bọn hắn đã thấy có hơn mười người tiến tới, đi đầu là ba người mang mặt nạ.
Trong ba người cầm đầu, người đứng giữa dường như là chủ, trên mặt nạ viết chữ “Tây”, hai bên trái phải đều có người bảo hộ.
Tả hộ pháp nói:
“Hẳn là bọn hắn.”
Tây trưởng lão gật đầu:
“Ừ, bộ dáng cũng không khác so với miêu tả của những người kia lắm, kỳ thư chắc là trên người bọn họ.
Lục Thủy có chút kinh ngạc, kỳ thư trên người bọn họ lúc nào chứ?
Chân Võ Chân Linh cũng nhíu mày.
Bất kể việc này là thật hay giả, bọn hắn đều không có cách nào giải thích.
Ngay khi bọn hắn đang do dự có nên bỏ ba ông cháu kia lại chạy lấy mình hay không, Tây trưởng lão đã phát lệnh:
“Vây lấy chúng, đừng để chúng chạy thoát.”
Chân Võ và Chân Linh đã chuẩn bị kĩ càng, sẵn sàng đưa Lục Thủy rời đi.
Lục Thủy ngược lại lại không chút để ý, nói:
“Không cần khẩn trương, đi theo ta, nhớ đuổi kịp.”
Nói xong liền quay đầu, thong dong bước đi.
Đương nhiên, thời điểm rời đi, hắn cũng thuận tiện ném một viên bom khói cản trở những người kia, bom khói này là mẹ hắn đặc biệt chuẩn bị cho hắn, không nghĩ tới sẽ sử dụng sớm như vậy.
Bom khói vừa được thả ra, xung quanh nháy mắt bị sương mù bao phủ, tầm nhìn giảm xuống còn không đến hai mét.
Tây trưởng lão kinh hãi, hắn chưa từng nghĩ tới đối phương sẽ có loại đồ chơi này.
“Quá chủ quan rồi, nhanh dùng trận pháp vây hãm nơi này, Tả Hữu hộ pháp cùng ta đi vào ngăn cản bọn hắn rời đi, nhớ chú ý công kích của đối phương.”
Bọn họ biết đối phương có cường giả, cho nên cũng chỉ có thể mạnh giết đi vào.
Tả Hữu hộ pháp cũng không do dự, vọt thẳng vào trong sương mù.
Cùng lúc, Tây trưởng lão cũng xông vào.
Chỉ là vừa lao vào, bọn họ đã cảm giác được phía trước có một cỗ cường đại mạnh mẽ công kích.
Lần này bọn họ không dám khinh thường, trực tiếp dùng toàn lực phản kích.
Oanh!
Lực lượng khổng lồ xung đột khiến ba người không có cách nào tiến lên.
Khi lực lượng kia tan đi, bọn họ đã hoàn toàn không tìm thấy phía đối phương nữa.
“Đáng chết, không biết có kịp thời vây hãm bọn hắn trong trận pháp không.” Tây trưởng lão chửi một tiếng rồi chạy ra khỏi màn sương.
Bây giờ bọn họ chỉ có thể đứng bên ngoài đợi sương tan.
Tả Hữu hộ pháp và Tây trưởng lão đứng ở chỗ cao hơn, nhìn chằm chằm vào khu vực sương mù đã bị người của bọn hắn vây quanh.
Trên lý thuyết thì chỉ cần người bên trong đi ra ngoài nhất định sẽ bị bọn hắn phát hiện ra.
Một lúc lâu sau, sương mù tan dần.
Nhưng bên trong không còn một ai.
“Vẫn chậm hơn một bước sao?” Tả Hữu hộ pháp đồng thời nói, cảm thấy có chút đáng tiếc.
Tây trưởng lão thở dài, nói:
“Tiếp tục điều tra đi, không còn nhiều thời gian đâu.”
--- ---
Trong một căn phòng riêng biệt.
Ầm!
Chân Võ Chân Linh ném ba ông cháu xuống mặt đất, không muốn để ý tới họ nữa.
Lục Thủy quan sát ba người này, mặc dù bị thương không nhẹ, nhưng cũng không đến mức sẽ chết, đương nhiên, ba người này thế nào hắn cũng không có ý định tiếp tục quan tâm.
Chân Võ Chân Linh nhìn Lục Thủy, thật ra hai người rất kinh ngạc, không nghĩ tới có thể dễ dàng thoát khỏi vây khốn của mấy người kia như vậy.
Bọn hắn rõ ràng đã bị nhốt trong trận pháp của đối phương rồi, nhưng lại có thể không chút trở ngại nào đi ra.
Việc này khiến Chân Võ vô cùng ngạc nhiên.
Bọn hắn không thể nào hiểu được tộc trưởng rốt cuộc đã cho Lục thiếu gia bảo vật gì.
Chưa từng nghe qua bảo vật nào có thể vô hiệu trận pháp, thậm chí còn có thể khống chế trận pháp.
Đương nhiên, cái này không phải trọng điểm.
Chân Võ nhìn Lục Thủy, nói:
“Thiếu gia, có người tạt nước bẩn lên người chúng ta, giờ chúng ta đã bị nhắm tới.”
Đúng vậy, bọn hắn bị cho là trên người có kỳ thư, rõ ràng có người cố ý ném nồi cho bọn hắn cõng.
Chuyện này cũng không phải tốt đẹp gì, bây giờ lại không chỉ đơn giản là bị cuốn vào, căn bản là đã trực tiếp trở thành người trong cuộc.
Đến nước này rồi thì cũng khó mà thoát khỏi quan hệ với bọn người kia.
Bây giờ dù bọn hắn có nói gì người khác cũng sẽ không tin.
Lục Thủy nhìn Chân Võ cười nói:
“Có sao, nước bẩn nào?”
Chân Võ Chân Linh nhíu mày, thiếu gia bọn họ thực sự vẫn còn quá ngây thơ.
Chân Linh quyết định nói thẳng:
“Thiếu gia, có người cố ý truyền ra rằng kỳ thư đang ở trên người chúng ta.”
Nàng cảm thấy hắn là một tên ngốc sao? Nhưng Lục Thủy vẫn mỉm cười như cũ nói:
“Thế kỳ thư không phải ở trên người chúng ta sao?”
Chân Linh tiếp tục cau mày, sau đó nói:
“Đúng vậy, kỳ thư không ở trên người chúng ta.”
Chân Linh vốn muốn cho thiếu gia hiểu rõ chân tướng, nhưng rất nhanh sau đó nàng liền ngây ngẩn cả người.
Bởi vì câu nói tiếp theo của Lục thiếu gia khiến nàng cảm thấy có chút rợn tóc gáy.
Lục Thủy vươn tay, nhìn vào lòng bàn tay trống rỗng, nói:
“Vậy kỳ thư của ta, là ai trộm?”
Chân Võ Chân Linh trong thoáng chốc nói không nên lời.
Đầu thiếu gia không có vấn đề gì chứ?
Đầu của Lục Thủy tất nhiên không có vấn đề, nếu những người kia đã nói kỳ thư ở trên người hắn, vậy cứ coi như đấy là sự thật đi, hắn cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Nhưng bây giờ kỳ thư thật sự không ở trên người hắn, nên hắn muốn đem kỳ thư vật về với chủ.
Nếu người khác đã muốn lấy hắn ra làm con mồi, hắn liền muốn xoay người trở thành thợ săn.
Sau đó, Lục Thủy nhìn về phía Chân Linh, nói:
“Ra ngoài nghe ngóng một chút, xem là hai phe nào đang tranh chấp.”
Chân Linh cũng không do dự, lập tức lui ra ngoài.
Bây giờ bọn hắn đã bị cuốn vào trong chuyện này nên nhất định phải biết tình huống cụ thể.
Sau đó Lục Thủy nhìn về phía Chân Võ, bình tĩnh nói:
“Phía nhà ga có tin tức gì mới không?”
Chân Võ lắc đầu:
“Không có, nhưng xung quanh giống như bị trận pháp vây hãm, nhà ga cũng nằm trong đó. Hành trình của chúng ta hẳn sẽ bị chậm trễ.”
Lục Thủy cảm thấy có chút đáng tiếc, nhưng dù sao nếu đã bị cuốn vào chuyện này, thì hắn cũng không ngại lãng phí một chút thời gian ở đây.
Chân Võ có chút do dự nói:
“Thiếu gia, thật sự không có cách nào liên hệ với tộc trưởng sao?”
Hiện tại nơi này đã bị phong bế, các loại hình thức tu chân cũng đều vô dụng, ngay cả tín hiệu điện thoại cũng không có.
Nhưng Chân Võ nghĩ tộc trưởng cùng phu nhân yêu thương vị thiếu gia này như vậy, nhất định sẽ cho Lục Thủy vũ khí bí mật gì đó.
Thế những trước đó hắn hỏi qua, cũng không nhận được đáp án như mong đợi.
Bây giờ cũng chỉ có thể hỏi lại lần nữa.
Lục Thủy nhìn Chân Võ lắc đầu:
“Không có.”
Đừng nói là hiện tại thực sự không có cách nào liên lạc, kể cả có thể hắn cũng sẽ không liên hệ với cha mẹ hắn.
Nếu để hai người họ biết được, hắn còn có thể tiếp tục đi từ hôn nữa sao?
--- ---
Một tầng hầm nào đó.
“Vô Diện môn đã phái đi một nửa số người để truy tìm những người kia, áp lực của chúng ta bên này nhẹ đi rất nhiều.” Một người phụ nữ nói.
“Kế hoãn binh mà thôi, chúng ta vẫn chưa có cách nào đối phó với Vô Diện môn, chỉ có thể đi một nước cờ mạo hiểm.” Lương Thiết trầm giọng nói: “Nếu như có thể tiếp cận những người đó, rồi cùng đối phương liên thủ, thì lúc đó mới có hi vọng.
Tất nhiên đối phương cũng có thể sẽ hợp tác với Vô Diện môn.
Việc này phải xem ai có thể ra được cái giá mà đối phương muốn.
Kỳ thư lại ở trong tay chúng ta, chúng ta đương nhiên có lợi thế hơn.”
Lúc này, một thiếu nữ bất an nói:
“Cha, dù sao bọn họ cũng đã cứu chúng ta, kéo bọn họ xuống nước như vậy, liệu có thật sự ổn không?”
Người phụ nữ kia thở dài nói:
“Tranh nhi, tu chân giới so với suy nghĩ của ngươi còn tàn khốc hơn.”
Lương Thiết cũng nói:
“Tranh nhi, mặc dù ngươi không làm mất mặt đối phương, nhưng chỉ cần đối phương muốn so đo thì ngươi vẫn phải gánh lấy trách nhiệm.”
“Đem đồ vật giao ra không phải là được rồi sao?” Lương Tranh cúi đầu nói khẽ.
Lương Thiết than nhẹ một tiếng, không nói gì.
-----
Dịch: MB_Boss