• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Thủy thậm chí còn không nghe thấy Chân Linh nói gì.

Hắn chỉ là bình tĩnh nhìn những người kia, nếu đã tới nhiều như vậy, liền xem thử bọn hắn muốn làm gì.

Kiều Càn được đỡ dậy, tức giận nói với người bên cạnh:

“Ngươi thấy ta giống không có chuyện gì sao?”

Nhìn thấy Thiếu gia nhà mình bị đánh như vậy, bọn hắn cũng rất tức giận, một người đàn ông trung niên nhìn Lục Thủy nói:

“Lục Thiếu gia, trên đường tới đây, chúng ta cũng không nhìn thấy Thiếu gia nhà mình đã gây hại gì cho ngài, nhưng ngài lại trực tiếp động thủ đánh người như vậy, có phải có chút quá đáng hay không? Chúng ta dù sao cũng là khách của Tam Trưởng lão nhà các người, chẳng lẽ đây chính là cách Lục gia đãi khách sao?”

Chân Võ và Chân Linh nhíu mày, nếu nói như vậy thì bọn hắn đúng là có tội.

Đạo đãi khách này mà làm không tốt, kiểu gì cũng bị phạt.

Lục Thủy lại không có phản ứng gì, hắn chỉ bình tĩnh nhìn người đàn ông trung niên kia, nói:

“Ngươi cảm thấy chúng ta nên làm gì?”

Người đàn ông trung niên kính cẩn nói:

“Xin Lục Thiếu gia hãy xin lỗi Thiếu gia nhà chúng ta, sau đó để Thiếu gia tát lại hai cái.”

Nghe người đàn ông trung niên nói như vậy, Kiều Càn lập tức phụ họa:

“Đúng, các ngươi đánh ta, giờ để ta đánh lại các ngươi cũng không có gì sai.”

Lục Thủy nhìn người đàn ông trung niên kia một chút, thấy bên hông hắn treo một lá cờ nhỏ.

Huyết Sát Phiên, chậc chậc, táo bạo như vậy, Kiều gia không còn ai sao? Thế mà lại mang theo loại người này bên người.

Huyết Sát Phiên, cần cung cấp máu người để nuôi dưỡng, cứ một đoạn thời gian là phải giết một vài người.

Một loại tà tu.

Mà cái Huyết Sát Phiên này lại là loại vừa mới bắt đầu được nuôi dưỡng.

Loại tà tu này mà cũng dám trắng trợn tiến vào Lục gia?

Ha ha!

Sau đó Lục Thủy gật gật đầu với bọn hắn rồi nói:

“Cũng hợp lý, nhưng người động thủ là Chân Võ, bây giờ các ngươi muốn đánh Chân Võ hay là đánh ta?”

Nghe được câu này, trong lòng Chân Võ liền lạnh.

Tuy việc Lục Thủy nói không sai, nhưng để hắn thực sự đứng đó chờ đánh, hắn vẫn cảm thấy thật khó chấp nhận.

Chân Võ nắm chặt thanh kiếm của mình, cuối cùng lại buông ra.

Trong mắt Chân Linh cũng hiện lên vẻ mù mịt.

Quả nhiên không nên dính líu tới vị Đại Thiếu gia này.

Kiều Càn lập tức nói:

“Mệnh lệnh là ngươi ra, đương nhiên ngươi cũng phải chịu một phần trách nhiệm.”

Lục Thủy nhìn người đàn ông trung niên kia, nói:

“Ngươi cũng cho là như vậy?”

Người đàn ông trung niên vẫn lịch sự đáp:

“Chúng ta nghe Thiếu gia.”

Lục Thủy gật đầu, nhắc lại một lần yêu cầu của người đàn ông kia:

“Vậy giờ ta phải xin lỗi, sau đó để cho Thiếu gia các ngươi đánh ta và Chân Võ, đúng không?”

Người đàn ông trung niên nhíu mày, hắn luôn cảm giác đối phương quá bình tĩnh. Nhưng nhớ tới thanh danh của vị kia, hắn gật đầu:

“Đúng vậy, Lục Thiếu gia.”

Lục Thủy gật đầu, sau đó quay đầu rời đi. Khi những người còn lại đang hoang mang không biết hắn muốn làm gì, thì giọng nói của Lục Thủy vang lên:

“Giết hết bọn họ, cho các ngươi một phút.”

Nói xong, Lục Thủy lại tiếp tục đi về phía trước, không thèm để ý đến ánh mắt khiếp sợ của đám người.

Ngay cả Chân Võ, Chân Linh cũng không nghĩ tới, Đại Thiếu gia của bọn hắn lại hạ xuống một mệnh lệnh như vậy, thậm chí Chân Võ còn chuẩn bị tốt tâm lý chờ bị đánh.

Nhưng hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, Thiếu gia nhà mình lại hạ sát lệnh.

Nghe Lục Thủy nói, người đàn ông trung niên của Kiều gia lập tức lên tiếng:

“Lục Thiếu gia làm như vậy là không coi ai ra gì, nếu Lục Thiếu gia đã lựa chọn hành động như vậy, chúng ta chỉ có thể...”

Người đàn ông còn chưa dứt lời, một đạo kiếm quang lóe lên, ngay lập tức đánh bay hắn ra ngoài.

Chân Võ xuất thủ.

Mặc kệ Thiếu gia bọn hắn là đang cố tình gây sự, hay chỉ là đang ra vẻ hù dọa người khác, nhưng lần này Chân Võ cam tâm tình nguyện rút kiếm.

Một phút đồng hồ sao?

Đủ!

Chân Võ đã động thủ, những người kia tự nhiên sẽ phải động thủ.

Ngay lúc này, Chân Linh cũng bắt đầu động thủ.

Kiều Càn đứng tại chỗ, tràn đầy sợ hãi. Hắn làm sao có thể ngờ được, Đại Thiếu gia phế vật của Lục gia lại trực tiếp hạ lệnh động thủ giết người.

Hắn không sợ sao?

Đây căn bản chính là khiêu chiến với Kiều gia.

Nếu thật sự giết bọn hắn, Lục Thủy sẽ phải đối mặt với loại trừng phạt nào?

Thế này không phải là giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm sao?

Đằng nào cũng bị coi là phế vật, nên vò đã mẻ không sợ rơi sao?

Kiều Càn cảm thấy chắc Lục Thủy đã nổi điên, gặp người liền cắn người, sớm biết vậy hắn đã không đi trêu chọc đối phương.

Vào lúc Kiều Càn đang sợ hãi, trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một đạo kiếm quang, kiếm quang đã tới gần cổ, nếu như còn không làm gì thì hắn nhất định sẽ chết ở chỗ này.

Dưới tình thế cấp bách, Kiều Càn mở ra pháp bảo hộ mệnh.

Phịch một tiếng, thanh kiếm bắn ngược ra ngoài, nhưng pháp bảo hộ mệnh của hắn cũng bị phá vỡ.

Hắn ngã quỵ xuống đất, không gượng dậy nổi, cảm thấy mặt đất đều đã ướt sũng.

Sợ hãi trong lòng hắn lại càng sinh sôi, những người kia thật sự muốn giết hắn.

Điên rồi, điên rồi, đều điên cả rồi.

“Tổ gia gia, cứu… cứu mạng!”

Kiều Càn hoàn toàn không biết mình nên làm gì, hắn chỉ biết cầu cứu, nếu không cầu cứu chắc chắn sẽ chết.

Chết ở chỗ này một cách vô ích.

Chân Võ đang đối phó với người đàn ông trung niên kia, nghe thấy đối phương cầu cứu, Chân Võ chỉ có thể tăng thêm tốc độ.

Người đàn ông trung niên kia cười lạnh, kể cả mình yếu thế thì thế nào?

Chờ vị kia tới, ai có thể giết được hắn nữa?

Chỉ trong một thoáng suy nghĩ như vậy đã để Chân Võ tìm được sơ hở trí mạng, Chân Võ trực tiếp dùng kiếm tiếp cận người đàn ông trước mặt.

Người đàn ông trung niên kinh hãi.

Mà ngay lúc này đây, một cỗ khí tức đột nhiên tràn tới, cùng lúc truyền đến giọng nói trầm thấp cứng rắn:

“Chư vị có thể cho lão phu chút mặt mũi được không?”

Giọng nói kia vừa truyền tới, kiếm của Chân Võ trong nháy mắt dừng lại. Không phải hắn không muốn ra tay, mà là hắn không thể cử động.

Chân Linh cũng vậy, nàng cũng không động được.

Một vị siêu cấp cường giả, vừa tới đã trực tiếp cầm cố bọn hắn lại.

Đương nhiên, những người khác cũng bị nguồn sức mạnh kia làm cho không thể động đậy.

Người đàn ông trung niên kia trong phút chốc mất đi vẻ kinh hãi, hắn có chút đắc ý liếc nhìn Chân Võ, cuối cùng thì thế nào?

Bọn hắn vẫn hoàn hảo không chút tổn thương nào.

Mà người động thủ trước lại không phải bọn hắn, người xui xẻo cuối cùng vẫn là Lục Đại Thiếu gia các người.

Chân Võ có chút không cam lòng, việc đã đến nước này thì chém chết đối phương mới là tốt nhất.

Lục Thủy đứng nhìn tất cả, hắn khép lại cuốn Thiên Địa Trận Văn vốn đang xem dở, sau đó bình tĩnh nói:

“Chém.”

Một câu này của Lục Thủy vừa rơi xuống, Chân Võ đang bị giam cầm đột nhiên cảm giác được thả tự do, không chút do dự nào trực tiếp dùng kiếm chém xuống.

Người đàn ông trung niên kia vừa mới đắc ý, trong mắt lập tức bị sự hoảng sợ thay thế.

Không, không thể nào.

Tại sao hắn lại có thể động?

Phịch một tiếng, người đàn ông trung niên bị chém bay ra ngoài. Dù thế nào hắn cũng không nghĩ đến, kiếm của đối phương sẽ thực sự chém xuống.

Chưa bao giờ nghĩ tới chính mình cuối cùng sẽ chết ở chỗ này.

Đừng nói đến hắn, ngay cả Chân Võ vũng không thể hiểu nổi, bản thân làm thế nào lại có thể thoát khỏi sự cầm cố kia.

Tuy hắn nghe được giọng nói của Lục Thủy, thế nhưng Lục Thủy là hạng người gì hắn lại không biết sao?

Cũng không thể nào nói một tiếng “chém” là có thể giải thoát cho hắn, vậy cũng chỉ có một lời giải thích.

Chân Võ nhìn về phía Lục gia.

“Ồ?” Lúc này, một lão nhân mang theo một thiếu nữ xuất hiện gần đó.

Hắn nhìn về phía Chân Võ một chút, lại nhìn về phía Lục gia một chút, trong lòng có suy đoán.

“Tổ gia gia.” Kiều Càn bò tới sau lưng lão nhân, sau đó chỉ vào Lục Thủy, có chút sợ sệt nói: “Hắn, hắn không phân tốt xấu liền muốn hạ sát thủ.”

Chân Võ, Chân Linh tiến tới ngăn trở trước mặt Lục Thủy, sợ vị tiền bối đột nhiên xuất hiện này sẽ động thủ với Lục Thủy.

Lão nhân kia tất nhiên cũng đưa ánh mắt thả trên người Lục Thủy.

“Ngươi chính là Lục Thiếu gia, Lục Thủy?”

Trong giọng nói mang theo một tia áp bức.

Lục Thủy quan sát lão nhân này, biết đối phương là cường giả, không dễ chọc.

Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, trước mặt đã xuất hiện một bóng người, đó là cha hắn, Lục Cổ.

“Kiều lão tiền bối, sao ngài lại tới đây?” Lục Cổ không kiêu ngạo cũng không tự ti nói.

Lão nhân đưa mắt nhìn Lục Cổ, nói:

“Thì ra là Lục Cổ, đã lớn như vậy rồi.”

Sau đó lão nhân nhìn về phía Lục gia, tiếp tục nói:

“Ta phải đi gặp Tam Trưởng lão của các ngươi, vừa rồi đám tiểu bối đùa giỡn ầm ĩ, mong các ngươi không quá để ý.”

Nói xong, lão nhân liền mang theo người rời đi, nhân tiện xử lý thi thể của người đàn ông trung niên kia.

Lục Cổ cũng không thấy người nhà hắn có ai bị thương, tự nhiên sẽ không tùy tiện chọc giận đối phương.

--------------

Dịch: MB_Boss

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK