Nghe được Chân Võ nói, Lục Thủy gật gật đầu.
Trong lòng có tính toán.
Sau đó Lục Thủy nhìn về phía những người Vô Diện Môn kia, phần lớn bọn họ đều đã bị xích sắt bao vây.
Có thể tiến hành bước tiếp theo.
Nhìn thấy Lục Thủy nhìn qua, Đông Tây trưởng lão lập tức nói:
"Vị thiếu gia này, chúng ta có mắt mà không thấy Thái Sơn, chúng ta chỉ dám nghe theo mệnh lệnh của chưởng môn, chúng ta vô tội."
"Đúng, công tử, chúng ta cũng là do bị chưởng môn bức bách, chưởng môn bụng dạ hiểm ác, chúng ta cũng không còn cách nào khác. Chúng ta đều là người tốt, nguyện ý vì công tử làm trâu làm ngựa, khổ cực khó nhọc đều nguyện ý làm vì công tử.” Tả Hữu hộ pháp hoảng loạn nói.
Còn tiếp tục như vậy nữa bọn họ sẽ chết, thật sự sẽ chết.
Sớm biết người này đáng sợ như vậy, bọn họ đã không động thủ.
Vốn cho rằng được bóp quả hồng mềm, ai ngờ lại là một tấm sắt.
Lục Thủy mắt điếc tai ngơ, hắn giật giật tay, sau đó đem tất cả những người bị xích sắt cầm tù bắt đầu tập trung lại, hắn muốn một chiêu giải quyết hết tất cả.
Cơ mà phải chọn vị trí tốt đã.
Bọn họ đương nhiên đều đoán được ý đồ của Lục Thủy.
Lần này bọn họ càng thêm hoảng sợ.
Tả Hữu hộ pháp phát điên lắc đầu, sau đó mặt nạ của các nàng rơi xuống đất, là hai vị thiếu nữ dung mạo xinh đẹp, hơn nữa còn giống nhau như đúc.
"Công tử, chàng xem chúng ta, chúng ta mỹ mạo vô song, một cặp song sinh, thân thể còn trong sạch, chỉ cần công tử không giết chúng ta, chúng ta sẽ có thể vì công tử. . ."
Còn không đợi các nàng nói dứt lời, Lục Thủy đã vung tay, thanh âm trầm thấp truyền ra ngoài:
"Kiếm Phá Trời Cao."
Giờ khắc này một đạo kiếm quang quét ngang qua, tất cả mọi người trong phạm vi của kiếm bị quét ngang qua người đều bị lực kiếm chém đứt, tan thành mây khói.
Sau đó đạo kiếm quang này trực tiếp phá vỡ phong cấm, phóng tới người bên ngoài.
Lục Thủy nhìn qua hết thảy, chỉ bình tĩnh nói:
"Cổ nhân từng nói, nữ tử càng xinh đẹp lại càng ác độc, chủ động tiếp cận chứa mập mờ thì càng giả dối, có thể giết thì cứ giết. Cổ nhân quả thật không lừa ta!"
Nói xong Lục Thủy đi ra phía ngoài.
Về phần vị cổ nhân này, đương nhiên là Mộ Tuyết rồi.
Mộ Tuyết nói rất đúng, hai người kia quá gian xảo.
Hai người giống nhau như đúc, nói mỹ mạo vô song còn không biết ngại à?
Vô tam còn tạm được.
Trải qua một kiếp, hắn cũng đã nhìn rõ được chân ý trong đó.
Chẳng hạn như mẹ hắn sẽ dùng gương mặt đầy ý cười tới tìm hắn, sau đó nói với hắn như này: Con trai, hôm nay mẹ làm đồ ăn ngon lắm đó, ngươi qua thử xem.
Lại chẳng hạn như Mộ Tuyết sẽ dùng nét mặt nhu thuận cho nổ tung mật thất rồi nói với hắn: Lần sau ta sẽ không làm nổ mật thất của ngươi nữa đâu.
Mẹ hắn bên kia đã không có biện pháp, Mộ Tuyết bên này, ha ha.
Thật ra cũng chẳng có biện pháp gì.
Lục Thủy đi ra ngoài, Chân Võ liếc nhìn Chân Linh một cái.
Chân Linh thấy Chân Võ nhìn qua, theo bản năng lùi lại một bước.
Chân Võ: ". . ."
—— ——
Bên ngoài, Thiên Nữ chưởng môn vẫn đứng đấy như cũ, Bắc trưởng lão cũng như cũ cùng một vị cường giả Lương gia đối chiến cách đó không xa.
Chỉ là bọn họ đều không liều mạng ra tay, dường như đang cố trì hoãn thời gian.
Thiên Nữ chưởng môn cau mày, thời gian quá lâu.
Nam trưởng lão thấp giọng nói:
"Chưởng môn, nếu không thì chúng ta trốn đi?"
Thiên Nữ chưởng môn lắc đầu:
"Chờ một chút nữa."
"Nếu không trốn thì ngài định sẽ gánh tiếng xấu sao." Nam trưởng lão có chút không đành lòng.
Thiên nữ chưởng môn cúi đầu nói:
"Không trốn được thì không chỉ gánh tiếng xấu thôi đâu, chờ một chút nữa , chờ đám trai cò bọn hắn tranh nhau xong đã. Tóm lại tùy hoàn cảnh mà làm."
Nam trưởng lão không còn nói gì nữa.
Chỉ là rất nhanh sau đó tất cả mọi người đều cảm thấy một luồng sức mạnh siêu cấp hùng mạnh từ trong trận phong cấm truyền tới.
Thiên Nữ chưởng môn nhìn theo hướng trận pháp, nàng cảm thấy có chút sợ sệt, hai chân mềm nhũn theo bản năng mà quỳ xuống, tiếp lấy chỗ cúng bái bên dưới.
Nam trưởng lão sửng sốt trong chốc lát, hiểu rõ đây chính là “tùy hoàn cảnh mà làm”, theo đó cũng quỳ xuống cúng bái.
Bắc trưởng lão đang chiến đấu cũng lập tức hiểu ra, không để ý kẻ thù, quỳ xuống ngay tại chỗ, làm theo Thiên Nữ chưởng môn.
Một số những người theo Thiên Nữ chưởng môn quỳ xuống dưới, hướng về phía trận pháp cúng bái.
Những người khác vẻ mặt mờ mịt, vị tứ giai Lương gia kia cũng không hiểu cho lắm.
Có điều thấy cơ hội đã tới, y dự định sẽ tấn công Bắc trưởng lão.
Nhưng khi y vừa định ra tay, một đạo kiếm quang trực tiếp quét ngang qua, mà y còn trực tiếp bị nó đảo qua, tốc độ nhanh đến mức khiến cho người ta phải tặc lưỡi
Khi kiếm quang quét ngang qua, ngoại trừ đám người đang quỳ rạp xuống đất kia, những kẻ khác đều tan thành mây khói ngay tại chỗ.
Đám người của Thiên Nữ chưởng môn cảm nhận được hết thảy, mình may mắn cỡ nào mới chỉ phải quỳ thôi. Lúc này các nàng cũng không dám ngẩng đầu lên, khí tức đáng sợ kia đã dọa sợ tất cả bọn họ.
Dường như chỉ cần cử động một chút đều có thể bỏ mạng như nhau.
Mà ở phía xa người của Lương gia cũng ngây ngẩn cả người.
Vị cường giả nhà bọn họ cứ không rõ nguyên do mà chết đi như vậy?
Vô Diện Môn nhiều người như vậy, cứ như vậy không còn ai nữa?
Đây là nhân vật đáng sợ nào?
Bọn họ đều sợ hãi.
Nhưng lại không ai dám chạy trốn.
Lúc này bọn họ thấy có người từ trong pháp trận đi ra.
Là một người toàn thân tản ra thứ hào quang mơ hồ, khiến bọn họ nhất thời không cách nào thấy rõ mặt người kia.
Lương Thiết đang do dự có nên mở miệng hay không.
Có điều hắn liền hạ quyết tâm rất nhanh, sống hay chết đều dựa vào lần này.
Hắn không thể bỏ lỡ.
Người đi ra dĩ nhiên chính là Lục Thủy. Vì sử dụng thiên địa chi lực, hắn hiện tại bị thiên địa chi lực vờn quanh, người bình thường sẽ không nhìn ra được.
Cơ mà lúc hắn đi ra cũng mang vẻ mặt mờ mịt.
Sao người Vô Diện Môn lại quỳ xuống đất cúng bái?
Không phải lẽ ra nên bị hắn đánh chết rồi à?
Làm sao còn nhiều người sống như vậy? Trình tự xảy ra vấn đề chỗ nào sao?
Trước đó hắn đã nghĩ qua, uy hiếp lớn nhất là Vô Diện Môn, chỉ cần tìm được vị trí của bọn họ, sau đó thuận thế sử dụng nhiều công lực để một kiếm giết hết, như vậy thì chỉ còn lại mỗi Lương gia.
Tứ giai Lương gia không nhiều thì không đáng lo lắm, hắn vẫn còn nửa phần công lực và cả Chân Võ Chân Linh, trận này mà đấu thì hắn chính là người thắng lớn.
Thế nhưng cả ngàn lần vạn lần tính toán, hắn thế nào cũng không tính được chuyện những người Vô Diện Môn này sẽ quỳ xuống đất mà cúng bái, nhờ đó tránh được một kiếp nạn.
Cái này thì phải làm sao bây giờ?
Giăng lưới rộng ra thôi..
Sức lực còn lại của hắn không đủ khả năng đánh chết những người này, nhất là Vô Diện Môn còn có tới ba vị tứ giai, mà Lương gia cũng có hai người.
Có tất cả năm người bậc tứ giai.
Tam giai lại càng không ít.
Đánh không thắng nổi.
"Chậc chậc, người của Vô Diện Môn thật sự là tâm cơ thâm trầm, vậy mà đã có thể tìm ra phương pháp phá giải." Lục Thủy trong lòng có chút bất đắc dĩ.
Sau đó xem xét mình nên làm như thế nào.
Lúc này Lục Thủy trông thấy Lương gia bên kia bắt đầu ngoi đầu lên.
Lương Thiết nhìn Lục Thủy, cung kính nói:
"Tiền bối, chúng ta là. . ."
Tại thời điểm Lương Thiết vừa mới mở miệng, Lục Thủy trực tiếp dùng sức lực còn lại, thứ sức mạnh như cơn sóng thần quét sạch toàn bộ người của Lương gia.
Ầm!!!
Đứng mũi chịu sào dĩ nhiên chính là Lương Thiết, chỉ trong nháy mắt, y bị đánh bay ra ngoài, một ngụm máu tươi từ chỗ bị đánh thủng trào ra, bỗng chốc trở nên yếu ớt vô cùng.
Những người phía sau cũng không có chỗ nào tốt, cho dù là kẻ mạnh người yếu, tất cả đều phun ra một ngụm máu tươi, mỗi người đều ngã xuống đất không dậy nổi.
Lúc này trong mắt của bọn họ đều chứa đầy hoảng sợ, một chút, chỉ là nhẹ nhàng một chút thôi, đã khiến tất cả bọn họ trọng thương.
Người này thật là đáng sợ.
Nhưng còn không chờ bọn họ nghĩ thêm, bên kia đã truyền đến thanh âm không có chút cảm xúc nào, mang theo một tia uy bạo:
"Bản tọa đứng đây, ai cho phép các ngươi ngẩng đầu nhìn? Quỳ xuống."
-----
Dịch: MB_Boss