• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đâu có !” Ngồi ở trên ghế là một người nom rất cao quý , nhưng khi thấy Mặc lại biến thành một tiểu hồ tử , lập tức lộ ra mặt mày rạng rỡ

“Tuyệt công tử nhật lí vạn ky ( 1 ngày nhiều việc ) , thật ra là tại hạ đã quấy rầy rồi .”

Bên cạnh hắn còn hai người , một người con gái một bé trai, niên kỷ đại khái mười sáu, ngồi ở dưới tiểu hồ tử .

“Đây là tiểu khuyển ( ý đây là con trai đó nha ) Đỗ Phương, đây là tiểu nữ Đỗ Viên, hai người các ngươi còn không kiến quá Tuyệt công tử!”

Đỗ Phương ? Đỗ Viên ?

Thật đúng là tên rất hay, Phương Viên… Không hiểu được a.

“Đỗ Phương, Đỗ Viên kiến quá Tuyệt công tử.”

Uy! Uy! Có người nào kiến quá kiểu vậy hay không ! Cái tròn tròn ( ý em là hai em kia tròn =)) ) kia, con mắt ngươi rút gân a!

Mặc chỉ là đạm đạm nhất tiếu ( cười đạm ) , bế ta cùng ngồi xuống chủ vị , sau phân phó hạ nhân bên cạnh đem điểm tâm hoa quả lên .

“Không cần không cần!” Đỗ tiểu hồ tử vôi nâng hai tay , “Tuyệt công tử không cần khách khí !”

Mặc lại đạm đạm nhất tiếu, cười rất ưu nhã, tiêu chuẩn ngoài cười nhưng trong không cười, “Đỗ tiên sinh hiểu lầm, ta nói là chuẩn bị cho người trong nhà thôi .”

Nói cách khác đều không phải chuẩn bị cho các ngươi, nên các ngươi “Không cần khách khí” làm gì?

Đỗ tiểu hồ tử trong nháy mắt hóa thạch.

Ta che tay cười trộm .

“Ách… Vị tiểu công tử này là ..” Tiểu hồ tử như đột nhiên phát hiện, chỉ ta hỏi Mặc .



“Ta còn chưa giới thiệu a ?” Mặc nắm lấy tay ta, khẽ cười, “Đây là người của ta , Hàm Tiếu .”

Ta cũng khẽ cười, cười đến hai mắt loan loan.

“Cái gì !” Bọn họ một bộ bị kinh hách .

Hách cái gì na ?

Thời cổ tảo hôn dường như rất phổ biến. Không hiểu có cái gì kì quái .

“Tuyệt công tử nạp thê bao giờ , vì cái gì… Chúng ta một điểm tin tức cũng một biết a ?” Tiểu hồ tử rất giật mình hỏi , sau đó mặt hắn lúc trắng lúc xanh , nhưng nhìn cái người tên Viên kia lại quá u nhã nhàn tản rồi .

“Vừa mới thú.” Vừa lúc hoa quả điểm tâm mang lên , Mặc lấy một quả vải , lột vỏ rồi đưa lên miệng ta . Đợi ta mở miệng , lại bóc quả khác … rồi lại thêm quả nữa.

“…” Tiểu hồ tử nhìn chúng ta hỗ động , đột nhiên cũng chắp tay, “Tại hạ thật vụng về , nhìn Thiếu phu nhân thành tiểu công tử .”

Ngụ ý, là ta còn quá non, còn không có phát dục hoàn toàn… Ân, nếu như ta là nữ nhân mà nói, ý tứ của hắn là ta không giống một nữ nhân a . Đáng tiếc, ta vốn không phải một nữ nhân .

Hưng khởi.

Khéo tay ôm lấy cổ Mặc , khéo tay tại ngực Mặc nhu a nhu, “Ai nha ~~~” thanh âm làm chính ta cũng nổi gia gà , “Nhân gia vốn có là tiểu công tử ~~~ Đỗ tiên sinh không có nhìn lầm ~~~” nói xong ta còn ngân nga vài cái .

Cảm giác giống như xem Tinh Gia diễn … Vì cái gì sao ? Nhớ lại Tinh Gia là cảnh sát nằm vùng , lấy tên Vương Đa Lý , hắn cũng giả trang một nữ phó Nhật Bản, hiện tại chuyện của ta cũng không sai biệt mấy.

[ Chắc em đang nói về bộ phim nào đó… ]

Lạnh a! ! !

Hiệu quả thiệt tốt , cứ nhìn vẻ mặt ba vị ở dưới là biết ngay .

Mặc liền nhíu mày , chọc chọc trán ta nói :”Bướng bỉnh!”

“Tuyệt phu nhân … là nam ?” Đỗ tiểu hồ tử đại khái là bị ta truyền nhiễm, nói cư nhiên cũng có chút điên.

“Đúng vậy.” Mặc trả lời thật tự nhiên , coi như không có gì kinh thiên động địa cho lắm , phong thanh vân đạm, “Không biết lần này đỗ tiên sinh lai hàn xá có gì sao ni.”

“Ta ta… Ta là …” Đỗ tiểu hồ tử cư nhiên nhu nhu đầu suy nghĩ một chút

“Nga, năm năm một lần , tại mạn đà sơn trang cử hành luận kiếm , Đỗ mỗ là người đưa thiếp mời . Nếu không ngại, Đỗ mỗ mong mời Tuyệt công tử cùng đi , dọc theo đường cùng nhau hỗ trợ nhau .”

“Tiếu nhi, có nghĩ muốn đi ?” Mặc nhìn ta hỏi .

“Nó là cái chi a ?” muốn đi cũng phải biết đi làm gì , cái gì cũng phải minh bạch a… Ân, những lời này có chút hơi khó nghe … Ta cũng lột một quả vai, đưa đến bên miệng Mặc.

Mặc nhẹ nhàng cắn vào , đôi môi mềm mại như vô ý khẽ chạm vào ngón tay ta , tâm run mạnh lên, trên mặt thoáng cái nóng bừng .

“Võ lâm mỗi hai năm sẽ có một lần tiểu luận võ, năm năm một lần đại luận võ. Đại luận võ chính là luận kiếm.” Mặc phi thường ngắn gọn trả lời. Nhìn biểu tình hắn tựa như hành động ban nãy không phải hắn cố ý .

“Hảo ngoạn sao?” Ta lại hỏi.

Mặc khẽ cau mày lại.

Đột nhiên nhớ tới, Mặc nói không được dùng từ “ ngoạn “. Vấn đề này, thực sự là khiến hắn giận rồi a.

“Thiếu phu nhân, luận kiếm đại hội điều không phải đùa.” Đỗ tiểu hồ tử nghiêm túc nói.

Nhưng Mặc lại nói với ta “Nhưng mà cũng tùy ngươi muốn ngoạn cũng được .”

“Như vậy, Mặc , chúng ta cùng đi a .” Ta ôm Mặc cười .

“Như vậy đã xong , thỉnh Đỗ tiên sinh tại hàn xá ngủ lại một đêm , ngày mai cùng ta lên đường .” Mặc lôi kéo tay của ta đứng lên, “Võ Tắc, chuẩn bị phòng cho Đỗ tiên sinh .”

Vấn Hiên bị lôi kéo đi thu thập cùng .

Ta bị mặc lôi kéo ở trong sân tản bộ.

“Mặc ” ta thuận lợi nắm tay Mặc , nhớ tới cái Đỗ tiểu hồ tử, thuận tiện hỏi “Cái tiểu hồ tử kia gọi là gì a ?”

“Tiểu hồ tử? Ngươi là nói Đỗ tiên sinh?”

“Ân.”

“Hắn gọi Đỗ Đa Lý .”



Thảo nào.

Phương – Viên – Đa Lý a!

Nhà này cả con lẫn cha đều rất thiên tài a ( ta ứ hiểu =.=” )

“Na hắn là làm gì ? Vì sao muốn tới đưa thiếp mời cho ngươi ? Hắn trong chốn võ lâm là nhân vật như thế nào? Chúng ta vì sao phải đi cùng bọn họ ?”

“Hắn là thương nhân , kinh doanh châu bảo ngọc khí. Hắn đưa thiếp mời vì hắn thuận tiện đi đường buôn bán a , ta cũng không rõ ràng lắm. Hắn tại võ lâm chỉ có thể là loại nửa vời , am hiểu dùng đao. Tên hiệu ‘ tiền tài đao ’. Con của hắn là đệ tử phái Hằng Sơn , am hiểu sử dụng kiếm. Tên hiệu ‘ Ngọc Diện kiếm ’. Nữ nhi hắn là đệ tử tục gia của Nga Mi , am hiểu dùng roi. Tên hiệu ‘ Ngọc Liên tiên tử ’. Chúng ta theo chân bọn họ cùng nhau đi bởi bọn họ dọc đường sẽ lo lắng tỉ mỉ hơn chúng ta .”

Tấm tắc!

Thật trái lại với ta ! !

Trả lời thiệt sâu sắc a! ! !

Khó nghĩ được Mặc xuất trần như thế lại nói ra lời lợi dụng nhân a.

Thật đúng là kinh ngạc .

Nhưng Mặc dạng này … Hảo khả ái!

Bình thường nghĩ khí chất Mạc sạch sẽ , tuy rằng thích hắn, luôn luôn cùng một chỗ, nhưng nghĩ cũng có chút khoảng cách , có đôi khi còn có thể lo lắng mình làm chuyện gì sẽ làm vấy bẩn hắn.

Hiện tại ta cuối cùng cũng hiểu hoàn toàn hắn a .

Có ăn , có trả , còn biết chiếm tiệm nghi của người khác . —_—

Thế nhưng…

“Vì sao bọn họ nguyện ý cho ngươi chiếm tiện nghi?” Thiên hạ không có cơm trưa không phải trả tiền a , ta không tin có người làm ăn như vậy .

“Vì sao?” Mặc nhìn ta, “Vì sao lo lắng? Ta chưa từng đáp ứng quá bọn họ cái gì, bọn họ nguyện ý để ta chiếm, ta cần gì phải lo lắng vì sao?”



Được rồi, ngươi có đạo lý, ta bội phục!

Ngày thứ hai ăn xong bữa sáng, đoàn người xuất phát.

Sau một hồi sơn trang loạn thất bát tao , Mặc mang theo ta, Vấn Hiên, Võ Tắc, bốn người ngồi trên lưng ngựa đi.

Ta một thân thanh sắc, ngồi ở trên tiểu mã màu đen Mặc đưa cho ta . Quay về thực tế , chúng ta căn bản là không lo lắng không kịp .

Vốn để Viên tiểu thư kia tọa mã xa , thế nhưng xem chúng ta đều kỵ mã —— kỳ thực ta nghĩ hẳn là Mặc nhà ta ở ngoài kị mã cho nên nàng ta mới chạy ra đây .

Trên mặt có một khối khăn che mặt , cũng không biết có mục đích gì . Che giấu? Na phiền phức , vậy ngươi đừng đi ra ! Che nắng? Na cũng phiền phức , thế ngươi cũng nên đừng đi ra ! Ngại ngùng ? cái này thì ngươi càng nên tọa mã xa ! Che đậy? … Được rồi, cái này ta tha thứ ngươi!

Tiểu nha đầu tướng mạo chỉ có thể nói thanh lệ, da thoáng đen như vậy, vóc người cũng không được tốt lắm… Ân, thắt lưng thô a. Cặp tay kia … không thể sánh với ta . Tóc ta vừa dài vừa đen vừa mượt … Y phục ta cũng hảo lắm … nhìn ta cưỡi ngựa thiệt anh tuấn.

“Tiếu nhi? Ngươi tại nhìn cái gì?” Một cái sa lạp ( cái che đầu đó ) trùm lên đâu ta : “Che nắng a, mặt bị phơi nắng đến hồng rồi , cẩn thận bị rát .”

Sa lạp trên đầu màu trắng , bay a bay , ta nhìn nhìn xung quanh trái phải … Da ta rất mềm mại nha , hẳn là nên bảo hộ!

Hanh!

“Mặc…” Ta ngáp dài, “Hảo buồn chán…”

Vừa mới bắt đầu, cảnh sắc thoạt nhìn tú lệ mê người, dẫn tới ta hăng hái dâng trào.

Nhưng cho dù cảnh đẹp thế nào , nhìn lâu cũng chán . Một đường đi tới đều là thủy thủy sơn sơn , rồi lại thủy sơn thủy sơn , rất chán a.

“Vậy vào mã xa ngồi tạm đi .” Mặc đối ta nói , ta gật đầu.

Dừng lại ngựa , Mặc trực tiếp bế ta bay lên , sau đó ôm lấy ta tiến vào mã xa .

Bên trong xe ngựa rất hoa lệ, thảm trải dài , bên trên có ghế nhỏ , ghế nhỏ đặt ở giữa mã xa, bên cạnh có một ngăn tủ , bên trong có mạt trượt , tú lơ khơ , còn có mứt hoa quả, điểm tâm, bởi vì sợ nhiệt làm hư nên dùng hàn ngọc làm cái hộp đựng .

Tựa ở trên người Mặc, vì mã xa lay động , ta rất nhanh mơ mơ màng màng ngủ.

Không rõ lại nhớ tới hai câu thơ.

“Thâu đắc kiếp phù du bán thiên nhàn, chích tiện uyên ương bất tiện tiên.”

[ Thà làm một kiếp người phù du nhàn tản . nguyện làm đôi uyên ương tầm thường chứ không làm tiên ]

[ Nguyệt : ko tìm thấy câu này , chỉ thấy câu tương tự là :Nhược đắc vũ cái năng tương hộ,

Chích tiện uyên ương bất tiện tiênnên ta dịch theo ý hiểu của ta đó :))]

” Tiếu nhi, ngươi đang nói cái gì?”



Được rồi, tại sơn trang ngây người lâu như vậy, không biết hoàng cung hiện tại thế nào…

Phụ hoàng, có tìm ta không ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK