Lấy ta làm ví dụ nha , lần trước khi bắt đầu đi , phong cảnh ven đường kỳ thực cùng hiện tại quả thực cũng rất đẹp như nhau , mà lúc trước ta lại đi với cả nhà Đỗ gia , na toàn gia ── đặc biệt người nào đó mỗi ngày lượn qua lượn lại trước mắt khiến ta phiền , nào có tâm tình ngắm phong cảnh đâu , vì thế mà cho dù phong cảnh có đẹp đến cỡ nào , tâm tình không vui , xem trong mắt cũng như là thứ tầm thường tiêu điều thôi .
Mà hiện tại, cũng chỉ có Mặc ở bên ta , mỗi ngày ở bên người mình âu yếm, vì thế cho dù là cỏ dại héo rũ , ta cũng thấy nó thiệt khả ái . Thỉnh thoảng… Ân, được rồi, tất nhiên là chúng ta còn ở một vài địa phương nào đó mà yêu nhau … yêu nhau đó a … Ha hả… Hạnh phúc …
Ai, kỳ thực nếu cứ như thế sẽ không sao , khát liền ăn hoa quả , đói bụng săn chim trên trời đem nướng , sinh hoạt quả thực rất tiêu diêu ! Đáng tiếc…
Ta đến bây giờ đều không rõ, tại sao những điều tốt đẹp thỏa mái đều không thể kéo dài lâu chứ , đang vui vẻ thì nhận được một tin dữ ── sản nghiệp của Mặc ở An Huy bị một đám người võ công thật cao công kích , tổn thất thập phần nghiêm trọng.
Vì thế , ta đành một mình ở trong một nhà nghỉ bình dân . Mặc nói những kẻ lai lịch bất minh này là nhắm vào hắn , nếu ta đi theo sẽ nguy hiểm , mà dịch quán của Mặc cũng không thể ở , bởi vì sợ nguy hiểm a .
Kết quả, chỉ chừa lại Vấn Hiên cùng Võ Tắc ở cửa bảo hộ ta.
Ai… Buồn chán a…
Bình thường đều nằm trong lòng Mặc mà ngủ , hiện tại một người ngủ , thiệt là khó ngủ .
Không có người trò truyện , sẽ suy nghĩ vớ vẩn .
Ta bắt đầu nhớ đến Mặc , không biết hắn giờ làm gì , đã giải quyết được vấn đề kia chưa , có thể nguy hiểm hay không, là ai tìm Mặc gây phiền phức … Người trong võ lâm dường như sẽ không để quan phủ quản nha , nói đến quan phủ…
Tâm tình không hiểu bắt đầu phiền táo, vô ý thức sờ sờ cái chuông trên chân, tròn tròn nhuận nhuận, cũng không kêu đinh đinh đang đang, bởi vì ta cố ý ở trong chuông nhét một ít bông , muốn rung cũng rung không được .
Người kia…
Tâm tính thiện lương như bị ái nắm lấy , có chút đau , có phiền muộn cùng khó thở .
Vạn nhất…
“Ai đó !” Thanh âm Võ Tắc ở bên ngoài rống lên .
Vì thế khi nghe được một tiếng động to , bên ngoài lại vắng lặng .
“Tiểu công tử?” Vấn Hiên gọi một tiếng
“Ta đây , ta không sao.” Ta trả lời.
Sau đó lại tĩnh mịch .
Vấn Hiên cùng Võ Tắc như trước đứng ở cửa đề phòng ..
Không biết qua bao lâu, một tiếng binh khí chạm vào nhau đột ngột vang lên, kế tiếp, hoàn toàn là tiếng đánh nhau lách cách, hỗn loạn hô quát, cũng không biết bên nào chiếm thượng phong .
Ta nằm trong chăn chờ , thực tế trừ khinh công là ta học được một ít , nếu đi ra ngoài khẳng định làm trở ngại cho hai người kia , vạn nhất đao kiếm không có mắt… Ta còn chưa muốn chết.
Thôi thì cứ chờ bọn hắn đánh nhau xong , sẽ có kết quả .
Chờ a chờ a…
Bên ngoài còn không có đánh xong, cửa đã bị đẩy ra , tiến đến bốn người, đầu lĩnh kia ta nhận thức, nàng chính là Như Ý .
“Công tử , lão gia sai nô tỳ tiếp người hồi cung .” Như Ý mỉm cười hành lễ nói ta vạn phúc kim an .
“Nếu như ta không muốn ni?”
“Lão gia nói , bất kể thủ đoạn, vô luận thế nào cũng đem công tử trở lại .”
Ta nhìn qua bên ngoài có nhiều đuốc , mơ hồ thấy hàng người đứng ở đó , bọn họ đều là quan binh .
Quy mô thật lớn a, ta thở dài một hơi, “Sản nghiệp của Mặc , cũng là các ngươi làm sao.”
“Để bức công tử hiện thân, nô tỳ thực sự không còn phương pháp.”
“Nếu như ta và các ngươi đi thì thế nào ?” Ta hất cằm ai oán.
“Chúng ta đương nhiên sẽ bảo hộ điện hạ hồi cung .” Như Ý nở nụ cười, “Tất cả chúng ta . ”
Ta đây còn có thể nói cái gì sao .
******************* phân cách tuyến lúc rảnh rỗi *******************
Ta hiện đang rối tinh mù !
Ngươi xem, mười hai nhân sĩ khiêng một cỗ nhuyễn kiệu, đi như đang bay trên không, cỗ kiệu trái phải an bài hai hộ vệ , đầu lĩnh lại là Như Ý một thân võ nghệ .
Cái này quả thực quá phô trương nha ! Cái này thiệt lớn ! Cái kia thiệt uy phong! Là bao người mơ ước nha ! ! !
Nghĩ không ra trước đây xem trong TV , hiện tại ta được hưởng thụ rồi .
Oa ha ha ha…
Taychân ta mềm nhũn ghé vào kiệu , a , cười ra nước mắt .
Là nhuyễn cốt tán, có đúng hay không làm cơ thể ta cảm thấy không thích hợp ?
Dù không muốn , nhưng vẫn phải vào cung.
Hình dáng phụ hoàng … Ngoại trừ có điểm gầy đi , cái khác dường như một điểm cũng không khác . Đem ta từ trên kiệu xuống , sau đó , hành hạ ta trên giường một ngày đêm .
Kết quả là ta ngủ hai ngày , chờ cho thân thể phục hồi .
Bông trong cái chuông ở chân bị lấy hết ra , đại khái là bởi vì là ngọc ổn định nhiệt độ, nhét mấy nhúm bông vào thành ra mất tác dụng . ─_─
Vậy là , hiện tại ta đang bị giám sát . Bên người lúc nào cũng trên dưới mười hộ vệ…
Ai…
Những kẻ đi sau thiệt sự đầu gỗ …
Ta nằm trên bãi cỏ của ngự hoa viên , đã quay về một tuần, ngoại trừ ngày trở về , sau cũng không thấy phụ hoàng .
Hắn không tới tìm ta, ta cũng sẽ không đi tìm hắn.
Hanh! Mạnh mẽ bắt ta về , xong rồi lại lơ ta.
Thật nhớ Mặc a .
Không biết Mặc có nhớ ta không .
…
Giống như lúc ly khai hoàng cung thì nhớ phụ hoàng , thậm chí ngay cả lúc cùng Mặc chơi đùa vui vẻ cũng không quên phụ hoàng a.
Không biết có thể nói trong lòng ta Mặc cùng phụ hoàng ai cao hơn a .
“Tiếu nhi … Tiếu nhi …”
Ai gọi ta ?
Mông mông lung lung mở mắt,khuôn mặt phụ hoàng ôn hòa xuất hiện trước mắt ta , còn thêm vài phần sủng nịch
“Phụ hoàng!” Ta hài lòng kêu một tiếng .
“Tiếu nhi , thích phụ hoàng không ?” Phụ hoàng hiền lành cười, nhẹ nhàng kéo ta vào trong lòng.
“Ân!”
“Phụ hoàng vĩnh viễn bồi Tiếu nhi , vĩnh viễn sủng Tiếu nhi , Tiếu nhi cũng vĩnh viễn bồi phụ hoàng , có được hay không?”
“Hảo!” Phụ hoàng quả thực cho ta cảm giác hảo phụ thân ! Ta nhịn không được trong ***g ngực ấm áp an toàn của hắn cọ cọ vài cái .
Giống như trước đây , ta oa ở trong lòng phụ hoàng , hưởng hết sủng ái cùng ôn nhu của hắn .
“Cho dù phụ hoàng biến thành lão nhân, Tiếu nhi cũng nguyện ý bồi phụ hoàng sao ?”
“Tất nhiên a a!” Mọi người đều sẽ già , làm bạn với phụ hoàng khiến hắn vui vẻ , nhìn hắn dần dần già đi, là một cảm giac
“Thế nhưng… Tiếu nhi , phụ hoàng còn chưa già đi, Tiếu nhi đã không muốn ở bên phụ hoàng , Tiếu nhi thực sự là không tuân thủ hứa hẹn a.” Phụ hoàng nhìn ta, trong ánh mắt hẹp dài hiện ra một tia sát ý , “Tiếu nhi , ngươi không thể thất tín với phụ hoàng a.”
Ân… Ân? Hiện tại rốt cuộc là tình huống gì a? Chờ một chút! Chờ một chút! Ta bây giờ còn có chút mơ hồ , chờ một chút a, chờ ta hảo hảo thanh tỉnh một chút! Cái này…
“Phụ hoàng?” Hắn tới lúc nào ? Sao lại coi ta như hài tử mà bế ?
Bốn phía sao lại thanh tịnh đến thế ? Thanh tịnh đến mức chỉ còn lại có ta cùng phụ hoàng ? Trời đã tối rồi sao ?
“Sao vậy, Tiếu nhi không muốn nhìn thấy trẫm sao ?”