“Đóa này gọi hàn mai .” giống như hoa mai bình thường nhưng giữa những cánh hoa màu trắng hồng có một ít vân rất đẹp .
“Hoa này tên thập nhị học sĩ .” Một gốc cây hoa sơn trà vừa nở đúng mười hai đó hoa , mỗi đóa nhan sắc cũng không đồng nhất .
Những đóa sơn trà khác đều muôn màu muôn sắc .
Cảm giác hắn thực thích hoa , khiến cho ta hoa cả mắt.
“Đều là chính ngươi chọn ra sao ?” Ta hỏi hắn.
“Đương nhiên.” Hạ Tử Hạo phe phẩy cây quạt, cười rất ngạo.
Thật giống một hài tử đang thỏa mãn thành thích của mình .
“Ai nha , không hề ít đóa hoa mà cả trong cung cũng không có nha .” Nhớ kỹ trong hoàng cung có, ở đây tuyệt đối có ; trong hoàng cung không có , ở đây lại có. Nếu để cho phụ hoàng thu sạch hoa của hắn , không biết Hạ Tử Hạo sẽ ra sao ni .
“Đưa vào cung đều là do ta . Ở đây có rất nhiều tuyệt phẩm , ta luyến tiếc đem dâng nha.”
Ta cười rộ lên. Con mắt đảo qua toàn bộ hoa viên, ngoài ý muốn thấy chậu hoa bạch ngọc đang có cây non , cành lá đều rất bé . Chậu hoa được trồng trong một cái chậu tinh xảo , cao hơn những đóa hoa khác một chút .
“Đó là…” Ta chỉ vào đóa hoa ấy .
“Đó là đào do ta tạo ra , tên là …” Một tay hắn đột nhiên nâng cằm ta lên , thanh âm như con nhện ti, nhưng mang theo trà hương nhàn nhạt “Hàm Tiếu .”
Ta tránh hắn đi , tay hắn không dùng lực, vì thế ta lui qua một bên . Nhìn hắn, không rõ hắn có ý tứ gì .
Hạ Tử Hạo nở nụ cười, cười rất lớn , ta là lần đầu tiên thấy hắn cười như thế , trước giờ đều thấy hắn cười thật gian , vì thế ta thấy hắn giống hồ ly , nhưng hiện tại ta thấy nụ cười hồ ly của hắn thuận mắt hơn nhiều .
“Tiếu nhi , ta hoa này do chính ta tạo ra , tên của nó là Hàm Tiếu .” Hạ Tử Hạo mị mắt lên , mang theo tia quỷ dị mê hoặc.
Ta lại bắt đầu nhíu mày , ta ghét hắn nói vậy , hơn nữa, “Tiếu nhi không phải tên để ngươi gọi .”
“Nga?” Hắn nhích lại gần, rất gần nói ,”Vậy ai có thể gọi ni ?”
“Đương nhiên là Mặc .” Còn có phụ hoàng. Ta cười, thân thủ nắm một gốc cây hoa sơn trà phía sau
“Ngươi nói, nếu như đóa hoa mĩ lệ này chết , còn có thể tái tạo ra sao.” Trên cánh hoa nhàn nhạt mang theo một giọt nước , thật như là giọt nước mắt trên mặt mĩ nhân. Rất thú vị, ta ở trong hoàng cung chưa có gặp qua bao giờ .
Hạ Tử Hạo nhìn ta, một lát, hắn lại bắt đầu phe phẩy cây quạt, “Nếu như ngươi hủy , ta nghĩ ngươi cũng ra không nổi hoa viên này .”
Con mắt ta trừng lớn nhìn hắn . Hạ Tử Hạo võ công rốt cuộc thế nào, ta không rõ ràng lắm, không biết khinh công của ta có thể hay không từ nơi này chạy đi, chỉ cần đến chỗ Mặc là tốt rồi .
Mặc…
“Yên tâm, ta sẽ không đối ngươi hạ thủ .” Hạ Tử Hạo cười , mắt loan loan, “… ít nhất … Ta sẽ không chọc người của người kia . Nhưng mà làm hỏng sơn trà tuyệt phẩm của ta , ta cũng không dễ dàng bỏ qua .”
Ta do dự , nên hay không nên buông tay . Hạ Tử Hạo cũng không gấp , chỉ cầm lấy tay ta , cười cười .
“Tiếu nhi .” Hạ Tử Hạo mở miệng, lại có thanh âm từ bên kia truyền đến .
Ta bỏ hoa lại, xoay người hướng thanh âm chạy qua
“Mặc!” Ôm lấy thân thể ấm áp quen thuộc , nhìn chăm chú “Mặc, sao ngươi lại tới đây?”
“Ngươi đi ra ngoài đã lâu .” Mặc nhìn ta, trên trán , lông mày đã dựng thẳng .
“Ta xem hoa sơn trà, đã quên.” Hạ Tử Hạo cũng không nói lưu lại ta, cũng lại không cho ta đi , vì thế ta không biết nói chuyện lúc nãy thế nào .
Thân thể bay lên không, ta bị Mặc bế lên “Người của ta đã quấy rầy, thực sự xin lỗi.”
“Đâu, là cam tâm tình nguyện đón chào .”
“Trang chủ khách khí, người của ta không hiểu chuyện , chúng ta dự định ngày mai sẽ ly khai.”
“Sao nhanh như vậy đã đi , lẽ nào trách Hạ mỗ chiêu đãi không chu toàn?”
“Đương nhiên không phải, chúng ta tại quý trang xem như ở nhà, sao có thể là chiêu đãi không chu toàn ni. Thật sự là chúng ta có chuyện quan trọng phải ly khai, ta cũng đã nói với Hiên Viên minh chủ .”
“Đã như vậy, Hạ mỗ sẽ không ở lâu . Mong Tuyệt công tử cùng phu nhân khi rảnh rỗi đến nhà ta trụ lại ít lâu ..”
“Đa tạ ý tốt trang chủ, cáo từ.”
Vừa vào khách phòng, Mặc phóng ta lên giường , sau đó quay đi không nhing ta .
“Mặc, chúng ta ngày mai có thể đi sao ? !” Bầu không khí thiệt không tốt , nhìn Mặc cũng không hảo . Lòng ta hoang mang rối loạn, không thể làm gì khác hơn là mở miệng hỏi cái gì đó .
“Luyến tiếc đi?” Mặc nhìn ta, chưa có một chút biểu tình , âm thanh nhàn nhạt , cũng không biết là vui hay đang mất hứng .
“Đương nhiên không phải!”
Ta phủ nhận, sau đó ôm cổ Mặc làm nũng
“Ta thật là cao hứng, sau này ta cùng Mặc sẽ ở một chỗ , không ai quấy rầy.” Không biết phụ hoàng sẽ làm gì , không biết hắn hiện tại có hay không hảo hảo nghỉ ngơi ni.
“Ngươi rất thích hoa sơn trà?”
“Thích a.”
“Thích cả chủ của hoa sơn trà sao ?”
“A?”
Ta ngốc lăng nhìn Mặc .
Tay Mặc đặt lên vai ta, đẩy ta ngã xuống giường , kéo sạch y phục trên người ta ra , sau đó một tay mạnh mẽ tham tiến hậu huyệt .
“Ngô…”
Dường như… Dường như là vì ta cùng Hạ Tử Hạo ở cùng một chỗ nên hắn tức giận ni , vi loại sự tình này tức giận… Mặc ghen? !
“Hì hì… Mặc, ngươi ghen a?” Ta chạm lên mặt Mặc , hỏi .
Con mắt Mặc mị lên chút , sau đó ngón tay kia đi ra , đổi thành một cái canh thô , thống khoái đi vào ( cái canh thô là cái gì thì =.’~~)
“A ——! Mặc! Đau quá!” Ta ghét ngươi a !
Kết quả…
Kết quả khi ta tỉnh lại phát hiện mình bị bao bởi một chiếc áo choàng , áo choàng bị Mặc ôm vào trong ngực, Mặc ngồi ở một gốc cây đại thụ, nhắm mắt dưỡng thần .
“Tỉnh?” Đại khái phát hiện khí tức tat hay đổi , Mặc mở mắt, lộ ra mỉm cười khuynh đảo chúng sinh .
“Ân.” Ta dựa vào Mặc, chậm rãi hồi tưởng ký ức.”Chúng ta ở đâu?” Hẳn là đã ra ngoài rồi a .
“Trên đường đến Hoàng Sơn .” Mặc ôm lấy ta nói “Vấn hiên cùng Võ Tắc đều đã trở về . Đói bụng sao?”
Ta gật đầu, “Ta ngủ nhiêu ngày ?” Nhớ kỹ ngày đó làm rất lâu, hẳn là ngủ cũng không ngắn đi
“Hai ngày một đêm.” Mặc lấy ra một khối thịt quay , ngắt một miếng nhỏ nhét vào miệng ta.
Thịt rất non, còn nóng hổi .
Ăn no, ta ngồi ở cành cây nhìn Mặc .
“Mặc, ta hát cho ngươi nghe, có muốn hay không?” Từ khi rời cung thì không hát nữa .. Chỉ ở thỉnh thoảng, mới có thể gảy cầm một đoạn .
“Tốt.” Mặc mỉm cười nhìn ta.
Ta ngẩng đầu lên, nhìn trăng lấp ló ở giữa cành cây thưa thớt.
“Tiết trời vào thu thật lạnh , mây trôi bên người
Lẳng lặng nhìn sắc trời biến đổi
Nhìn một phiến lá đỏ trong gió , khiến trong lòng ta thật lặng
Nửa tỉnh nửa say , thấy thiếu niên ấy cười ,
Khiến ta như ở giữa mây xanh cùng tuyết lạnh .
Khuôn mặt băng thanh nhẹ nhàng , lại khiến ta triền miên không dứt .
Lưu ở nhân gian này một chút tình đón kiếp phù du không bờ bến .
Chỉ cần trong đời có kẻ hữu tình
Đừng hỏi kiếp duyên thế nào
Cành liễu đong đưa trong gió , báo mùa xuân sắp về .
Để ta nơi bình yên
Mang tất cả cuồng nhiệt trong lòng , cùng múa một khúc ca xuân .”