• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ khoảnh khắc Phong Linh Hiểu biết được “Bộ mặt thật” của Tố Dạ Mặc Ảnh, chưa bao giờ thử gọi anh một tiếng “Phu quân” thân mật như thế. Cho dù có gọi đi nữa cũng là tâm không cam tình không nguyện.

Mà lúc này, Tố Dạ Mặc Ảnh rắt rõ ràng là bị một tiêng “Phu quân” làm sững sờ.

Một lúc lâu sau, anh mới chậm rãi mở miệng.

【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Hửm, nương tử có việc gì à?

【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Đúng vậy.

【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Là thế này….. Nếu như muốn làm sáng tỏ một tin đồn thì phải dùng cách nào là tốt nhất?

Thế nhưng cô vừa nói câu này xong, bên Tố Dạ Mặc Ảnh lại không có phản ứng gì.

Không lẽ anh ta bị rớt mạng? Nhưng nhân vật của anh ta rõ ràng vẫn còn đứng đây a…….

Phong Linh Hiểu không khỏi một hồi sốt ruột, lúc định gửi tin qua “Oanh tạc” anh ta.

【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Tin đồn? Anh không hiểu em muốn nói cái gì lắm.

【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Thực ra là thế này, chuyện đó…..

Ngón tay đang đánh chữ của Phong Linh Hiểu bỗng dừng ở trên bàn phím, cô do dự!

Có nên nói cho anh ta biết hay không?

Nhưng nếu không nói cho anh ta biết thì sao anh ta nghĩ cách được?

Trong lòng thật mâu thuẫn quá….. >o

Bỏ đi!

Dù sao cùng lắm mạng cũng chỉ là ảo, anh ta ở phía bên kia cũng không biết cô họ gì tên chi, nói cho anh ta biết thì có sao đâu?

Phong Linh Hiểu cắn răng một cái, hạ quyết tâm.

Sau đó, bùm bùm kể tóm tắt việc đã qua ra. Đương nhiên, những chi tiết dọa người trong đó đều bị cô lược bỏ hết.

Tố Dạ Mặc Ảnh rất kiên nhẫn nghe cô kể khổ, chậm rãi trả lời cô: “Như vậy a….. Vậy em tính làm sao bây giờ?”

Nếu cô biết làm sao bây giờ, còn phải đi ăn nói khép nép mà hỏi anh ta sao?

Phong Linh Hiểu đau đầu nghĩ, ngón tay lướt trên bàn phím đánh chữ.

【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Không biết TAT, tôi nên làm sao bây giờ? Tố Dạ phu quân, anh cứu cứu tôi đi.

【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: ………

【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Vậy, em có thể nói với bạn cùng phòng của em rằng thực ra là vì em thầm mến người kia, mà lại nhìn thấy người kia ở cùng với cô hoa khôi đó nên trong lòng nhất thời đố kỵ, mới tức giận vậy.

【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: = =!

Phong Linh Hiểu 囧.

Tố Dạ Mặc Ảnh nghĩ ra cái cách thối gì thế!

Nói như vậy cùng việc trực tiếp chịu trách nhiệm với Tư Không Tố có gì khác nhau đâu?

Không chừng càng mất mặt hơn……..

Cái gì mà thầm mến a, đố kỵ a, sẽ bị người ta khinh bỉ……..

Nếu cô làm như vậy, còn có thể bị người ta nói là “Kẻ thứ ba” âm hiểm ngoan độc, cướp bạn trai của người khác mất…..

【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]:……Còn cách nào khác không?

【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Đó là cách tốt nhất, tuy rằng có chút mất mặt, nhưng em vẫn có thể trực tiếp tuyên bố hiện tại không còn hứng thú với anh ta nữa, về sau sẽ cắt đứt quan hệ với anh ta vân vân.

【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: 囧!

【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Nếu em không muốn, em đành phải tiếp tục chịu trách nhiệm với anh ta.

【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Chẳng lẽ không còn cách nào khác nữa sao? T____T

【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Không còn nữa.

Thấy người âm hiểm như Tố Dạ Mặc Ảnh mà cũng bất lực, Phong Linh Hiểu thực vô lực nằm bò lên trên bàn, đáy lòng phát ra một tiếng kêu rên.

Bây giờ cô đang gặp phải một đề bài trắc nghiệm trọng đại:

a. Trực tiếp chịu trách nhiệm với Tư Không Tố.

b. Thừa nhận trước mọi người là mình thầm mến Tư Không Tố, xuất phát từ lòng đố kỵ nên đã phát tán tin đồn.

Chọn a, tương lai của cô liền bị mất, cho nên kiên quyết không được!

Chọn b, mặt mũi của cô liền vứt đi, cũng tuyệt đối không thể chọn!

Cho nên a cùng b đều không phải lựa chọn tốt!!! Chẳng lẽ không còn lựa chọn nào khác sao?!

c ơi là c, mày đang ở phương nào?

Chẳng lẽ số phận mình thật sự là ‘cái cốc’ như thế sao?!

T_____T Có điều cô cũng không muốn cả đời của mình cứ như vậy mà chấm hết a!!!

Trong lòng lặng lẽ rơi lệ, Phong Linh Hiểu ủ rũ từ trên bàn ngồi dậy, vô lực trả lời một câu: “Cám ơn, tôi sẽ tự nghĩ cách khác vậy. Tôi out trước đây, bye bye.”

Cô di chuyển chuột đến dấu X ở góc trên bên phải, đang định rời khỏi trò chơi thì thấy Tố Dạ Mặc Ảnh lên tiếng nói.

【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Nương tử, chờ chút đã.

【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]:?

【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Dường như em còn thiếu anh một lời giải thích.

【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Giải thích? Giải thích cái gì?

【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Lần trước hình như nương tử đã nói với anh rằng em là nhân yêu. Sao hôm nay…… Không lẽ nương tử đi làm phẫu thuật chuyển giới?

Phong Linh Hiểu lập tức cứng đờ!

Bốn chữ “Phẫu thuật chuyển giới” này cùng những chữ bình thường trên kênh Trò chuyện riêng cũng không có gì khác nhaư, nhưng giờ phút này ánh vào trong mắt Phong Linh Hiểu, lại phóng đại lên mấy lần, thành một con quái vật đáng sợ, làm mắt cô vô cùng nhói!

A a a! Tiêu đời rồi!

Cô cô……cô vậy mà lại quên lần trước đã nói với anh ta chuyện mình là nhân yêu!

Bây giờ chưa đánh đã khai, sửa như thế nào mới đúng đây?!

Toàn thân Phong Linh Hiểu toát ra một trận mồ hôi lạnh, vội vàng lọc cọc gõ bàn phím một đống lời giải thích.

Nhưng mà đầu óc cô bây giờ là một mảnh hỗn độn, đến câu chữ gõ ra cũng hỗn độn không chịu nổi, sau khi gõ xong lại chỉ có thể bất đắc dĩ xóa đi. Tiếp đó lại gõ, lại xóa……

Lặp lại máy móc như vậy, bàn phím tựa hồ đã sắp bị mồ hôi lạnh toát ra từ lòng bàn tay làm ướt rồi.

Cô phải nói gì đây?

Nói người kia không phải cô, đó là một người bạn của cô, cô vẫn là một “Nhân yêu”?

Không được, vừa rồi rõ ràng nói với Tố Dạ Mặc Ảnh rằng người kia chính là cô, cho nên nói dối như vậy nhất định anh ta sẽ không tin!

A a a, cô phải làm sao bây giờ?!

【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Nương tử?

【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Chẳng lẽ nương tử rớt mạng?

Câu hỏi “Không thể nào” như vậy rõ ràng là đang thúc giục cô xuất hiện.

Phong Linh Hiểu đấu tranh hồi lâu, rốt cục từ trên bàn ngồi dậy.

Cô nhìn màn hình, trưng ra khuôn mặt khổ sở, gian nan gõ một câu tiếp theo.

【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Không có

【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Vậy có phải nương tử hẳn là nên giải thích chuyện đó là thế nào một chút hay không?

Người này, thực sự đang ép cô đi vào đường cùng phải không? Chẳng lẽ cô không nói thì anh ta nhất định không chịu bỏ qua sao?!

Phong Linh Hiểu nghiến răng nghiến lợi, kiên trì trả lời.

【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Chuyện đã qua thì cứ để cho nó đi qua đi. Là nam, nữ, hay là nhân yêu, chẳng qua cũng chỉ là mây bay~

【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Nga?

【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Tố Dạ phu quân, không phải anh đã nói rằng anh không quan tâm giới tính của tôi sao? Nếu tôi là nhân yêu thì anh chính là yêu nhân mà, sao bây giờ lại vậy?

Tố Dạ Mặc Ảnh quả nhiên lập tức không có tiếng động.

Phong Linh Hiểu thở phào một hơi, lau mồ hôi trên trán, lại không khỏi đắc ý lên.

Tên nhóc, anh tự vả vào miệng mình rồi có phải không? Oa ha ha…..

【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Thì ra nương tử để ý đến lời nói của anh như vậy, đến nay vẫn còn khắc sâu trong lòng, vi phu cảm thấy rất vui mừng.

【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]:…….

Phong Linh Hiểu lập tức bị đánh bại!

Cô vô lực nằm bò lên bàn.

FML!

Té ra lực chú ý của tên này căn bản không đặt vào trọng tâm lời nói của cô!

Uổng công cô còn cảm thấy vô cùng đắc ý……

【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: [ biểu tượng/khóc] Tố Dạ phu quân, rốt cuộc anh có nhìn thấy trọng tâm lời nói của tôi hay không a?!

【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Có.

【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Có điều giữa vợ chồng rất cần thành thật.

【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]:……

【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Anh tin tưởng em như vậy, mà em lại lừa gạt anh, anh sẽ rất thương tâm…Nương tử….

【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]:……..

【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Cho nên nương tử, anh cần lời giải thích của em để chữa khỏi tâm hồn bị tổn thương của anh.

【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Tôi có thể từ chối trả lời không?

【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Không — thể ─!

Phong Linh Hiểu khóc không ra nước mắt.

Nói cho cùng, người này vẫn là không chịu buông tha cô a!

【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Nương tử, anh sẽ không ép em phải nói. Nhưng nếu em không cho anh một lời giải thích hài lòng thì mỗi lần em login anh sẽ đều hỏi em, mãi đến khi em bằng lòng nói cho anh biết mới thôi!

【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]:!!!

Còn nói sẽ không ép?!

Anh anh anh ta làm như vậy, rõ ràng là hình thức khác của ép hỏi a! = _ = mỗi lần login đều ép hỏi, vậy không phải ngang với không cho cô chơi trò chơi sao?

Còn không bằng bảo cô xóa account tự sát luôn đi!

Chỉ có điều cô chơi lâu như vậy, ngay cả danh vọng bị âm cũng không nỡ xóa account tự sát, cô lại có thể vì việc nhỏ thế này mà xóa account tự sát sao?

Đáp án chắc chắn là sẽ không!

Phong Linh Hiểu vội vàng rối rắm nhào tới, mặt khóc giải thích:

【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: TAT Tố Dạ phu quân, tôi sai rồi a…. Anh tha thứ cho tôi đi……

【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Tôi không nên lừa gạt anh rằng tôi là nhân yêu. Tôi chỉ là nhất thời muốn đùa giỡn……

【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Gì?

【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Không không không, hôm đó đầu óc tôi nhất thời bị tẩy sạch, nói ra cái gì cũng không dùng đầu óc, nói lung tung….

【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Tóm lại tóm lại, đều là lỗi của tôi! Lấn sau tôi tuyệt đối sẽ không lừa gạt anh nữa, Tố Dạ phu quân, anh tha thứ cho tôi đi …TAT

……..

Phong Linh Hiểu liên tiếp đánh ra một chuỗi lời ấy náy, sám hối, gần như toàn bộ kênh Trò chuyện riêng đều là vết tích của cô.

Rốt cục, Tố Dạ Mặc Ảnh lên tiếng.

【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Được rồi, anh tha thứ cho em

【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Thật sao?!

【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Ừm, anh rất hài lòng vì nương tử đã chủ động nói ra sự thật. Chỉ có điều lần sau tuyệt đổi không được như vậy nữa nga, bằng không anh sẽ thương tâm.

Tố Dạ Mặc Ảnh nói xong, đánh ra một cái biểu tượng cười tủm tỉm, thành công dùng một tia sét thật mạnh đánh đến Phong Linh Hiểu cháy khét tả tơi.

Rõ ràng là anh ta “Ép” cô nói ra, còn nói được rằng cô “Chủ động” nói.

Trời xanh a!

(T-T) vì cái khỉ mốc gì a, vì cái khỉ mốc gì mà cô ở trong trò chơi cứ phải chịu đựng một tên con trai vô sỉ như vậy áp bức chứ!

【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: T____T……

【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: Nương tử không cần áy náy, anh dẫn em đi giết quái nha?

Con mắt nào của anh ta nhìn thấy cô áy náy chứ!

Cô rõ ràng là vì cuộc đời “Cái cốc” của mình mà thương tâm biết bao?

Trong lòng Phong Linh Hiểu phẫn nộ rít gào!

Có điều, một câu này của Tố Dạ Mặc Ảnh lại vừa hay nhắc nhở cô.

Đúng rồi, cô nhớ ra rồi, mình còn có chuyện rất quan trọng chưa làm…..

Thiếu chút nữa đã đem kế hoạch quan trọng “Thoát khỏi Tố Dạ Mặc Ảnh vô sỉ này” quên mất!

Nhớ tới chính sự quan trọng, Phong Linh Hiểu phấn chấn tinh thần, lập tức đem chuyện thương tâm quẳng ra sau đầu, trong lòng lặng lẽ tự cổ vũ mình.

【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Phụ bản? Phụ bản nào vậy?

【Trò chuyện riêng】[Tố Dạ Mặc Ảnh]: “Hồn Quy Vong Xuyên” mới ra gần đây.

【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: “Hồn Quy Vong Xuyên”?

【Trò chuyện riêng】[Linh Phong Hiểu Nguyệt]: Đúng rồi, Tố Dạ phu quân, tôi có một người bạn cũng muốn đi phụ bản này, anh dẫn theo anh ta luôn được không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK