• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tự đưa lên cửa

“……” Nghe xong câu đó Phong Linh Hiểu không khỏi giật mình, có chút kinh ngạc trợn tròn mắt. Nhìn vẻ cười như không cười trên mặt Tư Không Tố, cô cuối cùng cũng dần dần tỉnh ngộ lại –

“Thì ra tất cả thật sự là kế hoạch của anh sao?” Cho dù sớm đã dự đoán ra được nhưng lúc nói đến, Phong Linh Hiểu vẫn là không tự giác mà nghiến răng nghiến lợi.

“Cái gì gọi là thật sự? Anh lại không cố ý tính kế em.” Tay Tư Không Tố siết chặt vòng ở eo Phong Linh Hiểu, không bỏ qua một mảy may cơ hội ăn đậu hũ nào. Anh nhìn khuôn mặt của cô đang phồng mang trợn má thờ phì phì, đưa tay chọc một cái tâm tình tốt cười nói: “Hội sinh viên tuyển người vốn là kế hoạch trong năm học này, đây chỉ là trùng hợp mà thôi. Hơn nữa em cũng nói lý do em tới là “tự nguyện” tới tìm anh mà……. “

Bị Tư Không Tố đâm trúng tử huyệt,

Phong Linh Hiểu mặt đỏ hồng ngoài miệng vẫn không thừa nhận: “Cái gì chứ! Nghe nói vốn không phải do anh phỏng vấn! Anh đây rõ ràng là mượn quyền lực để làm việc riêng…. “

Phong Linh Hiểu rất khéo léo đem sự thật “Cô kỳ thực là bị bức tới đây” che giấu cho qua….

“Mượn quyền lực để làm việc riêng?” Tư Không Tố không đồng ý lắc lắc đầu, khóe môi nhếch lên một nụ cười âm hiểm, “Tiểu Linh Hiểu, em không hiểu rồi. Anh chỉ vô tình sử dụng quyền lợi của chức vị này tùy tiện làm một chuyện mà thôi….Hơn nữa cũng không tổn hại gì đến lợi ích của hội sinh viên. Đúng không?”

“=皿=” Phong Linh Hiểu bị một câu cũng nói không nên lời, chỉ có thế mắc cỡ đến đỏ mặt giãy dụa đứng lên, “Đồ xấu xa! Tôi thèm để ý đến anh nữa!”

“Thật sự không để ý tới sao?” Tư Không Tố cũng không tức giận, tay hơi dùng sức một chút, đã kéo cô trở lại, áp gần sát bên tai cô khẽ cười, “Nhưng rõ ràng là em “chủ động” tới tìm anh cơ mà? Ăn sạch sẽ rồi lại muốn không chịu trách nhiệm sao?”

“Cái gì mà “ăn sạch sẽ”? Rõ ràng là anh thiết kế cạm bẫy. ” Phong Linh Hiểu buồn bực xấu hổ cúi đầu xoắn quần áo mình, “Còn nữa, anh vẫn đang phỏng vấn, đừng ở trong này làm một vài chuyện ám muội vậy chứ? “

Tư Không Tố buồn cười nói: “Ám muội? Ý em là ….chuyện em hối lộ anh sao?”

Phong Linh Hiểu nôn nóng tranh cãi: “Anh anh anh nói bậy bạ gì đó! Tôi căn bản không muốn vào hội sinh viên…..”

“Không muốn?” Tư Không Tố nhướn mày, chậm rãi chuyển gương mặt yêu nghiệt kia cách cô rất gần, nở nụ cười trêu tức lên tiếng, “Em cho hội sinh viên là nơi nào? Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao? Nếu…anh càng muốn em vào thì thế nào?”

Phong Linh Hiểu suýt nữa phun ra một ngụm máu tươi: “Anh không phân rõ phải trái!”

“Đúng, anh chính là không phân rõ phải trái đấy.” Người nào đó cười đến giống như một con hồ ly gian xảo, lại có vẻ hợp tình hợp lý, “Nếu anh cố ý cho em ngoại lệ lấy thân phận đặc cách phỏng vấn mà vào được, mọi người có thể nghi ngờ giữa anh và em hay không nhỉ?” Nói xong, ngón tay của anh nhẹ nhàng sờ môi cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hồng thấu, cười đến vô cùng tà ác, “Muốn không vào, vậy thì hối lộ anh đi.”

Hối…… Hối lộ? Phong Linh Hiểu vốn khí thế vẫn ở thượng phong dần dần rơi xuống hạ phong, ngay cả giọng điệu cũng yêu đi, “Anh muốn cái gì?”

“Anh muốn cái gì, em cũng biết mà, đúng không?” Tư Không Tố cười tủm tỉm nói

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phong Linh Hiểu càng hồng.

Thấy con mèo nhỏ nào đó rơi vào cạm bẫy không có phản ứng, hổ ly già đã thực hiện được, tà ác cười tới gần con mèo kia…….

Nhưng mà ngay khi hồ ly già sắp ăn tươi con mèo nhỏ, ngoài cửa bỗng vang lên một trận tiếng gõ cửa vô cùng tàn phá phong cảnh.

Phong Linh Hiểu cả kinh run lên, lập tức giãy đứng dậy, luống cuống tay sửa sang lại quần áo

Tư Không Tố có chút tức giận buông cô ra, không kiên nhẫn nâng cao âm thanh: “Ai?”

“Hội trưởng đại nhân – là tôi đây! Đã hết giờ phỏng vấn rồi, có thể gọi người tiếp theo chưa?” Ngoài cửa vang lên giọng nói Sa Đọa, còn chứa vài phần vui sướng khi người gặp họa.

Phong Linh Hiểu vì bản thân rốt cục có thể giải thoát mà thở phào nhẹ nhõm.

Tư Không Tố thì sắc mặt âm trầm, lạnh lùng đáp lại: “Tôi biết rồi, lập tức có thể.”

“Nga~” Sa Đọa thâm ý sâu xa mà kéo dài âm điệu, “Tôi đây không quấy rầy hội trưởng đại nhân nữa, tôi đi kêu vị bạn học tiếp theo chuẩn bị đây.”

Nghe tiếng bước chân bạn học Sa Đọa dần dần đi xa, trong lòng Tư Không Tố âm thầm ghi cho Sa Đoa một món nợ, thuận tiện đưa hắn tính kế vào kế hoạch của mình luôn.

Bạn học Sa Đọa đã đi xa thỏa mãn nghĩ đến mình vừa xử được tên phúc hắc nào đó một phen, đang đắc ý dào dạt, đột nhiên không hiểu sao lại rùng mình một cái. Hắn khó hiểu nhìn bầu trời, lẩm bẩm: “Nhanh như vậy đã chuyển lạnh rồi sao?”

Vì thời gian không cho phép, Tư Không Tố cực kỳ không muốn mà liếc mắt nhìn con mèo nhỏ nào đó một cái, rốt cục mở miệng: “Em có thể quay về rồi.”

“Ừ, tôi đi đây!” Phong Linh Hiểu chột dạ cúi đầu, không đợi anh nói lần thứ hai, đã nhanh chóng chuồn khỏi văn phòng hội trưởng

Phong Linh Hiểu trở lại nhóm sinh viên phỏng vấn, sau khi nhận lời hỏi thăm của

Thủy Thanh Lam cùng Hỏa Nguyệt xong, lại xếp vào hàng trong đám người chờ đợi một lúc lâu, rốt cục đã thấy bạn học Sa Đọa cầm gì đó giống như danh sách chậm rì rì đi ra.

Đám người đang ầm ỹ trong khoảnh khắc đã im lặng xuống, đều nín thở chờ đợi hắn công bố danh sách.

Định công bố người trúng cử sao?

Phong Linh Hiểu thầm cầu nguyện trong lòng, trăm ngàn lần đừng có cô a….

“Chắc là các bạn đều đợi đã lâu……….. ” Bạn học Sa Đọa vẫn kéo dài làn diệu chán ghét kia, làm tim của cả đám người bao gồm Phong Linh Hiểu đều bị treo lên, “Sau đây tôi xin công bố………. “

Lặng ngắt như tờ.

Rốt cục kéo xong một khoảng thời gian thật dài, cuối cùng bạn học Sa Đọa cũng như có một tiêng trống làm tinh thần hăng hái mà nói cho hết lời: “Các vị bạn học đến phỏng vấn, mời 7 giờ 30 phút đêm mai đúng giờ tập trung đến đây, tiến hành buổi thi viết thứ hai. Có điều gì thắc mắc có thể hỏi, cám ơn mọi người.”

Hầu như tất cả mọi người trong khoảnh khắc đều…. trên mặt lộ ra các loại biểu cảm rất buồn cười, có điều đa số đều là thất vọng.

Không nghĩ tới mọi ngừời khẩn trương lâu như vậy, thế mà lại chỉ công bố thời gian buổi phỏng vấn thứ hai?!

Thật sự là thất vọng

Trong đám người nhất thời bộc phát ra một trận tiếng thét bất mãn, vào lúc mọi người mệt mỏi sắp tán đi, Hỏa Nguyệt đứng bên cạnh Linh Phong Hiểu đột nhiên giơ tay lên: “Cái kia, đàn anh. Em có thắc mắc”

“Hả? Đàn em mời nói.”

Hỏa Nguyệt có vẻ lo lắng: “Cái kia ngày mai có thể…. em có giờ, không thể tới. Làm sao bây giờ? Có thể tới muộn một chút hay không….”

“Nga, đàn em” Sa Đọa lắc lắc đầu, cắt ngang cô, vẻ mặt nghiêm túc, “Phỏng vấn đều phải có quy củ, chúng tôi đều là chiếu theo quy củ mà làm việc. Thật có lỗi, việc em không thể tới, tên của em chỉ có thể bị gạch đi.”

“Vậy sao?” Hỏa Nguyệt có chút mất mát cúi đầu.

Thủy Thanh Lam ngược lại kinh ngạc, vội vàng hỏi: “Hỏa Nguyệt, mày bận việc gì thế? Sao ngay cả phỏng vấn quan trọng, như vậy cũng không thể đến?”

“Đúng đó.” Điền Mông Mông gật đầu.

Phong Linh Hiểu không nói gì, chỉ là nghi hoặc nhìn cô ấy.

“Không có gì, một chút việc riêng phải giải quyết mà thôi.” Hỏa Nguyệt lắc lắc đầu, có chút miễn cưỡng cười nói, “Dù sao cũng chỉ là một buổi phỏng vấn, sau này vẫn có cơ hội mà.”

“Được rồi, nếu mày đã kiên trì như vậy, tụi tao cũng sẽ tôn trọng mày!” Đối với việc riêng của Hỏa Nguyệt, mọi người cũng không tiện hỏi, chỉ đành an ủi cô lần sau lại cố gắng!”

Hỏa Nguyệt cười gật đầu: “ừ.”

“Cái kia……. ngày mai tao cũng không muốn đến.” Lúc này, Phong Linh Hiểu cũng yếu ớt mở miệng.

“Hừm? Vì sao?” Chưa đợi ba người Điền Mông Mông mở miệng, sau lưng Phong Linh Hiểu đã vang lên một giọng nói nghi hoặc, “Vì sao không muốn đến?”

“Sa….” Phong Linh Hiểu giật nảy người ý thức được mình nói lỡ miệng, vội vàng nói câu khác, “Phỏng vấn nhiều lần thì ghét nhất là phải chuẩn bị! Em cảm thấy rất phiền toái, đàn anh.”

“Aizz, nhưng vậy không thể được đâu” Bạn học Sa Đọa giả ra một bộ dáng khó xử.

“Hả?” Điền Mông Mông kỳ quái nói, “Sao đàn anh lại nói như vậy?”

Bạn học Sa Đọa hít một hơi: “Hội trưởng đại nhân nói, bạn học Phong nhất định phải tới, cậu ấy rất xem trọng em đó.” Hắn nói xong, lại lộ một nụ cười từ ái của đàn anh đối với đàn em, vỗ vỗ vai cô cổ vũ, “Cho nên, đàn em Phong, em phải cố lên nga!”

Không biết là cố ý hay vô tình, âm cuối cùng của hắn vang dội đến gần như mọi người ở đây đếu nghe thấy được

Vì thế, Phong Linh Hiểu cứ như vậy đứng giữa tầm mắt hận muốn bóp cổ của đám người ghen tỵ xung quanh mà nhìn theo Sa Đọa tươi cười xán lạn rời khỏi, sau đó cả người hóa đá tại chỗ…..

Có cần hại người như thế không, tên khốn Sa Đọa!!!

******

Phong Linh Hiểu gần như một mạch tháo chạy về ký túc xá.

Cô đầu tiên là tìm lý do nói muốn đi toilet để thoát khỏi tầm mắt của đám người

Thủy Thanh Lam, sau đó đi đường tắt về tòa nhà ký túc xá

Nào ngờ hôm nay cô thật sự là họa vô đơn chí (họa đến dồn dập).

Mới từ hang hùm của hội học sinh đào thoát ra được, bây giờ…. bây giờ lại bị một “con hổ” khí thế ào ạt ngăn cản đường đi

Đó là một nữ sinh trang phục thời thượng, tóc xoăn dài để xỏa đến thắt lung, bên tai phải đeo một viên bông tai hột xoàn, gương mặt cũng xem là bậc trung, chỉ có cái bóng mắt đậm lè kia làm cho Phong Linh Hiểu nhìn qua đã thấy khó chịu.

Phong Linh Hiểu vốn định vòng qua cô ta để đi.

Nhưng mà nữ sinh này vừa nhìn thấy cô đi tới, lập tức ngản cản đường của cô.

“Họ Phong! Cô rốt cục cũng chịu về rồi sao!” Nữ sinh vừa mở miệng, liền có vẻ rất không khách khí.

Phong Linh Hiểu bị giọng điệu của cô ta làm sợ tới mức chấn động, có chút e dè hỏi: “Xin hỏi cô có chuyện gì? Còn nữa….. Tôi có quen biết cô sao?” Cô cực kỳ khó hiểu, gần đây cô không đắc tội với người nào chứ?

“Họ Phong, cô đừng giả bộ nữa! Cô đủ chưa! Tôi van xin cô buông tha cho Lưu Bích Đề được không?” Nữ sinh nhìn chằm chằm cô trong ánh lộ ra chán ghét sâu săc, “Cô ấy bất quá chỉ là thích bạn trai của cô, cô trả thù cô ấy xong thì thôi đi. Có cần phải đem toàn bộ tư liệu của cô ấy post lên mạng hay không? Còn nữa, vì sao cô vẫn không chịu yên, bây giờ còn bảo tên Lạc cái gì Ngôn kia đi quấy rầy cô ấy nữa…..”

Phong Linh Hiểu bị lời nói của nữ sinh làm cho không hiểu ra sao, vội vàng quát ngưng cô ta: “Đợi chút! Cô nói gì vậy? Sao tôi nghe không hiểu? Còn nữa, cô rốt cuộc là ai?”

Việc này sao nghe có vẻ quen tai vậy nhỉ?

Nữ sinh dường như bị cô chọc giận: “Đến nước này rồi mà cô vẫn còn giả khờ à! Bà đây ngồi không đổi tên đi không đổi họ, tôi tên là Thẩm Thụy Liên!”

Thẩm Thụy Liên?

Tên này sao nghe quen thế?

Đúng rồi! Đó không phải Hỏa Nguyệt từng nói với cô sao……

Bạn cùng phòng kia của Lưu Bích Đề?!

Phong Linh Hiểu nhất thời 囧

Gì mà cô còn chưa đi điều tra rõ ràng, phiền toái đã tự động tìm tới cửa vậy?!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK