Mỗi lần Tư Không yêu nghiệt nói chuyện với cô như vậy, nhất định không phải là chuyện gì tốt. Giống như lần trước, lừa cô tự “bán” chính mình vậy…
Lúc này, anh ta lại muốn đùa giỡn kiểu gì nữa đây?
“Không, chuyện này rất quan trọng, nhất định phải nói trong hôm nay!” Tầm mắt Tư Không Tố chăm chú tập trung vào cô, thái độ kiên quyết chưa thấy bao giờ.
“…Hả? ” Phong Linh Hiểu lùi ra sau một bước, bất an liếc mắt nhìn bốn phía một cái, bỗng thấy không khí xung quanh thật quái dị.
Lối đi phía trước đã bị anh ta chặn, mà cô lùi về phía sau cũng không có tác dụng gì — bởi vì không quay về phòng được!
Phong Linh Hiểu cúi đầu, lể mề làm ra vẻ nhượng bộ: “Vậy…anh nói đi?”
Nhưng mà, Tư Không Tố cũng không có vội vã nói lời “rất quan trọng” ra miệng, mà là một tay kéo lấy tay cô: “Đi, chúng ta ra ban công”
Phong Linh Hiểu đầu tiên là kinh ngạc, đến lúc phản ứng lại được thì cô đã bị Tư Không Tố kéo đi rồi. “Này, chờ chút không thể nói luôn ở đây sao?!”
Nhưng mà, kháng nghị của cô trực tiếp bị xem nhẹ…
Mặc dù là giữa hè, nhưng giờ phút này đứng ở ban công Phong Linh Hiểu lại cảm thấy gió lạnh đìu hiu, giống như trái đất đã bước vào mùa đông sớm vậy.
Thân hình bọn họ dung nhập vào bóng đêm dày đặc, không khí trở nên càng thêm quỷ dị.
Không khí như vậy khiến Phong Linh Hiểu cảm thấy cực kỳ bất an, cô thầm mong Tư Không Tố mau chóng nói xong, sau đó thì cô có thể trở lại phòng đi ngủ…
Nhưng mà vì sao, tên Tư Không Tố kia trầm mặc một lúc lâu cũng không chịu mở miệng vậy?! Lúc bình thường anh ta nói chuyện cũng đã đủ “thâm thúy” rồi, bây giờ còn dùng thái độ chậm chạp như vậy đối với cô, làm cho cô càng kinh hãi đến run rẩy…
Rốt cuộc anh ta muốn làm gì rốt cuộc anh ta muốn làm gì rốt cuộc anh ta muốn làm gì…..
Đầu óc Phong Linh Hiểu đã hoàn toàn rơi vào trạng thái suy đoán, ngay cả móng vuốt sói của Tư Không Tố đã đặt lên vai mình mà cô cũng chưa phát hiện ra …
“Linh Hiểu…”
Mãi đến khi Tư Không Tố gọi một tiếng, cô mới giật mình phục hồi tinh thần lại. Vừa thấy liền mờ mịt tại chỗ!
Chỉ thấy, Tư Không Tố hai tay vững vàng đỡ lấy bả vai của cô, con ngươi đen kịt như nửa đêm sâu sắc dừng tại người cô, trong mắt là sự nghiêm túc chưa từng có, cực kỳ giống những vì sao dày đặc lấp lánh trong màn đêm, làm cho người ta say mê đến lóa mắt.
“Anh, anh muốn nói gì.”
Phong Linh Hiểu nhìn thấy một thế trận này liền luống cuống, Tư Không Tố trong trí nhớ chưa bao giờ từng dùng thái độ nghiêm túc như thế để nói chuyện với cô, có dùng cũng chỉ là thái độ tràn ngập nghiền ngẫm cùng trò đùa ác.
Hôm nay rốt cuộc anh ta làm sao vậy? Không lẽ bị hành động kia của Lưu Bích Đề dọa hỏng não rồi sao?
Phong Linh Hiểu trầm tư, suy nghĩ lại tự do bay đến chín tầng mây.
Hành động này lập tức liền rước lấy sự bất mãn của Tư Không Tố, anh cong ngón tay gõ lên đầu Phong Linh Hiểu một cái, cả giận nói: “Phong Linh Hiểu, em chú tâm một chút cho anh!”
“A đau” Phong Linh Hiểu chưa kịp chuẩn bị đối với tập kích của anh, bị đau đến xoa xoa đầu, cũng bất mãn đáp trả một câu, “Anh có chuyện gì thì cứ nói đi, gõ đầu người khác làm gì! Tôi nghe thấy mà!”
Tư Không Tố trầm mặc, trong con ngươi sâu đen xẹt qua một tia gợn sóng, đột nhiên nghe thấy anh nói: “…Xin lỗi.”
“Ặc?!” Phong Linh Hiểu hết sức kinh hãi! Cô cô cô không nghe lầm đó chứ? Tư Không yêu nghiệt xin lỗi cô? Hôm nay…. hôm nay rốt cuộc làm sao vậy? Sao đến một người cũng không được bình thường thế…
Không lẽ Tư Không Tố cũng có lúc hảo tâm?
Phong Linh Hiểu đang tự hỏi cần tha thứ cho anh ta hay không. Thế mà câu tiếp theo của Tư Không Tố liền đem ấn tượng tốt duy nhất trong Phong Linh Hiểu xóa sạch –
“Nếu lần sau em còn không chú tâm như vậy nữa anh liền gõ vỡ đầu em luôn!”
“…=_=” Tên xấu xa! Cô rút lại lời nói vừa rồi!
Đến cuối cùng, rốt cục Phong Linh Hiểu cũng không kiên nhẫn được nữa, hung tợn trừng mắt liếc anh một cái: “Được rồi, anh lề mề cả nửa ngày, rốt cuộc muốn nói gì!” Tư Không yêu nghiệt khi nào thì trở nên lề mề chập chạm như vậy thế? Hay là anh ta bị Lưu Bích Đề đồng hóa rồi? Nếu xuất hiện một Lưu Bích Đề thứ hai, cô thật sự phải cân nhắc xem có nên ném Tư Không Tố đi hay không…
Thế nhưng Tư Không Tố vừa nghe thấy Phong Linh Hiểu hỏi như vậy, cứ như trêu tức mà lại trầm mặc.
“Tư Không Tố!” Phong Linh Hiểu nổi giận.Tên nhãi này rốt cuộc khi nào thì học được kiểu trêu tức này vậy?!
Dưới sự thúc giục của Phong Linh Hiểu, Tư Không Tố rốt cục mở miệng, giọng nói trầm thấp dung nhập vào bóng đêm sâu thẳm, lộ ra vẻ thật chân thành:
“Chuyện đó, Linh Hiểu, anh thích em, … “
Giọng nói phảng phất như có như không nhẹ nhàng thổi vào tai Phong Linh Hiểu, thân thể cô cứng đờ. Mới đầu, cô còn tưởng rằng mình bị ảo giác = =!
Hôm nay rốt cuộc làm sao vậy? Chẳng lẽ ngày tận thế đến sớm sao?!
Hô hấp của Phong Linh Hiểu gần như là ngưng trệ trong nháy mắt. Thế nhưng vừa nghĩ đến chuyện trước kia Tư Không Tố nói “Phải chịu trách nhiệm với anh ta”, cô lập tức bình thường trở lại, cảnh giác liếc nhìn anh một cái, lạnh lùng nói: “Được rồi, anh rốt cuộc có mục đích gì, nói thẳng là…”
“Anh thật sự không có mục đích gì cả.” Tư Không Tố thực nghiêm túc nhìn chăm chú vào cô, “Qua chuyện hôm nay, anh cảm thấy…nếu quan hệ của chúng ta không rõ ràng, e rằng sẽ gặp càng nhiều phiền phức hơn!” Ví dụ như Lưu Bích Đề kia tuyệt đối không chịu hết hy vọng! Còn có một vài thù trong giặc ngoài…không khỏi đêm dài lắm mộng, anh vẫn là tiên hạ thủ vi cường là tốt nhất!
Tư Không Tố nhớ tới tên con trai lần trước gọi điện cho Phong Linh Hiểu, đáy mắt bất giác xẹt qua một tia sáng lạnh.
Phong Linh Hiểu luôn luôn qua loa nên không chú ý tới sự khác thường của Tư Không Tố, chỉ là bối rối rồi biện luận: “Nói bậy! Tôi với anh thì có quan hệ gì!”
“Quan hệ chịu trách nhiệm!” Người nào đó trả lời không chút mơ hồ.
“…” Gì chứ! Đó rõ ràng là anh ta áp đặt lên người cô, không phải cô tự nguyện có được không?!
Anh tiếp tục nhìn cô chăm chú, đôi mắt đen như mực lóe ra chấm nhỏ giống như tia sáng rét lạnh: “Anh lớn như vậy rồi, cũng là lần đầu tiên thổ lộ với người khác…”
Ngụ ý, việc này phải cần dũng khí mới có thể làm, em tuyệt đối không thể cự, tuyệt, anh!
“Còn nữa, em vẫn phải tiếp tục chịu trách nhiệm với anh, không thể cứ không rõ ràng như vậy….”
Lời ngầm: Anh cho em một cơ hội để giải quyết rồi nha, em hẳn phải cảm ơn mới đúng = =
“Chẳng lẽ em còn muốn để Lưu Bích Đề đến làm phiền sao?”
Thêm một tầng ý nghĩa nữa: Em mà không đồng ý anh sẽ bảo Lưu Bích Đề tiếp tục đến làm phiền em!
“Đúng rồi, còn…”
……….
………………
Não Phong Linh Hiểu bổ sung thêm những thầm ý trong lời nói của Tư Không Tố, bắt giác vẻ mặt đã rối rắm.
Vì cái khỉ gì, vì cái khỉ gì người này ngay cả thổ lộ cũng phải phúc hắc như thế chứ! T_T
Nhìn bộ dáng Phong Linh Hiểu hoàn toàn 囧 không biết làm sao, Tư Không Tố vừa lòng nhếch khóe môi lên.
Anh muốn chính là loại hiệu quả này!
“Linh Hiểu, đáp án của em là?” Anh thản nhiên đến gần cô, trong giọng nói mang theo mê hoặc trí mạng.
“Tôi…”
Phong Linh Hiểu sững sờ, cô cảm giác được, nhưng lại quên phản ứng.
Cái gì đó mềm mại áp lên môi cô.
Hương bạc hà thơm ngát dung nhập vào giữa môi và răng cô.
Đôi mắt cô mở thật sự lớn!
Đó là một nụ hôn…
Tơ nhện của đêm khuya chậm rãi quấn quanh cô, từng chút từng chút ăn mòn thần kinh cô, dần dần mê hoặc cô…
Qua thời gian dài dằng dặc như một thế kỷ, Tư Không Tố “tập kích” thành công rốt cục cũng buông lỏng người nào đó đã sắp hoàn toàn đi vào cõi thần tiên xa xôi ra, khóe môi nhếch lên một nụ cười thực hiện được.
“Tiểu Linh Hiểu, em từ từ suy nghĩ… Ngày mai cho anh đáp án nga…”
Tư Không Tố hạ giọng nói sát bên tai cô, giọng nói trầm thấp mị hoặc hòa lẫn với hương vị ban đêm. Sau đó, anh xoay người rời khỏi ban công, chỉ để lại Phong Linh Hiểu đã sớm ngây ngốc, vẻ mặt kinh ngạc đứng tại chỗ thật lâu…
Tư Không Tố tin chắc vào kế hoạch của mình, đến ngày hôm sau, Phong Linh Hiểu nhất định sẽ cho anh một câu trả lời hài lòng.
Chỉ là, đến ngày hôm sau—