Thẩm Thanh Từ sửng sốt ngồi ở hàng ghế sau, lúc cậu nghe thấy Thẩm Thanh Hàm nói những lời này bỗng nhiên nhớ tới những lời Thẩm Thanh Hàm nói với mình trước đây.
"Không phải bảo thích tôi?" Người đàn ông sau khi uống rượu giọng nói trở nên khàn khàn, đôi mắt lóe sáng mang theo ánh nước mờ mờ: "Vậy cậu cho tôi chịch đi."
Mẹ nó, cậu dường như nhớ đến thứ gì đó, Thẩm Thanh Từ bất giác nhích người về sau, vất vả lắm cậu mới có anh ruột cậu thật sự không muốn mất đi Thẩm Thanh Hàm.
"Anh, anh đừng làm em sợ..." Giọng Thẩm Thanh Từ ngập tràn sự cầu khẩn yếu ớt. Cậu muốn anh trai, muốn người thân mà không phải bạn trai mà!
Lần đầu nghe thấy Thẩm Thanh Từ ngoan ngoãn mềm mỏng cầu xin hắn như thế trong lòng Thẩm Thanh Hàm không kiềm được mềm nhũn cả ra. Hơi muốn nhịn những suy tính đó của mình lại cho cậu cơ hội từ từ tiếp nhận mình.
Khó khăn lắm mới làm hòa được với nhóc con đến lúc đó dọa cậu sợ thì làm sao đây.
Nhưng mà thật sự không cam lòng... Hắn làm chuyện vì người khác như thế còn thằng học sinh kia lại có thể quang minh chính đại tỏ tình với Thẩm Thanh Từ.
Rõ ràng là người của hắn lại phải trơ mắt thấy người khác tỏ tình với cậu!
Thẩm Thanh Hàm càng nghĩ càng giận, duỗi tay hạ cửa sổ gió lạnh ngoài cửa sổ thổi vào khiến hắn tỉnh táo hơn.
Quá sớm, Thanh Từ còn nhỏ, chờ một chút.
Cuối cùng sau khi về nhà hai người đều ăn ý không nói chuyện nữa. Thẩm Thanh Từ cẩn thận không muốn Thẩm Thanh Hàm tức giận nữa, sau khi buông cặp là chủ động vào bếp nấu cơm.
Nhưng mà vừa vào bếp đã thấy dì Vương đang bày mâm còn cười chào hỏi với cậu.
"Thanh Từ à, đã về rồi! Hôm nay làm thịt kho cà tím mà cháu thích, cháu phải ăn nhiều chút." Khuôn mặt dì Vương tràn đầy niềm vui hôm nay cậu Thẩm cho bọn họ trở về làm việc. Tuy rằng nghỉ phép có lương cũng rất tốt nhưng dì Vương thật sự coi Thẩm Thanh Từ là con của mình cho nên rất trông mong được trở về nhà họ Thẩm nấu cơm.
Thẩm Thanh Từ gắng gượng nở nụ cười: "Cảm ơn dì." Hé môi nhưng không nói câu nào.
Lúc này cậu hơi buồn rầu, lúc ở trên xe Thẩm Thanh Hàm đã không nói chuyện với cậu, xuống xe cũng phớt lờ cậu.
Hai người lại trở về hình thức chung sống trước kia.
Rõ ràng khó khăn lắm mới khiến mối quan hệ thân mật hơn một chút, anh trai ruột của cậu vậy mà lại muốn làm chuyện đó với cậu.
Chuyện này nói ra ai mà tin.
Cậu hơi khó chịu, vốn dĩ muốn làm món gì đó cho Thẩm Thanh Hàm nhưng mà dì Vương đã trở về. Chắc là Thẩm Thanh Hàm sắp xếp chuyện gì hắn cũng chu đáo như thế.
Vào lúc đang muốn xoay người dì Vương lại đột nhiên mở miệng: "Thanh Từ à, hôm nay đừng chọc cho anh trai cậu tức giận. Hôm nay cậu ấy vừa xuống máy bay đã gọi điện thoại cho dì để dì về nhà nấu cơm cho cậu. Ngay cả ngụm nước cũng chưa kịp uống đã lái xe đi đón cậu tan học."
Thẩm Thanh Từ sửng số cho nên Thẩm Thanh Hàm vội vàng hấp tấp trở về như thế vì gặp mình ư?
Nhưng mà một lòng chờ mong tới đón cậu tan học lại nhìn thấy một nam sinh khác tỏ tình với cậu.
Thẩm Thanh Từ không biết trong lòng hắn cảm thấy như nào.
Một mặt cậu cảm động vậy mà địa vị của bản thân trong lòng Thẩm Thanh Hàm lại quan trọng như thế, về mặt khác cậu lại cảm thấy tình cảm của Thẩm Thanh Hàm quá nặng nề, thứ cậu muốn không phải loại tình cảm này.
Trời xanh có mắt, cậu thật sự thẳng, thẳng đến mức không thể thẳng hơn. Chỉ đôi khi đầu óc chập mạch mới có vài suy nghĩ linh tinh.
"Vâng, cháu biết rồi, cảm ơn dì." Thẩm Thanh Từ gật gật đầu xoay người giúp dì Vương bưng thức ăn.
Lúc đến nhà ăn Thẩm Thanh Hàm lại không có ở đó. Mấy người dì Vương đều sợ tính tình của hắn không dám đi kêu hắn ăn cơm.
Kỳ thật Thẩm Thanh Từ không biết đó là tính tình của Thẩm Thanh Hàm đã ngày càng tốt hơn, thậm chí thường nhẫn nhịn bản thân.
Cho nên Thẩm Thanh Từ vẫn luôn cho rằng tính tình Thẩm Thanh Hàm không tính là xấu.
Thẩm Thanh Từ lên tầng hai đến phòng ngủ của Thẩm Thanh Hàm, do dự một hồi không biết phải mở miệng thế nào.
"Anh, ăn cơm." Cuối cùng Thẩm Thanh Từ cũng lên tiếng, nhưng trong phòng hồi lâu vẫn không có tiếng trả lời.
Cậu thử gõ gõ cửa: "Anh? Ở bên trong à?" Phòng khách và chỗ khác cũng không có người chắc chắn là trong phòng ngủ của anh nha.
Mãi vẫn không nghe thấy tiếng Thẩm Thanh Từ hơi sốt ruột lại lo lắng anh trai cậu có phải xảy ra chuyện gì không.
Thẩm Thanh Từ không nhịn nổi đẩy cửa bước vào lại phát hiện một ụ chăn trên giường.
Trong chăn lộ ra một cái đầu...
"Anh, sao lại ngủ lúc này, ăn cơm trước đã." Cậu cũng không hiểu lắm vì sao giờ này lại muốn lên giường ngủ.
Người trong chăn trùm đầu... "Tôi không ăn." Người bên trong rầu rĩ nói.
Thẩm Thanh Từ suýt nữa bị làm cho tức bật cười, trong nháy mắt đột nhiên cậu cảm thấy anh trai cậu giống như đứa bé, đứa nhóc thích giận dỗi khó dỗ. Đam Mỹ Sắc
Ở điểm này cậu với Phó Ý anh hùng chung chí hướng.
"Đến ăn cơm, không ăn cơm buổi tối anh sẽ đói bụng." Thẩm Thanh Từ thử tiến đến định kéo chăn của Thẩm Thanh Hàm ra. Cho dù buồn ngủ làm sao phải trùm đầu, thế nào như vậy dễ ngửi rắm hơn à?
Tay vừa vươn ra đột nhiên bị túm lấy, Thẩm Thanh Từ bị hắn dùng sức kéo lên trên giường. Như là đã ủ mưu từ trước Thẩm Thanh Hàm ấn hai tay cậu xuống đè lên trên người cậu.
"Tôi nói tôi không ăn, nghe không hiểu?" Giọng điệu như thể rất hung ác nhưng Thẩm Thanh Từ lại chẳng hề sợ hãi. Tưởng tượng đến việc hắn ngồi máy bay về gấp như thế chỉ để gặp mình còn đi đón mình tan học dù thế nào cũng không sợ nổi.
Chẳng qua đè trên người cậu thì hơi quá, Thẩm Thanh Từ giật giật tay phát hiện tư thế nhìn từ trên cao xuống này của đối phương áp chế cậu vô cùng. Hai tay bị đối phương ấn chặt xuống giường.
Đệch! Tư thế này rất rất không ổn! Thẩm Thanh Từ hơi hoảng loạn mở miệng: "Anh! Đừng, đừng làm loạn, em sợ."
Sức lực của Thẩm Thanh Hàm thật sự rất lớn. Lúc mới xuyên qua bọn họ từng đánh một trận, suýt chút nữa cậu bị Thẩm Thanh Hàm tay không bóp chết. Chẳng qua bây giờ Thẩm Thanh Hàm không dễ nổi giận như trước cho nên Thẩm Thanh Từ thường quên mất chuyện này.
Thậm chí trong nhất thời cậu cảm thấy trong mắt Thẩm Thanh Hàm mình như đứa nhóc con.
"Tôi không." Giọng Thẩm Thanh Hàm vừa nhẹ vừa nhạt, cậu sợ đến mức cứng cả người. Trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác sợ hãi bị người ta nắm trong lòng bàn tay. Sao lại có người thiếu thốn như vậy chứ! Còn thiếu thốn hơn cả cậu!
Mất công cậu tốt bụng tới kêu Thẩm Thanh Hàm ăn cơm! Cậu chính là người nông dân trong nông phu và rắn! Vẫn là kiểu trí nhớ ngắn này.
Nhưng mà nghĩ trong lòng như thế ngoài miệng Thẩm Thanh Từ lại không nói vậy: "Anh... Đừng làm em được không, anh là anh trai ruột của em mà."
Cậu có dự cảm người lúc không vui mà lại trốn trong chăn sẽ không khó nói chuyện như thế.
Giọng nói thiếu niên dịu dàng xin tha lại khơi dậy xúc động mãnh liệt của Thẩm Thanh Hàm.
Còn mẹ nhà nó không câm miệng ông đây thật sự làm em.
Thẩm Thanh Hàm nghiến răng cúi đầu khẽ cắn vành tai Thẩm Thanh Từ.
Đây là cảm giác rất khủng bố, Thẩm Thanh Từ cảm thấy mình bất lực giống như con nai bị sói cắn cuống họng, cậu không nhịn được lùi về sau nhưng lại bị Thẩm Thanh Hàm đè cứng.
"Đừng mẹ nó cọ tôi." Giọng của Thẩm Thanh Hàm trầm trầm đê mê ghé vào tai cậu nói.
Ngay lập tức Thẩm Thanh Từ không dám cục cựa bởi vì cậu cảm thấy có cái gì đó kì quái...
Thẩm Thanh Từ cố nén xúc động muốn bỏ chạy của mình, người bên người nhẹ nhàng gặm gặm vành tai cậu như thể bọn họ thật sự biến thành sói và nai, Thẩm Thanh Từ là con mồi của hắn.
Làm loạn một hồi cuối cùng Thẩm Thanh Hàm cũng nhịn xuống.
Coi như an ủi tâm hồn hôm nay bị thương của mình.
Về sau hắn còn nhiều cơ hội từ từ khiến Thẩm Thanh Từ đón tình cảm gần như bệnh hoạn của mình.
Hắn có rất nhiều thời gian chờ đợi.
——
Dì Vương phát hiện sau khi mình quay về nhà họ Thẩm không khí trong nhà như đã thay đổi, rõ ràng nhất là hai vị tổ tông trong nhà không giương cung bạt kiếm như trước nữa.
Chẳng qua khi đó là thuần túy là Thẩm Thanh Hàm nổi điên với Thẩm Thanh Từ, bây giờ Thẩm Thanh Từ dường như không thuận theo Thẩm Thanh Hàm như trước nữa có đôi khi cũng sẽ cãi lại.
Tựa như vừa rồi, Thẩm Thanh Từ vậy mà chủ động muốn đi lên lầu kêu anh trai của cậu ăn cơm, cậu chẳng lẽ không biết phòng của Thẩm Thanh Hàm ai cũng không được phép vào sao?
Cuối cùng vậy mà quả là kêu xuống thật, hai người đều kỳ kỳ quái quái, Thẩm Thanh Từ còn luôn che che cổ.
Chẳng lẽ lại bị bóp? Dì Vương không nhịn được lại đau lòng, lòng dạ anh trai Thanh Từ thật tàn nhẫn nhưng mà người ta là ông chủ, đây là chuyện nhà người ta bà cũng không nói gì được.
Dì Vương không nhịn được tưởng tượng ra cốt truyện bạo lực gia đình, đau lòng lấy thêm cho Thẩm Thanh Từ một bát cơm, no đến nỗi cậu cảm thấy bụng mình cũng phình ra.
"Ngày mai đi làm mấy thủ tục thừa kế, bên hội đồng quản trị tôi đã sắp xếp xong, tôi tìm người đến nước Mỹ lo liệu giúp em." Đúng vậy, chính là Phó Ý mới vừa về thành phố C bị Thẩm Thanh Hàm vô tình điều sang nước Mỹ.
Phó Ý là cục gạch, nơi nào cần thì lấp vào chỗ ấy.
Công cụ người · Phó Ý rất muốn xuyên về lúc nhỏ đập chết Thẩm Thanh Hàm.
Thẩm Thanh Từ gật đầu lấy lệ với hắn rồi vùi đầu ăn cơm. Bây giờ cậu không muốn nói chuyện với Thẩm Thanh Hàm. Giờ đây trong đầu cậu toàn là suy nghĩ hôn lên cổ cậu thì phải gặp người như thế nào đây!
Thẩm Thanh Hàm nghe ra cậu lấy lệ giương mắt nhìn nhìn cậu, nhóc con cúi đầu một tay cầm đũa và cơm, tay còn lại che chỗ da bị mình hôn vành tai hơi đỏ.
"Còn có một việc." Hắn cố ý tạm dừng một chút, khiến cho Thẩm Thanh Từ hứng thú.
Thấy hắn nói một nửa Thẩm Thanh Từ không nhịn được ngẩng đầu hỏi một câu: "Chuyện gì?"
Giọng điệu Thẩm Thanh Hàm thong thả tự nhiên: "Cắt đứt liên hệ với người theo đuổi em." Logic của bọn cướp bóc! Tuy rằng Thẩm Thanh Từ vốn cũng không muốn liên hệ nhiều với Hà Nguyên. Nhưng nghĩ đến Thẩm Thanh Hàm như thế rồi như thế với mình vậy mà còn yêu cầu mình phải cắt đứt liên lạc với người khác.
Làm sao hả? Đều là người theo đuổi tôi hai người còn phân biệt đắt rẻ sang hèn cái gì. Thẩm Thanh Từ không nhịn được âm thầm móc mỉa hắn.
Nhưng mà cậu không dám nói, vừa nãy ở trên giường Thẩm Thanh Hàm quả thật đã dọa cậu sợ.
Có một thoáng cậu cảm thấy Thẩm Thanh Hàm muốn nghiêm túc, sức lực hắn lớn như thế có lẽ hai nhát là đã xé nát mình ra.
Khụ... Hiểu lầm.
Thẩm Thanh Từ ngoan ngoãn gật gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết. Lại vô cùng ra vẻ và hai miếng cơm rồi như bay chạy biến về phòng mình.
Đóng cửa! Khóa lại! Chui vào trong chăn!
Thẩm Thanh Từ lúc này mới cảm thấy mình an toàn, bảo toàn bé cúc.
Rồi, ngủ ngủ...
Mẹ nó! Trong đầu toàn là hình ảnh Thẩm Thanh Hàm đè trên người cậu hôn cổ cậu.
Lần đầu tiên cậu thấy trong ánh mắt Thẩm Thanh Hàm nhìn cậu toát ra nét nghiêm túc như vậy.
Nhưng mà suy nghĩ lại Thẩm Thanh Hàm mới 25 tuổi đã tự lập môn hộ xây dựng công ty lớn như thế. Nhiều người phụ nữ muốn bò lên giường hắn như thế, lại đẹp trai làm việc rất chu chu đáo, bây giờ còn rất ân cần...
Người như thế vậy mà lại thích mình. Thẩm Thanh Từ không nhịn được cảm thấy mình được hời.
Không không không, cậu là thẳng.
•(♥).•*'¨'*•♥•(★) Chỉ có tại goát pát Bánh Ú (★)•♥•*'¨'*•.(♥)•
Bé Từ: Tui là thẳng, thẳng ko thể thẳng hơn
Lão Hàm: À........
Ú: (ு८ு) (ு८ு) thẳng nam nào mà lại thấy được hời khi được đàn ông thích
Bé Từ: AAAAAAAAAAAA ┌∩┐(◣_◢)┌∩┐
Lão Hàm: ^( '‿')^
Ú: ◤(¬‿¬)◥