• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói xong câu đó Thẩm Thanh Hàm cũng rời đi không ngoảnh lại.

Trong mắt nam sinh kia lóe sáng vẻ bướng bỉnh từng bước đi về hướng lớp học của Thẩm Thanh Từ.

"Vì sao... Vì sao lại quên tôi." Nam sinh đứng ở ngoài cửa sổ lớp bốn lẩm bẩm hấp dẫn ánh mắt cả phòng học vẫn hồn nhiên không nhận ra.

"Ôi trời! Bên ngoài chính là Hà Nguyên à?" Có mấy nữ sinh nhẹ giọng kinh ngạc hô lên, Thẩm Thanh Từ nghe thấy ngẩng đầu nhìn qua vừa lúc đối mắt với nam sinh ngoài cửa sổ.

Thẩm Thanh Từ bị gã nhìn đến độ nổi da gà, cái phương hướng này trăm phần nghìn là nhìn chằm chằm vào cậu ha!

"Lão Bạch, nam sinh kia là ai thế?" Thẩm Thanh Từ đã tự động đem Bạch Hủ phân đến nhóm anh em của mình, biệt danh cũng ngày càng tùy tiện.

Bạch Hủ đang vùi đầu liều mạng bổ sung bài tập môn Toán bị cậu kêu một tiếng nhanh chóng ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài rồi lại xoay đầu lại "A" một tiếng rồi mới nói tiếp: "Đây không phải ấy à, ấy ý. Đúng đây chính là ấy mà."

Thẩm Thanh Từ đạp cậu ta một cái.

Bạch Hủ đáng thương nhăn mặt suýt nữa bị đạp rớt khỏi ghế. Cậu đành phải ngoan ngoãn nghiêm túc nhìn qua cửa sổ xem là tên đầu trâu mặt ngựa nào.

"Tôi ngoan ngoãn......" Bạch hủ nhẹ hút một ngụm khí lạnh, sắc mặt có một cái chớp mắt đọng lại.

Thẩm Thanh Từ bị khơi dậy hứng thú vội vàng truy hỏi: "Rốt cuộc đó là ai, cậu lại làm vẻ mặt như thế."

Bạch Hủ hồi thần nhìn khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Thanh Từ khiến tâm tình bình tĩnh lại: "Anh giai, cậu chưa từng thấy cậu ta trên diễn đàn à?"

Người ta lại lắc lắc đầu, diễn đàn vớ vẩn cái gì cậu ngay cả điện thoại cũng không thèm mở thì xem diễn đàn thế nào. Vì vậy cậu rất ghét bị người khác nhử, cậu hung tợn một tay thò ra túm gáy Bạch Hủ. "Nói nhanh, đừng có mà nhử tôi, sức nhẫn nại của tôi có giới hạn."

Bạch Hủ sợ tới mức miệng mồm đột nhiên nhanh nhảu hẳn lên, nói như rang lạc: "Đây là Hà Nguyên ngồi cùng cậu trước năm 11 chia lớp. À đúng rồi cậu mất trí nhớ nên không rõ. Cậu ta với cậu đều đứng nhất chẳng qua sau này cậu sang khoa văn cậu ta sang khoa tự nhiên. Cậu ta đẹp trai thành tích cao thể thao lại giỏi, trong trường có rất nhiều fan của cậu ta tuy gia cảnh không tốt bằng cậu."

Hóa ra là như thế à, cảm giác như đánh mất cái gì đó rất quan trọng vậy. "Đợi đã, diễn đàn kia là cái quái gì?" Thẩm Thanh Từ thành công bắt được trọng điểm.

Vừa nghe thấy hắn nói đến diễn đàn Bạch – nhanh miệng đến nỗi có thể tấu nói – Hủ đột nhiên lắp bắp: " A...Cậu thật sự muốn nghe ư." Thẩm Thanh Từ thật sự rất muốn bóp chết cậu ta, để cậu ta cảm thụ lửa giận của mình.

Hà Nguyên ở ngoài cửa sổ nhìn cậu một hồi. Sau đó cậu ta mang vẻ thất hồn lạc phách rời đi.



"Chính là, có người chụp lén lúc hai người ngồi cùng bàn sau đó đăng lên diễn đàn, hot luôn..."

Thẩm Thanh Từ cảm thấy có gì đó không thích hợp: "Đăng ảnh gì mà lại hot? Chỉ đơn giản như vậy?"

"À, còn có...Trên diễn đàn nói Hà Nguyên thích cậu, hai người là tuyệt phối gì đó..." Cậu ta sẽ không nói là mình trộm like nó.

Thẩm Thanh Từ trầm mặc, bảo sao ánh mắt của nam sinh kia nhìn cậu kỳ quái thế?

Nhưng mà "Tuyệt phối là cái quái gì chứ? Tình yêu đích thực của bố phải ngự tỷ có dáng người siêu đẹp có được không!" Thẩm Thanh Từ cắn chặt răng.

Bạch Hủ sửng sốt bị lời của cậu đả kích mạnh mẽ: "Thanh Từ, cậu mất trí nhớ thôi sao cả xu hướng tính dục cũng thay đổi luôn rồi?" Cậu rõ ràng nhớ trước kia Thẩm Thanh Từ trước kia thích anh mình, chẳng lẽ xu hướng tính dục này không phải là bẩm sinh mà là lớn lên mới hình thành sao?

Thẩm Thanh Từ cũng ý thức được một chuyện rất khủng bố, nguyên thân Thẩm Thanh Từ là gay ư?!

Cậu yên lặng nhìn vẻ mặt của Bạch Hủ cậu tin đây là sự thật, trong lòng cảm thán. Anh em không phải tôi mất trí nhớ thay đổi xu hướng tính dục mà là xuyên qua thay đổi xu hướng tính dục á!

Tên nguyên thân này có thể bớt gây phiền phức cho mình chút không hả? Còn ngày ngày trêu hoa ghẹo lá.

Thẩm Thanh Từ lười nghĩ, như thể kiệt sức nằm liệt trên bàn.

Mặc kệ đi, kệ mọe nó, dù sao tất cả mọi người đều cho rằng mình là gay rồi.

Bạch Hủ như thể không nhận ra tâm tình của Thẩm Thanh Từ hóa đá rồi còn rất thiếu đòn bồi thêm một câu: "Đúng rồi, mấy hôm trước không phải suýt nữa cậu đánh một trận với Lưu Ngọc Điền à, chuyện đó cũng lên diễn đàn rồi. Cp học sinh xuất sắc x học sinh cá biệt đầu gấu... đó là một chữ tuyệt..."

Thẩm Thanh Từ cảm thấy vẫn nên bóp chết thằng nhãi này đi, ngày nào cũng lải nhải quấy rầy việc học của mình.

"Lưu Ngọc Điền như thế mà các người cũng ăn được hả?? Trên diễn đàn toàn người gì vậy!" Do Thẩm Thanh Từ không có dao bằng không cậu đã băm Bạch Hủ thành hoa cúc đậu hũ, còn là hoa cúc cánh mỏng.

Bạch Hủ thấy ánh mắt hung ác của cậu không nhịn được lui ra sau: "Không... Không phải tui húp á, những người nói trên diễn đàn mới húp..."

"..." Thẩm Thanh Từ mỉm cười: "Tôi một dao chém chớt cậu được."

Vất vả cuối cùng cũng hết giờ Thẩm Thanh Từ lao nhanh về nhà lấy điện thoại lên diễn đàn trường.

Chỉ thấy trên đầu 1 dòng chữ đậm được bôi đỏ: [Học sinh giỏi lớp năm Hà Nguyên vì sao lại mang vẻ thâm tình đứng lặng ở trước cửa sổ của lớp bốn? Hóa ra là vì ngắm người đó...]

... Sao các người không đi làm biên tập viên đi, cái tiêu đề này gây sức hút vô dùng.

Vừa click mở đã thấy đầu tiên là chủ tus giảng giải sinh động như thật màn ngược luyến tình thâm của Thẩm Thanh Từ và Hà Nguyên. Kỳ thật chính là chút chuyện cỏn con lúc họ còn ngồi chung bàn. Cái gì mà đưa nước ở sân bóng rổ nè, kiểm tra tranh nhau vị trí thứ nhất nè, lúc chơi bóng cố ý vô tình nhìn chằm chằm nhau gì đó nè, Thẩm Thanh Từ xem đến nỗi nổi cả da gà.

Đoạn sau bắt đầu viết đến buổi sáng nay Hà Nguyên trốn tiết đầu lại xuất hiện ở cửa sổ của lớp bốn, thâm tình chăm chú nhìn Thẩm Thanh Từ ở trong phòng học. Ánh mắt kia có năm phần sùng bái, ba phần đau khổ, còn có hai phần tuyệt vọng yêu mà không có được.

Thẩm Thanh Từ nhìn đoạn miêu tả này suýt chút nữa thì ói luôn, này không phải trong mắt thành cái sơ đồ thống kê hình quạt à?

Phía dưới có người trả lời: Chủ tus là đảng Viên Từ à? Có thể nhìn thẳng vô cp của các người không, Từ Điền mới là thật!!"

Thẩm Thanh Từ vạch đen đầy đầu, con mọe nó đừng nói với tôi Điền này là Lưu Ngọc Điền!

Xuống dưới lại có một cái bình luận khác: "Fan Từ Điền có thể bớt mặt dày tí không, Lưu Ngọc Điền đen thui nhà các người buổi tối mà đi dạo với tiểu Từ Từ nhà chúng ta không khác gì ẩn thân!"

Cô nàng này nói có điểm đúng Thẩm Thanh Từ cũng tán thành.



Dưới nữa là fans hai nhà phẫn nộ chiến nhau. Thẩm Thanh Từ cũng không hiểu nổi, cậu đăng ký một tài khoản cũng bình luận ở dưới.

"Toàn là nói bừa nói bãi, Thẩm Thanh Từ đàn ông mạnh mẽ như thế sao có thể thích con trai? Hà Nguyên ít ra còn đẹp trai chút, Lưu Ngọc Điền thì thôi đi!" Cậu nhanh tay gõ mấy dòng sau đó nhấn gửi.

Bình luận đầu quả nhiên được trả lời rất nhanh. Chỉ chốc lát Thẩm Thanh Từ đã nhận được vài câu trả lời.

"Đúng là đàn ông nên làm đàn ông!" Nhìn thấy câu này ngón tay cậu run lên, khó mà tưởng nổi liệu đây có phải do một cô gái nói hay không.

Còn có một cái còn căng hơn: "Ngọc Điền thì làm sao? Học sinh cá biệt bị học sinh giỏi khuất phục từ đó ngoan ngoãn nghe lời không thơm hả?" Không cần, thật đấy, Thẩm Thanh Từ cũng không cảm thấy thơm.

Còn có biết bói toán: "Này không phải là chính chủ tiểu Từ Từ trả lời chứ? Fans chiến với chính chủ không có kết cục nha." Sợ tới mức Thẩm Thanh Từ vội xóa đi, tuy cậu cũng không biết mình chột dạ cái gì.

Thẩm Thanh Từ tùy tiện lướt diễn đàn, cuộc đời lần đầu tiên cảm thấy hình tượng bản thân không đủ cứng rắn, nếu không mai ăn một xâu thận lớn rồi mới đến trường.

Thẩm Thanh Từ vừa suy nghĩ miên man vừa dạo diễn đàn đột nhiên dừng chuột.

Đó là một bài không được nhiều lượt xem, rõ ràng là vừa đăng thời gian chưa lâu. Người like chưa nhiều lắm nhưng lượng xem lại tăng nhanh chóng mặt.

"Phụ huynh nhà nam vương Thẩm Gia Từ! Quá đẹp, cả nhà nam vương đều ăn đẹp để lớn à!"

Nhìn cái tiêu đề này lại nhớ đến mấy nữ sinh chụp trộm sáng nay khóe miệng cậu run run.

Thật tàn nhẫn, ngay cả Thẩm Thanh Hàm đến trường chưa được hai tiếng đồng hồ cũng không buông tha.

Trên diễn đàn này còn cái gì các cô ấy không viết nữa.

Mở bài đăng ra ngay trên đầu là mấy tấm ảnh chụp lén Thẩm Thanh Hàm.

Bởi vì là chụp lén hơn nữa không phải máy ảnh chuyên nghiệp nên ảnh chụp có hơi mờ. Thế nhưng lại không thể che giấu hơi thở cao quý trên người gã.

Thẩm Thanh Từ xem hơi ngây người, gã đàn ông này đúng là góc nào cũng hoàn mỹ không khuyết điểm. Mặt mày lạnh nhạt xa cách rồi lại chứa một tia hoang dã lạ kỳ. Ngũ quan vốn khiến cho người ta có cảm giác quá hung hãn lại bị hơi thở lạnh lẽo hòa tan rất nhiều.

Cậu nhớ đến ngày đầu tiên xuyên đến đây, khi nhìn thấy Thẩm Thanh Hàm tức giận vẻ hoang dại càng nồng đó mới thật sự là hắn. Cảm giác vô cùng áp bạch và hung hãn.

Chóp mũi như thể còn có thể ngửi thấy hương tuyết tùng trên người hắn, kỳ thật khá dễ ngửi... Lần sau cậu muốn hỏi một chút xem Thẩm Thanh Hàm dùng nước hoa gì.

Thẩm Thanh Từ click mở bình luận toàn một đống "A a a a a a awsl (a tôi chết rồi), anh giai này cũng đẹp quá rồi" "Trời ơi trong nhà giai đẹp đúng là toàn người đẹp! Gen mạnh mẽ quá đi!" Thẩm Thanh Từ đột nhiên có chút kiêu ngạo.

Hừ, vô nghĩa, cũng không nhìn xem em giai hắn đẹp thế nào.

Thẩm Thanh Từ tiếp tục lướt xuống dưới có một bức ảnh hấp dẫn sự sự chú ý của cậu.

Trên ảnh chụp Thẩm Thanh Hàm tay tùy ý ấn trên vai Thẩm Thanh Từ, mắt nhìn về phía cậu biểu cảm dịu dàng chiều chuộng, khóe miệng hơi cong cong như đang cười.

Đây là khi nào? Thẩm Thanh Từ nghĩ không ra.

Nhưng Thẩm Thanh Hàm hắn...... Cư nhiên cười?

Thẩm Thanh Từ trong bức ảnh này cũng không nhìn thấy biểu cảm của Thẩm Thanh Hàm mà cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì. Nhìn ngoan ngoãn lại nghe lời hai người vậy mà lại khá hòa hợp.

Khi Thẩm Thanh Từ đang miên man suy nghĩ cửa đột nhiên mở ra, Thẩm Thanh Hàm đã về.



Thẩm Thanh Từ chột dạ lập tức tắt điện thoại đặt "bụp" lên bàn trà. Thẩm Thanh Hàm vừa về đang đổi giày đột nhiên nghe thấy tiếng vang híp mắt: "Cậu làm cái gì đó?"

Vị - chột dạ nhưng không biết vì sao chột dạ - bạn học Thẩm cười ha ha nói: "A không làm gì hết, đang xem TV đây, chương trình khá đẹp."

Thẩm Thanh Hàm nhìn bản tin thời sự nhanh trên TV lần đầu tiên cảm thấy mình cùng Thẩm Thanh Từ nhỏ hơn bảy tuổi có sự khác biệt, có lẽ bọn trẻ bây giờ đều quan tâm mấy cái này?

Chắc chắn có quỷ, trực giác cáo già thương trường nói cho Thẩm Thanh Hàm biết Thẩm Thanh Từ chắc chắn làm gì đó không thể để người khác biết.

Nhưng hôm nay hắn có chút mệt lười suy đoán tâm tư của Thẩm Thanh Từ.

Lại còn sảy ra một việc... Có lẽ đối với Thẩm Thanh Từ sẽ là một chuyện rất khổ sở.

Thẩm Thanh Hàm thay áo ngủ xong mới nói chuyện này cho Thẩm Thanh Từ, kỳ thật vốn hắn cũng không định nói ra...

"Lại đây, có chuyện muốn nói với cậu." Thẩm Thanh Hàm tận lực khiến giọng điệu mình đều đều, Thẩm Thanh Từ nghe ra ý tứ dỗ dành trong đó.

Thân thể không hiểu sao lại không tự chủ đi ngoan ngoãn đi qua, Thẩm Thanh Từ thầm phỉ nhổ mình một chút mới ngẩng đầu hỏi hắn: "Có chuyện gì?"

Đến gần như vậy mới phát hiện gã đàn ông trước mặt nhìn qua quả thực có vẻ mệt mỏi. Cậu từng thấy vẻ tức giận của Thẩm Thanh Hàm cũng gặp vẻ máu lạnh của gã rồi lại lần đầu thấy hắn mệt mỏi như thế.

"Ngày mai báo giáo viên xin nghỉ đi, đi nước Mỹ gặp ba cậu, ông ấy... Sắp không qua khỏi." Hắn không nói ba của chúng ta mà nói ba của cậu. Có lẽ từ khi ba hắn dẫn một người đàn bà khác và đứa con riêng về nhà hắn sẽ không bao giờ coi ông là ba hắn rồi.

Chỉ là vì sao Thẩm Thanh Từ vẫn cảm thấy trong mắt hắn vẫn có chút khổ sở chứ?

Tin tức này quá chấn động với Thẩm Thanh Từ, cậu xuyên qua đây chưa một lần được nhìn thấy ba của nguyên chủ, cũng chỉ từ dì nấu cơm trong nhà biết được ba bị bệnh nặng đang tiến hành điều trị ở Mỹ.

Sao đột nhiên lại... Không kiên trì được bao lâu nữa chứ?

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Lâu lâu Bánh Ú mới có thể update chương mới nhưng tuyệt đối ko drop nha cả nhà

Vì mình không biết tiếng nên có nhiều chỗ làm chưa được hay hoặc chưa chính xác nên mong được mn góp ý để Ú có thể sửa đổi. Cảm ơn mn rất nhiều

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK