•(♥).•*'¨'*•♥•(★) Chỉ có tại goát pát Bánh Ú (★)•♥•*'¨'*•.(♥)•
Thẩm Thanh Từ cả đêm không được ngủ ngon cuối cung phải dán miếng dán mắt.
Đôi mắt thâm đen quả thực không tốt lắm, Thẩm Thanh Từ nghĩ đến Thẩm Thanh Hàm, hình như từ trước đến giờ hắn không có nỗi lo quầng thâm mắt, cũng thật khiến người ta tức giận...
Chẳng qua Thẩm Thanh Từ không so đo với hắn, loại giả thiết kia của hắn chính là nam chính làm bằng sắt trong truyện tổng tài bá đạo.
Mặc quần áo rồi rời nhà đi học, buổi sáng Thẩm Thanh Từ không gặp được Thẩm Thanh Hàm, hắn thường đi làm từ sớm có lẽ đây là nguyên nhân hắn có thể lên làm tổng giám đốc nhỉ. Hắn quả thực rất nghiêm túc với công việc, nghiêm túc đến mức khiến người ta tức điên cũng rất nghiêm khắc với bản thân. Thẩm Thanh Từ từng rất nhiều lần nhìn thấy khi nghỉ ngơi trong phòng đọc sách hắn cũng không quên công việc.
Có lẽ người thành công luôn có vài ưu điểm mà người bình thường không có. Thẩm Thanh Từ ngẫm về mình kiếp trước ngoài đẹp trai và học hành giỏi giang đều không có ưu điểm gì khác. Sau khi tốt nghiệp đại học cũng không học lên thạc sĩ bởi vì cậu không có hứng thú.
Chung quy vì ở thế giới kia cậu chỉ có một mình, một mình đi học, thậm chí bạn bè sau khi tốt nghiệp cũng tứ tán khắp nơi, bạn cùng phòng đại học cũng không thân thiết lắm.
Nhìn lại cả đời cậu đều buồn tẻ nhàm chán như thế, không ngừng lặp đi lặp lại con đường của người khác. Người khác đi học cậu cũng đi học. Người khác làm việc cậu cũng làm việc.
Có rất khi cậu cảm thấy mình rất giống Thẩm Thanh Từ của thế giới này. Rất lạnh nhạt với tình yêu nhưng vẫn chấp nhất với tình thân.
Thẩm Thanh Từ của thế giới này mặc cho anh trai cậu ta nói lời lạnh nhạt thậm chị đông tay động chân tới cậu ta trước nay cũng đều can tâm chịu đựng tất cả.
Mà cậu đến thế giới này lại vì một tờ kết quả xét nghiệm DNA có được thân nhân vốn không thuộc về mình.
Giống như trộm được, trộm từ tay Thẩm Thanh Từ của thế giới này.
Thẩm Thanh Từ khẽ hít một hơi nhịn không nghĩ về quá khứ nữa.Bây giờ cậu cảm thấy như đang nằm mơ, cậu sợ nghĩ đến những chuyện trước đó giấc mộng này sẽ tan vỡ.
Lúc cậu mới tới vẫn nhớ mong bạn nhậu của mình, bây giờ không còn nhớ nhung như trước nữa.
Đắp miếng dán mắt xong Thẩm Thanh Từ cảm thấy đôi mắt bị căng ra cảm giác đôi mắt bị đắp nhỏ cả đi.
"Về sau không thèm dùng miếng dán này nữa, Bach Hủ sao cậu lại đề cử lung tung cho tôi, cái này đắp sao mà mắt tôi nhỏ đi vậy." Thẩm Thanh Từ vừa ngồi xe đến trường vừa gửi ghi âm cho Bạch Hủ.
Bên Bạch Hủ phỏng chừng còn chưa tỉnh ngủ, kéo dài giọng như niệm kinh: "Dán mắt cái gì thế..."
"Chính là miếng dán mắt mấy hôm trước cậu khuyên tôi dùng đó! Cậu mẹ nó cũng mất trí nhớ?" Thẩm Thanh Từ cũng thường cạn lời với bộ não hay offline của Bạch Hủ.
"A...... Cái dán mắt kia á, cậu dán bao lâu vậy, quên không nói với cậu dán vài phút phải bóc ra cậu đừng dán lâu quá." kia mắt dán a, ngươi ngươi dán bao lâu a, đã quên nói cho ngươi dán cái vài phút liền có thể bóc, ngươi đừng dán lâu lắm." Sao lại có cái loại nhận thức muộn màng như thế? Thẩm Thanh Từ cảm thấy mình đến trường có khả năng sẽ không nhịn được cho cậu ta một đấm.
Một đấm này có khả năng ngươi sẽ chết.jpg
Bạch Hủ cảm nhận được Thẩm Thanh Từ bên kia điện thoại im lặng đáng sợ lập tức đổi chủ đề: "Đúng rồi hôm nay không phải thứ sáu à, Ngọc Điền bảo đi tiệm net thâu đêm thiếu gia cậu có đi không?"
Kỳ thật gia thế nhà Bạch Hủ không tồi chẳng qua cậu ta luôn không muốn nhắc đến nhà mình.
Cho nên ngược lại bọn họ đều gọi Thẩm Thanh Từ thiếu gia.
"Đi hôm nay ông đại sát tứ phương Liên Minh Huyền Thoại ai cũng không cản được." Đã lâu rồi Thẩm Thanh Từ chưa chơi game.
Bạch Hủ sửng sốt từ hồi cấp hai cậu ta đã chơi cùng với Thẩm Thanh Từ. Vậy mà cũng không biết thiếu gia còn chơi game, thiếu gia đột nhiên trở nên gần dân chúng là có chuyện gì vậy. Tưởng tượng dáng vẻ thiếu gia ở tiệm nét gõ phím cạch cạch cạch chơi game quả thực là gần gũi bình dị.
"Từ lúc nào mà còn học được chơi game?" Bạch Hủ có chút nghi ngờ hỏi cậu, cho dù là mất trí nhớ cái thú vui chơi game này mất trí nhớ là có thể học được à?
Thẩm Thanh Từ nhận ra mình bị lỡ miệng, cậu ho khan hai cái nói: "Tôi thường chơi ở nhà." Cái đếch! Thẩm Thanh Hàm hoàn toàn không lắp máy tính ở phòng ngủ của cậu.
Hẳn là sợ cậu ham chơi rồi.
Quả nhiên Bạch Hủ ngốc bạch ngọt tin, với cậu ta mà nói Thẩm Thanh Từ hoàn toàn không có lý do lừa cậu ta.
"Được rồi buổi tối chúng ta đi đại sát tứ phương!" Tên nhóc Bạch Hủ này dường như chưa từng gặp phiền phức gì.
Sống tự do tự tại thật tốt mà, không giống cậu nếu không học tập đàng hoàng có khả năng phải về nhà thừa kế tài sản chục tỷ.
Haizzz —— Thẩm Thanh Từ giả vờ giả vịt thở dài nhìn icon mèo con Bạch Hủ gửi tới.
Xem đứa nhỏ này, đơn thuần biết mấy.
Sau khi đến trường cậu phát hiện mọi người đều giống cậu, hoàn toàn không có tâm trạng học tập. Trừ mấy học sinh giỏi quanh năm suốt tháng vùi đầu giải đề còn đâu đều bắt đầu thảo luận xem nên đi đâu chơi.
"Đúng rồi đúng rồi, các cậu có xem thời sự không, thời sự buổi sáng của thành phố C. Hôm qua tôi xem qua. Có một vụ cướp xảy ra ở đường Hoàng Cương, rất gần chỗ chúng ta đó!" Thẩm Thanh Từ và Bạch Hủ đang ngồi bàn trước đang nói chuyện.
Bạch Hủ "A" một tiếng nói: "Không có việc gì, mỗi ngày đều có tin tức kiểu này, Vương Sảng cậu đừng tạo kinh hoảng nữa."
Lưu Ngọc Điền trùng hợp đi ngang qua chen miệng vào: "Cái đường Hoàng Cương kia à? Vậy thì bọn nó nên cầu nguyện không đụng phải ông ông cho bọn nó một bài quyền quân đội."
Thẩm Thanh Từ nghe thấy lời này trừng cậu ta một cái: "Sau đó bị xiên 32 nhát?"
"Chậc ——" Lưu Ngọc Điền vén tay áo, chuẩn bị để Thẩm Thanh Từ chiêm ngưỡng một chút bài quyền quân đội của cậu ta.
Vừa lúc tiếng chuông vào lớp vang lên ánh mắt Lưu Ngọc Điền không cam lòng căm giận nhìn chằm chằm cậu trở về chỗ ngồi.
"Toán học toán học Tiếng Anh tự học!" Bạch Hủ lẩm nhẩm thời khóa biểu mới phát, tức giận đến mức mắng một tiếng chợ búa: "Mẹ nó, tiết thể dục sửa thành tiết tự học!" Chẳng qua cũng phải thôi đều đã 12 rồi quả thật có thể hủy bỏ tiết thể dục.
Vốn dĩ có thể thoải mái dễ chịu trải qua ngày thứ sáu, sau khi mất đi tiết thể dục đột nhiên trở nên nhạt nhẽo buồn tẻ. Thẩm Thanh Từ chán muốn chết giải đề toán, đầu óc lại thường xuyên treo ngược cành cây.
Đôi mắt Thẩm Thanh Hàm sắc bén lạnh nhạt đồng thời thỉnh thoảng lại lộ ra nét dịu dàng, rất khó tưởng tượng. Sao lại có người kỳ quái như thế, kỳ quái đến mức đáng yêu.
Sau khi nổi giận với người khác còn cô tình không ăn cơm trốn trong chăn giận dỗi.
Người này thật sự là tổng tài à?
Đệch, vừa không chú ý lại phân tâm. Thẩm Thanh Từ ngượng ngùng tiếp tục nhìn đề toán, soàn soạt bắt đầu làm bài.
Thẩm Thanh Hàm khi còn nhỏ cũng sẽ giấu mình trong chăn tức giận à? Vậy có phải nếu cậu xuyên qua sớm một chút cũng có thể thấy dáng vẻ của bé Thẩm Thanh Hàm...
Lại thất thần, Thẩm Thanh Từ lấy giấy nháp ra so với đáp án mình mới tính.
Ừm... Cái này phải vẽ hình ảnh đồ thị hàm số ra mới được. Thẩm Thanh Hàm hình như cũng là cái hàm này đó, có phải toán học anh ấy cũng học rất giỏi nhỉ.
"...... Tôi con mẹ nó!" Bạch Hủ đột nhiên nghe thấy Thẩm Thanh Từ bất ngờ mắng một câu như thế, còn tưởng rằng cậu ta làm bài đến điên rồi.
Bạch Hủ cẩn thận đưa một ly cà phê qua: "Cậu đừng có gấp nha, làm từ từ thôi. Lấy chỉ số thông minh của cậu làm cái trò chơi này không phải giống như giỡn chơi à?"
Nói là nói như vậy, nhưng mà cậu không tập trung tinh thần được.
Vì thế Thẩm Thanh Từ nhìn Lưu Ngọc Điền ở bàn sau: "Nhóc Ngọc Điền, cậu lại đây."
Lưu Ngọc Điền có chút nghi hoặc thò lại gần hỏi: "Làm gì hả?"
Nhìn chằm chằm mặt Lưu Ngọc Điền một hồi, Thẩm Thanh Từ đột nhiên cảm thấy mình không suy nghĩ miên man nữa, quả thực sắp nhập thiền thấu tỏ đến nơi.
Quả nhiên, mặt Lưu Ngọc Điền là để bình ổn tạp niệm.
Rốt cuộc liều mạng làm bài đến lúc tan học, cả lớp cãi cọ ồn ào. Trong giây phút chuông tan học vang lên mọi người giống như mũi tên rời cung bat piu ra ngoài.
"Đến Mộ Ba đi! Chiếm chỗ cho ông với bọn Bạch Hủ!" Mộ Ba là tiệm net gần trường học nhất ở ngay trên đường Hoàng Cương.
Gần đây nghe nói có nghi phạm gì đó cho nên tiệm net kiểm tra rất nghiêm. Nhưng đám Lưu Ngọc Điền là khách lâu đời của tiệm net, hơn nữa bọn Lưu Ngọc Điền đã thành niên cho nên ông chủ tiệm net cũng cho họ vào.
Thẩm Thanh Từ rất thích cùng bạn bè lập tụ tập chơi game, lúc này cậu đột nhiên cảm thấy giống như quay về lúc trước.
"Lee Sin cậu mù mắt chân cũng què à? Cậu đá nó đi!" Lưu Ngọc Điền hùng hùng hổ hổ chỉ đạo, chơi Lee Sin chính là Thẩm Thanh Từ.
Thẩm Thanh Từ không cam lòng yếu thế đáp cậu ta: "Đi rừng thì trốn trong bụi đi, chết còn trách tôi, tôi còn đang đánh rừng làm sao mà cứu cậu chứ."
Được, vừa mắng xong một câu Thẩm Thanh Từ lập tức nhảy vào đánh tập thể, được triple kill còn sống quay về trụ hồi máu.
"Trâu bò nha thiếu gia, thao tác quá lợi hại." Mắt của Bạch Hủ dựng thẳng hôm nay cậu ta mới biết Thẩm Thanh Từ biết chơi game, nhưng không ngờ cậu lại chơi được như vậy.
Lưu Ngọc Điền thì thào: "Cậu ta hy sinh tôi mới lấy được triple kill, đợt diệt toàn đội này." Cậu ta cảm thấy Thẩm Thanh Từ dính phải vận may đánh tốt.
Mới vừa nói xong, "Double kill!" Đôi mắt Thẩm Thanh Từ lo ra thần thái hưng phấn.
Lưu Ngọc Điền thiếu chút nữa bị câu nói của mình làm cho rầu chết.
Mấy người đánh đến hăng say, đột nhiên có mấy chú cảnh sát dưới lầu đi lên, Chú cảnh sát nhìn quanh toàn bộ tiệm net một vòng. Sau đó để mọi người tạm tháo tai nghe xuống nghe họ nói chuyện.
"Gần đây có một nhóm phần tử bất hợp pháp trà trộn, cho nên xin giúp đỡ chúng ta kiểm tra giấy tờ." Trong đó có một cảnh sát đôi mắt sắc bén quét qua toàn bộ tiệm net.
Thẩm Thanh Từ không còn để ý trò chơi nhưng thật ra lại khiến Bạch Hủ và Lưu Ngọc Điền tức chết đi được.
"Này mẹ nó mấy phần tử ngoài vòng pháp luật chó má, hại bố rớt rank. Nếu bố mày mà gặp thì cho mày được hầu hạ bằng bài quyền quân đội!" Lưu Ngọc Điền căm giận mắng một câu.
Sắc mặt người đàn ông ngồi cạnh cậu ta từ đầu đã kỳ lạ. Thẩm Thanh Từ cảm thấy biểu cảm của người này rất kỳ quái trong lòng không khỏi chú ý hơn.
"Ngọc Điền, đừng nói nữa." Giọng nói của Thẩm Thanh Từ đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Nhưng là Lưu Ngọc Điền còn đắm chìm ở trong việc trò chơi sắp thua và nỗi đau khổ phẫn uất sắp rớt rank: "Mẹ nó! Tôi càng nghĩ càng giận! Loại người này nên gửi đến Zaun nhận giáo dục chín năm bắt buộc. Cha mẹ cho vào lò nấu lại." Zaun là khu phục vụ nhiều troll nhất.
Cậu ta tổn thương người ta cũng rất tàn nhẫn, nhưng cậu ta lại không ngờ là sắc mặt người đàn ông bên cạnh cậu ta đột nhiên trở nên hung ác. Đột nhiên thít cổ cậu ta từ phía sau dường như trong nháy mắt dùng dao dí vào yết hầu cậu ta.
"Tôi đệch!" Sự việc xảy ra quá nhanh Thẩm Thanh Từ không kịp ngăn cản người này đã bắt cóc Lưu Ngọc Điền.
Lúc này cả tiệm net đều hoảng loạn, cảnh sát đột nhiên rút súng ra ngắm ngay về phía bọn họ.
•(♥).•*'¨'*•♥•(★) Chỉ có tại goát pát Bánh Ú (★)•♥•*'¨'*•.(♥)•
Mấy cái mêm Bé Từ dùng
Mêm do tui chế hơi giống kiểu mêm bé Từ dùng: