• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biên tập: Aimee

Chỉnh sửa: Kiến Tự Như Ngộ

Trong bệnh viện, Lộc An cảm thấy mí mắt giật giật, bèn lấy tay rờ lên.

“Sao đấy?” Triệu Tinh đang ngồi chơi điện thoại trên ghế.

Lộc An cười: “Không sao, có lẽ là do mệt thôi.”

“Mấy ngày nay Tiêu Viễn luôn ở đây, không đi đâu à?” Triệu Tinh chỉ vào chiếc giường trống.

“Dạ.” Lộc An thở dài: “Anh ấy bảo là thấy áy náy.”

“Cũng có phải cậu ta làm đâu, sao phải áy náy.” Triệu Tinh thấy khó hiểu: “Cậu ta chỉ ở đây, mấy ngày nay không về luôn à?”

“Ừm, mấy ngày nay đều ở đây.” Nhắc tới Tiêu Viễn, Lộc An liền thấy thư thái trong lòng: “Anh ấy tốt lắm.”

Triệu Tinh tặc lưỡi: “Chăm sóc em mỗi ngày còn có thể không tốt à, không biết còn tưởng cậu ta đang chăm bạn gái đấy, ngày nào cũng như hình với bóng, chỉ có hôm nay là ra ngoài một lát.”

Lộc An ngẩn người, sau đó cười ra tiếng: “Anh vừa nói vậy, em cũng thấy…”

Triệu Tinh nhìn hắn cười.

Hai người đang trò chuyện thì cửa mở ra, Tiêu Viễn bưng đồ ăn đi vào.

“Về rồi à.” Triệu Tinh lịch sự chào hỏi.

“Tôi có mua cơm này, đến ăn chút đi.” Anh vừa nói vừa đặt bàn nhỏ lên giường bệnh, giúp người ta dọn đồ ăn.

Lộc An cứ nhìn chằm chằm vào tay anh.

Trên khớp tay của Tiêu Viễn có hai vết bầm tím, bởi vì tay anh vốn đã rất trắng, cho nên vết bầm kia cực kỳ bắt mắt.

Lộc An lại ngẩng đầu nhìn anh, sau đó yên lặng cúi đầu ăn cơm.



Triệu Tinh ăn cơm xong cũng không ở lại lâu mà về nhà luôn.

Sau khi Triệu Tinh đi rồi, Lộc An mới có thời gian hỏi Tiêu Viễn: “Tay anh làm sao vậy?”

Tiêu Viễn không trả lời, chỉ móc từ trong túi ra một chiếc điện thoại, đưa cho hắn: “Đền cho anh nè.”

Lộc An nhìn chiếc điện thoại mới tinh, nhíu mày, sau đó đưa tay nắm lấy tay anh, cẩn thận xem xét: “Anh đánh nhau.”

Tiêu Viễn bị hắn sờ thì hơi ngứa ngáy, mất tự nhiên thu tay lại xoa mũi: “Có đâu.”

“Nói dối.” Lộc An trừng mắt nhìn anh.

“Thật sự không có mà, chỉ có mình tôi đánh người ta thôi.”

“…” Lộc An im lặng một hồi mới bảo: “Thật sự là hắn à?”

Tiêu Viễn gật đầu.

“Hắn sẽ gây rắc rối cho anh chứ?” Lộc An lại hỏi.

Nghe hắn quan tâm mình, lòng Tiêu Viễn nóng lên, nhe răng cười nói: “Không đâu, anh yên tâm.”

Lộc An thở dài, chỉ vào bàn: “Đem thuốc tới đây, tôi bôi cho anh.”

Tiêu Viễn ngoan ngoãn đi lấy thuốc, rồi ngồi xuống cạnh hắn.

Ngón tay Lộc An có vết chai, lướt trên da anh ngứa ngứa tê tê, khiến ngón tay Tiêu Viễn hơi cong lại, hàng mi rủ xuống khẽ run, gương mặt ửng đỏ nhè nhẹ.

Tiêu Viễn cúi đầu, Lộc An có thể nhìn rõ biểu cảm của anh từ trên xuống dưới, chóp mũi hắn có thể chạm đến vài sợi tóc quăn trên đỉnh đầu anh, mùi dầu gội khiến hắn muốn hắt hơi.

Lộc An cau mày cẩn thận giúp người ta bôi thuốc, tay Tiêu Viễn thon dài trắng nõn, các khớp xương rõ ràng, sờ lên nhẵn nhụi, đẹp cực kỳ, đây là lần đầu tiên hắn thấy bàn tay con trai đẹp như vậy.

Đột nhiên cảm thấy trong cơ thể nóng lên, hắn hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Xong rồi.”

Tiêu Viễn đang say mê hưởng thụ, nghe hắn nói xong rồi thì không khỏi hơi tiếc nuối, ngước mắt lên thì phát hiện Lộc An cũng đang nhìn mình chằm chằm.

Bốn mắt nhìn nhau, dòng nước ngầm bắt đầu trào dâng.

Khoảng cách giữa hai người quá gần, Tiêu Viễn có thể thấy rõ một vết sẹo ở giữa hàng mày đứt của Lộc An, trông rất hung dữ, nhưng lúc này, vẻ mặt ôn hòa của hắn đã trung hòa sự hung dữ đó.

Chóp mũi tràn ngập hương chanh từ trên người Lộc An, hơi thơ của Tiêu Viễn trở nên dồn dập.

Hai người nhìn nhau chằm chằm một lúc ở khoảng cách gần như vậy.

Cuối cùng vẫn là Lộc An dời mắt đi trước, hắn hắng giọng: “Điện thoại kia là?”

Tiêu Viễn nhìn sắc mặt của Lộc An, cảm thấy có chút kỳ quái không nói rõ được. Qua nửa ngày anh mới trả lời câu hỏi của Lộc An: “Của Hà Lãng.”

“Anh cướp điện thoại nữa hả?” Lộc An hơi giật mình.

“Nó làm hỏng thì nó phải đền.” Tiêu Viễn nói: “Chắc là anh không muốn dùng đồ của nó, hay dùng của tôi đi, anh chọn cái nào?”



Lộc An mấp máy miệng, một lúc sau mới nói: “Thôi cứ dùng của hắn đi.”

“…” Tiêu Viễn hơi thất vọng, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, còn chu đáo giúp hắn gắn sim điện thoại.

Lộc An nằm trên giường nghịch điện thoại mới, nhưng không quên nói chuyện chính: “Bác sĩ nói ngày mốt có thể tháo bột ở chân và nẹp tay rồi, sau đó có thể xuất viện, một tháng sau lại đến tháo bột trên tay.”

“Như vậy cũng tốt, về nhà vẫn phải chú ý chăm sóc.” Tiêu Viễn nói: “Có tôi ở đây, tôi sẽ trông chừng anh.”

Lộc An quay đầu nhìn anh, sau đó khẽ cười: “Cảm ơn.”

Tiêu Viễn xoa xoa mũi: “Đừng khách sáo với tôi.”

***

Ở một bệnh viện khác, Hà Lãng nằm kêu trời gọi đất ở phòng VIP, khóc rất thê lương: “Cha, mẹ, cha mẹ phải làm chủ cho con…”

Hà Vĩ và Lý Anh đứng bên giường bệnh, sắc mặt rất khó coi.

Khuôn mặt của Hà Lãng bị đánh cho chỗ nào cũng sưng tấy và bầm tím, hoàn toàn không nhìn ra diện mạo ban đầu, chân trái gãy xương, tay trái thì nứt xương, nằm bẹp dí trên giường như cái xác ướp, trong không khí tràn ngập mùi thạch cao và thuốc sát trùng.

Lý Anh xót con, muốn chạm vào nhưng lại sợ đụng phải vết thương của nó, nên chỉ có thể nhẹ nhàng vuốt tóc nó, khẽ an ủi: “Con trai ngoan, con yên tâm, chuyện này nhất định không bỏ qua. Ngày mai mẹ sẽ đến nhà họ tìm người.”

Hà Vĩ cau mày nhìn Hà Lãng, chất vấn: “Rốt cuộc anh đã làm gì mà Tiêu Viễn phải đánh anh như thế?”

“Lão Hà, ông nói cái gì vậy?” Nghe ông nói vậy, Lý Anh tức giận đẩy Hà Vĩ ra: “Tiểu Lãng bị thương như vậy mà ông còn tra hỏi con, ông đang nói người bị hại có tội đấy à?”

Hà Vĩ nhìn bộ dạng bao che con cái của vợ, bất đắc dĩ thở dài: “Tôi cũng đang muốn tìm hiểu sự thật thôi, dù sao thì công việc của hai nhà cũng có quan hệ mật thiết…”

“Công việc, công việc, ngày nào ông cũng công việc, con trai bị thương nặng như vậy thì không thèm ngó ngàng…” Lý Anh ngắt lời ông.

Lý Anh kéo ống tay áo của Hà Vĩ, khóc lóc làm loạn, thỉnh thoảng lại lau nước mắt: “Thằng Tiêu Viễn đó tối ngày đối chọi với Tiểu Lãng, Tiểu Lãng đúng là xui xẻo, còn ông thì thấy nhà họ Tiêu như thấy thần tài, chỉ biết tiền tiền tiền…”

“…”

Hà Lãng nằm trên giường rêu ư ử, cả khu phòng trở thành một màn xiếc khỉ.

Hà Vĩ bị mẹ con nhà này quấy đến đau cả đầu, xoa xoa ấn đường: “Đừng làm loạn nữa, để tôi gọi điện hỏi xem.”

“Hỏi, nhất định phải hỏi, chuyện này nếu bọn họ không đưa ra lời giải thích thì tôi không để yên đâu!” Lý Anh cố nén nước mắt, ánh mắt cay độc, nghiến răng nghiến lợi: “Tôi muốn thằng Tiêu Viễn đó nợ máu phải trả bằng máu!”

Nghe thế, gân xanh của Hà Vĩ đập thình thịch.

Ông chỉ vào Lý Anh, tức giận quát: “Bà yên phận chút đi! Nó là do bà suốt ngày nuông chiều. Con mình đạo đức thế nào bà còn không biết à? Có bao giờ mà nó không gây chuyện trước? Để tôi nói cho bà biết, nếu bà làm trò gì hủy hoại sự nghiệp của tôi, thì bà, bà cứ đợi đó!”

Nói xong, ông cũng không quan tâm đến hai mẹ con nữa, xoay người mở cửa đi ra ngoài.

Trên hành lang tình cờ đụng phải Hà Thanh Thanh.

“Cha.” Hà Thanh Thanh đi giày cao gót vội vàng chạy về phía này: “Tiểu Lãng thế nào rồi ạ?”



Hà Vĩ thấy con gái lớn thì bình tĩnh hơn nhiều.

Ông thở dài: “Nó gãy xương rồi, còn phải mất một thời gian nữa mới lành được, con đi xem đi, khuyên mẹ con, tính tình bà ấy… ôi…”

Hà Thanh Thanh gật đầu, im lặng một lát mới lên tiếng: “Vì chuyện gì thế ạ?”

“Không biết, cha đang định gọi điện thoại hỏi xem, Hà Lãng sẽ không chịu nói thật, nó bị mẹ chiều hư rồi.” Nghĩ đến tính tình Hà Lãng, Hà Vĩ lại nhíu mày.

Hà Thanh Thanh có khuôn mặt dịu dàng, giọng nói cũng nhỏ nhẹ: “Nếu có thể chuyện lớn hóa nhỏ thì tốt quá, nhưng chuyện này liên quan đến mặt mũi nhà chúng ta, còn phải xem thái độ của nhà họ Tiêu. Về phần Tiểu Lãng, con sẽ chăm sóc và an ủi nó một chút.”

Hà Vĩ nhẹ nhõm vỗ vai con gái lớn: “May mà con là đứa hiểu chuyện, con đi khuyên giải, an ủi bọn họ đi. Cha về công ty trước.”

“Dạ.” Hà Thanh Thanh ngoan ngoãn nhìn Hà Vĩ đi mất. Khi cô vào phòng, Lý Anh và Hà Lãng đã bình tĩnh lại.

Nhìn thấy Hà Thanh Thanh, hai mắt Hà Lãng lại bắt đầu ứa nước, đầu nó sưng như cái đầu heo, chỉ có thể nhìn người qua khe hở mí mắt: “Chị ơi…”

Thấy nó như vậy, lòng Hà Thanh Thanh đau xót, đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc Hà Lãng: “Ngoan nào, dưỡng bệnh cho tốt.”

Lý Anh là người trọng nam khinh nữ, thái độ đối với Hà Thanh Thanh không tốt chút nào, trái lại còn trách cô: “Con làm chị thế à? Không bảo vệ được em trai mình?”

“Mẹ, bình thường con đều ở công ty, con có cho vệ sĩ đi theo Tiểu Lãng mà.” Hà Thanh Thanh cắn môi, cảm thấy oan ức quá.

Lý Anh nghe vậy càng thêm tức giận, chỉ tay vào cô: “Con tìm vệ sĩ kiểu gì thế! Nói mà không thấy xấu hổ à! Có phải con cố tình đưa Tiểu Lãng đến trước mắt Tiêu Viễn không? Đúng là cái thứ ăn cây táo rào cây sung!”

Hà Thanh Thanh hơi nhíu mày: “Mẹ, mẹ nói gì vậy, con không có…”

Hà Lãng nhìn không đặng, bèn khuyên nhủ mẹ: “Mẹ ơi, mẹ trách chị làm cái gì? Muốn trách thì nên trách thằng Tiêu Viễn, đều tại nó cả!” Nói đến Tiêu Viễn, Hà Lãng lại nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ăn tươi nuốt sống anh.

Lý Anh không chỉ tay vào Hà Thanh Thanh nữa, nhưng trách cô: “Thích ai không thích, lại thích cái ngữ ấy! Đúng là không đâu vào đâu!”

Hà Thanh Thanh khẽ thở dài, không nói thêm gì nữa, chỉ im lặng lấy ly nước ấm cho Hà Lãng, sau đó lặng lẽ ngồi xuống ghế.

Lý Anh độc thoại cả ngày không ai đáp lại, cũng phát chán mà ngậm miệng.

Bà ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng trừng mắt nhìn Hà Thanh Thanh, như thể đây không phải con gái mình mà là kẻ thù.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK