Biên tập: Aimee
Chỉnh sửa: Kiến Tự Như Ngộ
Ngày Lộc An xuất viện, Tiểu Hắc và Chuột đều đến. Chuột nhìn bác sĩ tháo nẹp, Tiêu Viễn và Tiểu Hắc thu dọn đồ đạc trong phòng bệnh.
Tiểu Hắc đã nghe thằng Chuột kể về Tiêu Viễn, mấy ngày nay họ cũng thường xuyên gặp nhau, tụi nó không còn cảm giác cắn rứt lương tâm và sợ hãi với Tiêu Viễn như lúc đầu nữa, thỉnh thoảng còn có thể nói vài câu.
Tiêu Viễn không gấp quần áo được, Tiểu Hắc đành làm thay. Anh đứng chống nạnh bên cạnh cậu ta: “Không tệ, rất gọn gàng.”
Tiểu Hắc cười khà khà: “Quần áo trong nhà đều do em gấp mà, từ từ rồi quen à.”
“Khi nào bà thằng Chuột xuất viện?”
“Chắc phải hai tuần nữa ạ.” Tiểu Hắc suy nghĩ một chút rồi ngập ngừng mở miệng: “Ừm… anh Tiêu, Chuột nói anh có thể giới thiệu công việc cho tụi em ạ?”
Tiêu Viễn gật đầu: “Thế nào? Cậu không muốn à?”
“Không, không, không.” Tiểu Hắc liên tục xua tay: “Em vui lắm, thật ạ.”
“Ừ, sau này cố gắng làm nhé.” Tiêu Viễn vỗ vai cậu ta: “Chờ Lộc An khỏe rồi, tôi mời mọi người ăn cơm mừng anh ấy khỏi bệnh, đến lúc đó nhớ đi nhé.”
“Phải đi chứ anh.” Tiểu Hắc cười thật thà.
Miếng thạch cao trên chân Lộc An đã được tháo ra, nhưng vẫn phải kiểm soát phạm vi đi lại và sức lực.
Về đến nhà, khi lên cầu thang, Tiêu Viễn muốn cõng hắn, nhưng hắn kiên quyết phản đối: “Xong chốc nữa cả anh cũng ngã luôn, mình lại phải quay lại bệnh viện.”
“Này, anh đặt chút niềm tin vào tôi được không?” Tiêu Viễn đứng ở bậc thang phía dưới hắn, ngẩng đầu trừng hắn.
Lộc An mỉm cười: “Ý tôi là ngộ nhỡ thôi.”
“Ngộ nhỡ cũng không được.” Tiêu Viễn lại trừng hắn một cái, vung tay thúc giục: “Đi thôi, đi thôi, nhanh lên.”
Cầu thang này hẹp, thực sự rất khó cõng, mà anh còn cầm hành lý của Lộc An.
Hai người chậm rãi lắc lư đi lên lầu ba.
Đây là lần đầu tiên Tiêu Viễn vào nhà Lộc An, đồ đạc trong nhà giống như ngôi nhà anh ở, trong phòng khách chỉ có một cái bàn và hai chiếc ghế, dọn dẹp rất sạch sẽ. Có thể thấy Lộc An là một người thích tươm tất.
Lộc An đổi giày ở cửa: “Anh không cần thay giày, cứ ngồi tự nhiên.”
Tiêu Viễn đặt đồ lên bàn cho hắn, ngồi xuống ghế nhìn quanh phòng, lại ngó Lộc An một cái, không biết nên làm gì.
Lộc An xách hành lý vào phòng ngủ.
Tiêu Viễn dõi theo bóng lưng hắn, tự hỏi có nên đi vào hay không, nếu vào thì có bất lịch sự không, trong đầu có chút rối rắm.
“Này.” Giọng Lộc An từ bên trong truyền ra: “Tiêu Viễn?”
Nghe thấy có người gọi mình, Tiêu Viễn sực tỉnh.
Rồi anh chậm chạp đứng dậy, cứng nhắc bước vào phòng ngủ: “Sao… sao thế?”
Trong phòng ngủ chỉ có một tủ quần áo bằng gỗ, tủ đầu giường và một cái giường, giống như ở nhà anh. Trong không khí thoang thoảng mùi chanh.
Tiêu Viễn chợt thấy hơi xấu hổ, vô thức xoa mũi.
Lộc An ngồi trên giường, mặt đầy bế tắc: “Lúc nãy đi lên lầu lâu quá, tôi đau chân. Anh cất quần áo giúp tôi nhé, cứ ném vào tủ là được.”
“Đau chân hả?” Tiêu Viễn tới bên giường, nhìn chằm chằm vào chân hắn: “Đến bệnh viện không?”
“Không sao, bác sĩ nói, trong thời gian ngắn không thể dùng chân này quá nhiều, từ từ sẽ ổn thôi.”
“Ò.” Tiêu Viễn nhìn một hồi cũng không nhìn ra được gì, đành giúp hắn cất quần áo.
Tủ quần áo của Lộc An rất gọn gàng, đồ hay mặc thì treo trong tủ, đồ ít mặc thì gấp ngay ngắn và để dưới ngăn tủ.
Tiêu Viễn treo từng cái một theo chỉ dẫn của hắn, sau đó xếp quần áo gấp xuống dưới.
Tiêu Viễn nhìn tủ quần áo, tặc lưỡi: “Quá đẹp.”
“Hửm?”
“Tôi nói tủ quần áo của anh, còn được phân loại rồi mới xếp.”
Lộc An khó hiểu nhìn anh: “Anh không vậy à? Lúc đến chỗ anh ở, tôi thấy phòng anh cũng rất sạch sẽ mà.”
Tiêu Viễn cười hì hì mãi: “Anh chưa mở tủ quần áo của tôi ra thôi.”
“Tôi cũng đâu thể vừa đến nhà người ta liền đi mở tủ ra xem được.”
Tiêu Viễn vui vẻ nhìn hắn.
“Tối nay ăn gì?” Tiêu Viễn ngồi cạnh Lộc An, chiếc giường lõm xuống, thật mềm mại.
“Gì cũng được.” Lộc An nói: “Ngày mai tôi phải mở siêu thị.”
“Gấp vậy? Anh mới xuất viện mà.” Tiêu Viễn nhíu mày: “Chân anh không thể dùng sức được.”
“Tôi ngồi một chỗ là được mà.” Lộc An nói: “Tôi nghỉ phép hai tuần rồi, nếu nghỉ thêm nữa thì bị trừ hết lương tháng này luôn mất.”
Tiêu Viễn không lay chuyển được hắn: “Được, vậy tôi giúp anh.”
Đến tối, Tiêu Viễn gọi đồ ăn ngoài, anh không muốn xuống lầu nên thêm hai mươi đồng để người ta giao lên.
Lộc An chê anh phung phí: “Hai mươi đồng có thể ăn thêm bữa nữa đó.”
“Tôi lười xuống lầu lắm, hôm nay chạy hết cả ngày rồi.”
“Đồ phá của.” Lộc An vừa ăn vừa lẩm bẩm: “Tiêu tiền như rác…”
“Nè, ăn cơm cũng không chặn được miệng anh à?” Tiêu Viễn trừng hắn, tay gõ bàn: “Sao lúc trước tôi không phát hiện miệng anh độc thế?”
Lộc An cười toe toét: “Lúc trước chưa thân đến mức đó thôi.”
“Mau ăn cơm đi.” Tiêu Viễn chỉ vào hắn: “Không được nói chuyện.”
“Rồi rồi.” Lộc An sảng khoái đồng ý, im lặng ăn cơm tiếp.
Ăn cơm xong, Tiêu Viễn lại giúp hắn lau bàn dọn rác, trông nom tới lúc người ta đi ngủ.
Trước khi đi, còn không quên dặn hắn: “Mai anh dậy rồi gọi cho tôi, tôi mở cửa hàng giúp anh.”
“Biết rồi, biết rồi.” Lộc An vươn tay ra khỏi chăn, xua tay với anh.
Cánh cửa “lách cách” đóng lại từ bên ngoài.
Lộc An hít sâu một hơi, cảm giác được quan tâm thật tuyệt.
Hắn mỉm cười nhắm mắt lặng lẽ đi vào giấc ngủ.
Tiêu Viễn về nhà, rảnh rỗi một mình liền thích suy nghĩ vớ vẩn, chốc thì nghĩ đến anh hai, lát thì nghĩ đến ông cha già. Mấy ngày nay anh chuyên tâm lo cho Lộc An, không biết anh hai thế nào rồi.
Anh nhìn đồng hồ, rút điếu thuốc ra hút một hơi, mùi khói nồng nặc khiến anh ho sặc sụa.
“Khụ khụ, khụ khụ khụ…”
Chết mất thôi, Tiêu Viễn thở dài, lại dập tắt điếu thuốc.
Anh không hút thuốc nhưng trên người lúc nào cũng kè kè điếu thuốc, bởi anh cho rằng thuốc lá như sĩ diện của đàn ông, có thể không hút nhưng không thể không có.
Tiêu Viễn suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng vẫn gọi cho Tiêu Dương.
“Chưa ngủ à?” Giọng Tiêu Dương rõ ràng và dịu dàng, tất nhiên là anh hai cũng chưa ngủ.
“Đang định đi ngủ đây.” Tiêu Viễn nói: “Nhà họ Hà nói thế nào, anh?”
“Giải quyết xong rồi. Chỉ bị bà Hà trừng mấy cái thôi, nhưng giờ đã giải quyết xong rồi, yên tâm.”
Tiêu Viễn sờ mũi, tính tình của Hà Lãng là di truyền từ Lý Anh. Anh hai nói bị trừng mấy cái, thực tế có thể là bị mắng rồi. Anh thở dài: “Anh hai, khổ thân anh rồi.”
“Có gì đâu, nhưng thái độ của Hà Lãng làm anh ngạc nhiên lắm.”
Tiêu Viễn thấy hứng thú: “Nó làm sao?”
“Anh tặng nó mấy thứ, nói vài câu, thái độ của nó tốt hơn không ít.” Tiêu Dương nhớ lại: “Có vẻ tay, chân nó gãy rồi?”
“Dạ.”
“Ầy, em vẫn nên cẩn thận, anh lo miệng nó nói bỏ qua, nhưng lại lén lút gây sự với em.” Tiêu Dương dặn dò.
“Em hiểu rồi.”
“Ừm, Lộc An thế nào rồi?” Tiêu Dương mất nửa ngày mới lên tiếng.
“… Hả?” Tiêu Viễn sững sờ.
Tiêu Dương tặc lưỡi: “Em nghĩ anh ngu thật à, thằng nhóc này, chuyện lần trước nói anh đã suy xét rất lâu rồi, mấy ngày nay cũng nghĩ suốt, anh đoán em thích người ta, phải không?”
Tiêu Viễn thấy hơi xấu hổ, lắp bắp: “Anh, đừng nói lung tung…”
“À, còn biết xấu hổ à?”
“…” Giọng Tiêu Viễn nhỏ đi nhiều: “Anh hai, đừng, này, ầy…”
“Rồi rồi rồi, anh không hỏi nữa, nhưng có thời gian anh phải xem cậu này mặt mũi thế nào mới được.”
Tiêu Viễn đáp một tiếng rồi cúp điện thoại. Anh xoa xoa mặt, mặt nóng bừng như bị ai đánh.
Anh thở dài, đứng dậy đi tắm.