“Quyết định rồi, anh lên máy bay đây.”
Tiêu Viễn nghe thấy đầu dây bên kia có tiếng thông báo vào nhà ga: “Rồi rồi rồi, anh đi đi.”
Ước tính thì phải 4 tiếng nữa Tiêu Dương mới xuống máy bay, Tiêu Viễn định ăn gì đó để lót dạ trước.
Anh mặc áo khoác vào rồi ra ngoài. Nếu như phải nói Tiêu Viễn có gì lợi hại, thì chính là anh thích ứng với môi trường rất tốt. Lúc mới đến đây, anh rất ghét cái nơi xập xệ, tồi tàn này, nhưng anh hòa nhập với môi trường rất nhanh, không tới mấy ngày đã quen rồi. Tiệm cơm nhà nào ngon cũng đã dò la đại khái.
“Ông chủ, một bún chua cay Nhị Lưỡng, không giấm!” Tiêu Viễn đứng ở cửa, gọi với vào trong. Đám người ngồi ở bàn cơm đều ngẩng đầu nhìn anh.
Ông chủ đáp một tiếng, sau đó trước ánh mắt của quần chúng, anh tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống. Tiệm này nằm ngay đối diện siêu thị Kỳ Kỳ, anh ngẩng đầu ngó siêu thị đối diện, nhưng không nhìn ra được Lộc An có ở bên trong hay không.
Anh luôn ăn rất nhanh, mấy đũa là xong tô bún, trả tiền xong thì đi về phía siêu thị đối diện. Người ngồi trong quầy thu ngân không phải Lộc An, mà là một thanh niên xanh xao, gầy gò, nom không khác con khỉ là bao. Con khỉ này còn đang mải mê chơi game.
“You have been slain.” Một giọng nữ máy móc vang lên, khỉ ròm căm phẫn nói: “Đậu.”
Tiêu Viễn gõ lên quầy: “Lộc An không có ở đây à?”
khỉ ròm liếc anh một cái, lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn: “Không có.”
“Đi đâu rồi?”
“Không phải, mà cậu là ai?” khỉ ròm trong game đã sống lại, tiếp tục chơi điện tử, không hề có ý định trả lời anh.
Tiêu Viễn sờ mũi, con khỉ ròm này đúng là bất lịch sự, anh liếc nhìn điện thoại của cậu ta: “Hạng gì rồi?”
khỉ ròm ngẩng đầu nhìn anh với ánh mắt bất ngờ: “Anh cũng chơi hả?”
Tiêu Viễn cười: “Hồi đi học có chơi, vương giả hơn 60 sao đây.”
“Thật không đó?” Giọng khỉ ròm có vẻ ngờ vực, trên mặt viết ba chữ “tui không tin” to đùng.
Tiêu Viễn nhướng mày: “Solo đi.”
…
Tiêu Viễn và khỉ ròm ngồi cạnh nhau sau quầy thu ngân, mỗi người cầm một chiếc điện thoại lập team chơi game. Con khỉ ròm này là Lý Hàng, cháu trai của chủ siêu thị, nghỉ lễ Quốc khánh mới về nhà. Tiêu Viễn mới đến vài ngày nên chưa gặp cũng bình thường thôi.
“Anh Viễn, đường dưới có người nè.” Lý Hàng đã từ thanh niên mất kiên nhẫn lúc nãy biến thành tên nịnh hót rồi.
Tiêu Viễn vẫn bình tĩnh, mắt không chớp lấy một cái: “Để nó tới đi, giết cả đôi luôn.”
Cùng một tiếng “double kill”, Tiêu Viễn đã tiễn luôn cả đôi.
“Đỉnh vãi!” Lý Hàng kích động đến mức muốn nhảy dựng lên.
Trận này Tiêu Viễn gánh hơn chục phút là xong. Ánh mắt Lý Hàng nhìn anh chan chứa ánh sao, y như mấy cô bé nhìn thấy crush vậy.
“Anh Viễn đỉnh quá, sao em chưa gặp anh bao giờ?” Lý Hàng đưa điếu thuốc cho anh như người lớn.
Tiêu Viễn lấy từ trong túi quần ra một bao thuốc chưa mở: “Hút cái này.”
“Chậc.” Lý Hàng không phản đối, bao thuốc này ngon hơn của cậu ta nhiều: “Cảm ơn.” Cậu ta châm thuốc, sau đó thở ra vòng khói vô cùng hưởng thụ.
Tiêu Viễn nín cười, bộ dạng con khỉ ròm này giả vờ giả vịt hút thuốc cho anh cảm giác cậu ta như đứa trẻ ăn trộm quần áo của người lớn.
“Anh Viễn, anh có quen anh Lộc không?”
“Sao vậy?” Tiêu Viễn cầm một hộp sữa nguyên chất trên kệ lên uống: “Anh ở lầu hai, anh ta giúp tìm phòng đấy.”
“Anh vừa chuyển tới à?” Lý Hàng nhả một vòng khói ra vẻ từng trải.
Tiêu Viễn ừ một tiếng, đưa tay ra vẫy khói đi.
Lý Hàng gạt nhẹ tàn: “Anh Lộc đi làm chuyển phát nhanh rồi, anh ấy bỏ công việc trước, nên phải tìm việc khác.”
Tiêu Viễn sờ mũi, cũng không đề cập tới việc Lộc An bị đuổi là do anh góp phần: “Bình thường anh ta cũng làm hai việc vậy à?”
Lý Hàng gật đầu, rồi thở dài tiếc nuối: “Trước đây anh Lộc là nhân vật đáng gờm ở khu chúng ta đó, đáng tiếc anh hùng tuổi xế chiều…”
“…” Tiêu Viễn cũng từng có thời kỳ ảo tưởng sức mạnh như thế, anh rất hiểu giấc mộng anh hùng của đám thiếu niên này: “Trước giờ anh ta luôn ở đây à?”
“Đúng vậy, anh Lộc là trẻ mồ côi ăn cơm trăm nhà, lăn lộn từ nhỏ đến lớn. Lý Hàng có chút ghen tị nói: “Đám côn đồ ở đây đều sợ anh ấy, ảnh đỉnh lắm…”
Đối với việc Lộc An là trẻ mồ côi, Tiêu Viễn khá bất ngờ, nhưng anh không hỏi thăm chuyện riêng tư của người khác: “Thế nhé, anh đi đây.” Trả tiền sữa xong, anh quay người rời khỏi siêu thị.
“Anh Viễn, đừng đi, tụi mình chơi mấy trận nữa đi, này, khi nào rảnh lại đến nha!” Thấy Tiêu Viễn đi rồi, Lý Hàng bèn nói với ra ngoài.
Lúc nãy cậu ta đặt điện thoại xuống mới thấy rõ khuôn mặt của Tiêu Viễn, khôi ngô tuấn tú, kiểu tóc mullet hơi xoăn, trông rất hợp mốt, giống như ngôi sao vậy, mà còn có vẻ rất cao cấp nữa. Đây vẫn là lần đầu tiên cậu ta thấy người như vậy ở đây.
Lúc Lộc An lái xe điện về siêu thị Kỳ Kỳ, Lý Hàng vẫn đang chơi game. Không có Tiêu Viễn gánh team, chẳng mấy chốc cậu đã thua hết mấy sao vừa thắng rồi. Nghe thấy tiếng động ở cửa, cậu ta ngẩng đầu ngó một cái: “Anh Lộc.”
“Ăn cơm chưa?” Việc đầu tiên Lộc An làm khi bước vào cửa hàng là cầm ly nước uống cạn một hơi, sau đó ngồi xuống ghế đẩu thở hổn hển. Gió thu xào xạc, hắn mặc mỗi chiếc áo ba lỗ thấm ướt mồ hôi, lờ mờ nhìn thấy cơ ngực.
Lý Hàng lắc đầu, đưa hắn mấy tờ khăn giấy ướt: “Trông anh vất quá, mau lau đi.”
“Tôi ở đây được rồi, cậu về ăn cơm đi.” Lộc An lau mồ hôi trên trán, đứng dậy ngồi vào quầy thu ngân.
“Chiều anh còn đi nữa hả?”
“Ngày mốt, mấy ngày nay nhiều người giao hàng lắm.”
“Ừa, vậy ngày mốt em lại đến.” Lý Hàng bước tới cửa, lại nhớ ra điều gì, quay đầu hỏi hắn: “Anh Lộc, anh có quen Tiêu Viễn không?”
Lộc An ngẩn người: “Gặp rồi à? Người mới dọn tới trên lầu đó.”
“Lúc nãy ảnh đến mua đồ, chơi game đỉnh lắm.” Cậu ta xem giờ trên điện thoại, rồi bị top hot search thu hút. Cậu ta “ồ” một tiếng, rồi mở tiêu đề ra xem.
Sốc! Một công ty gia đình bắt đầu cuộc chiến tranh giành quyền lực, cha con trở mặt!
Dòng chữ in đậm đặc biệt bắt mắt, đến khi nhìn kỹ mới thấy phía sau còn bốn chữ “bác bỏ tin đồn”.
Cảm giác chờ mong không còn, Lý Hàng phàn nàn: “Mấy tay săn ảnh bây giờ làm sao thế, chỉ biết câu view thôi.”
“Sao thế?” Lộc An buột miệng hỏi một câu, lại đi đến kệ lấy một ly mì ăn liền.
“Nội dung với tiêu đề chẳng liên quan gì hết, trùng hợp ghê, nhà này cũng họ Tiêu.” Lý Hàng đưa màn hình điện thoại đến trước mặt Lộc An cho hắn xem.
Lộc An ngó một cái tượng trưng, còn chưa nhìn rõ màn hình điện thoại đã ừ một tiếng cho có, tiếp tục nhìn chằm chằm ly mì ăn liền trước mặt.
“…” Lý Hàng cạn lời: “Thôi bỏ đi, em về ăn cơm đây.”
Lộc An khoát tay ra hiệu đi mau, sau đó lấy áo khoác ra mặc vào.
Chủ của siêu thị và tòa nhà này là bà của Lý Hàng. Bà đã ngoài 60, bạn già mất sớm, cha mẹ Lý Hàng đã ly hôn, không ai quan tâm đến cậu ta, may mà có tòa nhà và siêu thị để kiếm tiền, nên hai bà cháu cũng không lo về tiền bạc. Người già tinh thần không tốt nên thuê Lộc An trông coi chỗ này, nếu có việc khác giúp đỡ thì còn được thêm tiền. Lý Hàng là ông chủ nhỏ, cũng thường ngồi đực mặt ra ở cửa hàng, cho nên quán hệ của hai người cũng không tệ.
Hết chương 4.