• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm cùng mẹ đi về nhà, trên đường lại gặp ngay ông Bảy, bà Hòa nhìn thấy ông Bảy thì hơi cúi mặt xuống. Có lẽ bà cảm thấy có lỗi với gia đình ông bởi chuyện mà con trai mình đã gây ra cho Mai. Từ hôm biết chuyện đến giờ vợ chồng bà Hòa cứ day dứt mãi, vừa cảm thấy tội lỗi, vừa cảm thấy thương gia đình ông Bảy nhất là Mai. Đã có lúc bà muốn sang nhà nói chuyện trực tiếp để xin lỗi ông Bảy, nhưng rồi nghe con trai phân tích bà cũng chịu ở nhà.

Cũng đúng thôi, chuyện quá khứ như thế nếu nói ra trong lúc này chỉ càng khiến người trong cuộc tổn thương. Lâm có ý nói với mẹ rằng để đến khi Lâm làm rõ được cái chết của Mai, hay tìm lại được đứa con gái đã mất tích thì lúc đó mới nói mọi chuyện cho ông Bảy biết.

Thấy hai mẹ con Lâm ông Bảy cất giọng chào:

- - Bà với cháu nó đi đâu về đấy….?

Bà Hòa đáp:

- - Dạ, chào ông, hai mẹ con vừa đi xem….

Lâm vội ngắt lời mẹ:

- - Cháu với mẹ vừa đi xem ít đồ ấy mà..Bác đi đâu về đấy ạ..?

Ông Bảy trên tay vẫn còn một xâu cá tươi giơ lên nói:

- - À bác vừa ra chợ bán ít cá đêm qua đánh được, còn lại chỗ này định đem về ăn. Mà bà Hòa cầm về mà ăn này, cá tươi lắm đấy…

Bà Hòa xua tay đáp:

- - ́y chết, bác cầm về nhà ăn. Tôi không dám nhận đâu..

Ông Bảy dúi vào tay Lâm rồi nói:

- - Ở nhà tôi vẫn còn mà, cả khúc sông này nhiều cá mà có ai đánh bắt gì đâu nên không thiếu. Lâm cứ cầm lấy, ngày trước mày chẳng thích ăn nhất cá sông bác bắt còn gì. Thôi tôi đi đây, hai mẹ con bà về nhé..

Lâm gọi với:

- - Cháu cảm ơn bác nhé, rảnh cháu lại sang chơi.

Ông Bảy quay lại đáp:

- - Ừ, rảnh sang bác nhâm nhi tí rượu, có mày về bác lại có người để uống cùng.

Bà Hòa lắc đầu:

- - Sao cũng là con người mà nhiều người lại khổ thế nhỉ..?

Như sực nhớ ra điều gì Lâm đưa xâu cá cho mẹ rồi nói:

- - Mẹ về trước đi, con có chút việc cần phải đi ngay giờ.

Bà Hòa nói:

- - Ơ hay cái thằng này, về nhà còn ăn cơm chứ…? Mà đi đâu nữa..?

Lâm chạy mất dạng không kịp trả lời mẹ, bà Hòa thở dài rồi bước một mình về nhà, lúc đó cũng đã là giữa trưa rồi. Lâm chạy đến nhà Bột gọi lớn:

- - Bột ơi, có nhà không…? Bột ơi..Bột.

Mến từ trong nhà đi ra nói:

- - Anh Lâm à, chồng em đang giở tay ở đằng sau...Anh mở cổng mà vào, đợi chồng em một chút. Anh Bột ơi, có anh Lâm đến tìm này…

Lâm đi vào trong ngồi ở ngay cái hiên tối qua ba thằng uống rượu, Bột rửa vội cái tay đi lên rồi hỏi:

- - Sao đấy, có chuyện gì mà gọi to thế..?

Lâm đáp:

- - Có rảnh không…? Đi với tao ra đây một chút..?

Bột trả lời:

- - Ừ, ban nãy đang bận bổ tí củi ở đằng sau, giờ thì rảnh rồi..Cơ mà đi đâu.?

Lâm kéo tay Bột đi rồi ngoái lại nói với Mến:

- - Cho anh mượn thằng chồng em một lúc rồi anh trả, yên tâm đi, không rượu chè gì đâu.

Đi ra đến ngoài đường, vừa đi Lâm vừa hỏi Bột:

- - Thằng Phong đấy còn ở trong làng không..?

Bột đáp:

- - Sao đấy, nếu mày đi tìm nó để trả thù thì tao giúp đâu. Tối qua mày chẳng nói mày sẽ không làm gì rồi cơ mà..? Sao giờ lại muốn đi tìm nó..?

Lâm chép miệng:

- - Không phải như thế, tao muốn tìm hiểu xem nguyên nhân cái chết của Mai là gì..? Mày không thấy Mai chết một cách rất không bình thường sao..? Nếu như cô ấy thấy xâu hổ vì chuyện bị chúng nó hãm hại thì cô ấy đã không đồng ý lấy nó. Nhưng tự nhiên một năm sau xác cô ấy lại trôi vào cầu, đành rằng mọi người nói Mai xảy chân. Lý do đó mày nghe được không, tao dám cá với mày Mai tuy là con gái nhưng chuyện bơi lội, sông nước cô ấy còn giỏi hơn đám con trai trong làng.

Bột gật đầu đồng ý:

- - Ừ,, mày phân tích tao mới nhớ. Mai nó bơi giỏi lắm, từ bé Mai đã lênh đênh theo bố mẹ đi chèo đò. Ngày nhỏ nó còn biết bơi trước cả đám tụi mình, bơi thì có bao giờ thắng được đâu. Bảo đàn ông con trai say rượu ngã xuống sông chết còn nghe được, chứ cái Mai nó rượu chè gì mà đến mức ngã sông chết đuối được.

Lâm đáp:

- - Chính vì vậy nên bác Bảy mới nói Mai tự tử….Vì bác Bảy biết con gái mình không thể chết đuối như vậy được. Mà sao công an không điều tra gì à..?

Bột thở dài:

- - Thì tao nào có biết, xác cái Mai lúc được vớt dưới chân cầu lên có còn gì mấy đâu. Hôm đó tao cũng có mặt, nhìn ghê lắm mày ạ, khuôn mặt bị cá nó rỉa sạch cả tròng mắt, da thịt ngâm nước mấy hôm nhớp nhoét hết cả,tay chân thân người bợt ra hết cả. Thấy bảo xác nó phải chìm bảy ngày có hơn nên mới bị như thế...Mà ở làng mày bảo từ xưa đến nay người chết đuối trên sông có phải không có đâu, nhưng đa số là mò được xác còn nguyên vẹn nên không mất công. Cái Mai thì nhìn vào sợi dây chuyền đeo ở cổ, với cái áo dài mà mẹ nó may cho ngày cưới mới nhận ra.

Suy nghĩ một lát Bột nói tiếp:

- - Cũng tại trước đó mấy hôm nghe bảo vợ chồng nó cãi nhau, cái Mai thu quần áo bỏ đi về nhà bố mẹ đẻ. Mấy hôm sau không thấy con về qua nhà nên ông bà Bảy đi sang nhà thằng Phong hỏi con thì nó bảo Mai nhặt quần áo đi rồi. Ở nhà chồng không thấy, nhà bố mẹ cũng không. Thế nên khi có người chạy đến thông báo tìm thấy xác một cô gái ở ngay bến đò là bà Bảy đã khóc từ nhà khóc ra rồi.

Lâm hỏi:

- - Tao cũng từng hi vọng cái xác đó không phải của Mai mày ạ..?

Bột đáp:

- - Vừa chạy ra đến bến đò, nhìn xác cô gái nằm trên cầu là bà Bảy ngất lịm đi rồi. Tỉnh dậy bà ta chỉ vào cái áo rồi khóc nức nở, bà ấy gào lên thảm thiết vì cái áo vẫn còn nguyên si bông hoa mai mà bà ấy tự tay thêu cho con gái, lại còn chiếc vòng cổ từ thời cụ bà để lại cho con cháu, Mai đi lấy chồng thì chiếc vòng đó bà Bảy trao lại cho con.

Dừng chân ở trước nhà Phách thì thấy Phách đang cho lợn ăn. Lâm gọi to:

- - Phách ơi, đi ra đây tao bảo cái này…?

Phách nhìn ra thì thấy hai thằng bạn thân đang đứng ngoài bờ rào thì đáp lại:

- - Đợi tao một chút, xong rồi đây.

Đi ra Lâm nói với hai thằng:

- - Giờ đủ cả ba thằng rồi tao muốn bàn với tụi mày chuyện này, giờ đi ra chỗ bãi đá ngày xưa nhóm mình hay tụ tập nhé. Chuyện này nhất định cần hai đứa mày giúp đỡ, hơn nữa tao cũng muốn nói với chúng mày một việc quan trọng.

Cả Bột lẫn Phách đều thấy hơi hoảng bởi Lâm nói với một giọng điệu rất nghiêm túc. Nhưng ba thằng đều là bạn chí cốt nên tất nhiên thấy Lâm như vậy cả hai đều gật đầu đồng ý. Bột nhìn Phách hỏi:

- - Thế vợ đẻ mà không ở nhà trông vợ à..?

Phách cười:

- - Có mẹ tao trông rồi, chứ cục mịch như tao biết làm gì đâu.

Vậy là cả ba yên tâm kéo nhau ra bãi đá ngày xưa để bàn chuyện mà Lâm nói rất quan trọng. Nhìn mặt hai thằng bạn đang hồi hộp chờ đợi xem điều Lâm muốn nói là gì, Lâm nuốt nước bọt rồi mở lời:

- - Con gái Mai là con của tao chúng mày ạ. Bé Trúc Linh là con của tao với Mai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK