- - Theo như lời người nhà nạn nhân nói thì nạn nhân đi cắt rau từ trưa hôm qua. Tôi cũng vừa được biết nạn nhân có cắt rau ở bên nhà ông cậu bán rượu ở ngay đầu làng. Vậy giờ cho người đi xác minh xem thế nào, hơn nữa tìm dọc bờ sông xem có phát hiện được gì không..?
Quay sang tay công an hỏi Lâm:
- - Mà sao cậu biết nạn nhân chết đuối ở đây mà lội xuống tìm, trong khi cả khúc sông này dài như thế..?
Lâm cũng không biết phải trả lời ra sao, chẳng lẽ lại nói là do hồn ma của Phách chỉ điểm. Bột liền đáp:
- - Thì là do đôi dép này chứ sao nữa, chúng tôi thấy đôi dép nổi lên trôi vào gần cầu. Mà đôi dép này đúng là của nó, ngày nào nó chẳng đi qua nhà tôi….Thế nên mới nghi rằng nó bị chết đuối ở đây….Ai ngờ điều đó lại thành sự thật.
Tay công an nói:
- - Được rồi, xem xét xác nạn nhân xong chúng tôi sẽ thông báo.
Vừa lúc đó có một người công an khác đi lại, tay cầm một cái liềm với một cái bao nói:
- - Báo cáo thủ trưởng, tôi tìm thấy cái này ở ven sông. Cách nơi mò thấy xác nạn nhân tầm 30m…..Trong bao vẫn còn một ít rau lợn.
Lâm tròn mắt ngạc nhiên, bởi chẳng phải Phách đi cắt rau ở nhà ông Hai sao…? Nếu như thế tại sao ở đây lại có bao rau lợn cùng một cái liềm khác. Lâm nói:
- - Không thể nào, rõ ràng nó đi cắt rau ở nhà ông Hai cậu nó. Ở đó vẫn còn bao rau với cả cái liềm.
Tay công an lắc đầu đáp:
- - Tôi đã cho người đi xác minh như lời cậu nói, tuy nhiên lấy gì đảm bảo nạn nhân sau khi cắt ở chỗ cậu xong không cắt ở đây….Cậu cứ bình tĩnh.
Vừa lúc đó có người gọi điện cho tay công an báo:
- - Báo cáo, tôi đã đến nhà cậu nạn nhân, đúng là trưa hôm qua cậu nạn nhân có nói Phách có đến đây cắt rau, nhưng cắt đến đầu giờ chiều Phách nói về nhà lấy thêm bao rồi để bao rau đã cắt với liềm ở đây luôn. Từ lúc Phách di không thấy quay lại, cũng không có điệu bộ gì là khả nghi cả….
Tay công an dập máy rồi nói với Lâm:
- - Tình huống này có khả năng nạn nhân trên đường về nhà lấy bao xong, đi qua đây thấy có rau cắt được nên tranh thủ cắt luôn tại đây. Sau đó có thể do chuột rút hoặc nạn nhân đuối nước không biết bơi. Cậu ta bơi giỏi chứ..?
Lâm hơi ngập ngừng bởi quả thật là Phách bơi không được giỏi, Bột nói:
- - Dạ thưa anh, nó bơi không được giỏi lắm, tại nó vốn gầy yếu nên từ nhỏ đã sợ xuống nước…
Bột nói thế bởi trong mấy đứa chơi với nhau thì chỉ có Mai là bơi giỏi nhất bởi Mai là con gái ông lái đò, quen sông nước từ thuở nhỏ, tiếp đó là Lâm bởi Lâm hiếu động, mạnh khỏe hay nghịch dại. Còn lại Bột với Phách thì nhát chết, riêng Phách nhà nghèo bố mất sớm nên phải làm vất vả, sức khỏe Phách yếu hơn đám bạn cùng trang lứa nhiều.
Tay công an khẽ thở dài:
- - Vậy thì nhiều khả năng nạn nhân mệt mỏi rồi ngã xuống nước lắm…..Nhưng còn phải xem xác nạn nhân có biểu hiện lạ gì không..? Tuy nhiên ở làng các cậu cũng biết rồi đấy, việc điều tra một cái xác nó hơi khó. Tôi sẽ cố gắng vậy….
Mọi người giải tán, ban nãy dân làng có đưa bà Thảnh với vợ Phách về nhà. Lâm với Bột không ai bảo ai cũng buồn bã đi về nhà Phách. Chưa vào đến cổng đã thấy tiếng khóc của bà Thảnh vang lên đau đớn. Trong nhà mọi người đang an ủi, cái Mến thì đang chăm sóc cho cô vợ khốn khổ khốn nạn của Phách vẫn đang hôn mê bất tỉnh sau cú sốc nặng nề.
Bột nhìn mà ứa nước mắt hỏi Lâm:
- - Không biết tỉnh lại rồi có chịu đựng được không đây.
Lâm cúi mặt:
- - Nếu như Phách nó mà chết vì bọn thằng Hân thì lỗi này là do tao tất cả…? Tao đã hại chết nó…..Tao đúng là một kẻ giết người.
Bột vỗ vai Lâm đáp:
- - Đừng nói như thế, lỡ đâu nó ngã sông chết đuối thật thì sao…? Mày đừng tự trách mình.
Tại nhà Phong lúc này, thông tin trong làng có người chết đuối hộc máu mồm khi được vớt lên tất nhiên cũng đã đến tai Phong và Hân. Cả hai tên lúc này đang ngồi ăn sáng thì chị giúp việc đi về nói:
- - Khiếp lắm cậu ạ, vừa nãy ở bến đò lại có người chết đuối...Xác lôi lên bờ cứng đơ, mồm miệng tai mũi trét kín cả bùn. Người nhà đến xác chết còn co giật rồi hộc máu, máu chảy từ lỗ tai, lỗ mũi ra khắp nơi. Sợ thế…
Phong bực mình hạ bát xuống quát:
- - Bà có bị điên không…? Tôi đang ăn bà lại kể mấy cái này….Cút đi ra ngoài kia.
Hân lừ mắt nhìn Phong đáp:
- - Có sao đâu, mày hơi quá rồi đấy….
Đợi Phong ngồi xuống Hân nói nhỏ:
- - Đừng bộc lộ cảm xúc ra ngoài quá nhiều, nếu là người khác thì mày sẽ bị nghi ngờ đấy…..Cứ coi như bình thường đi, có gì đâu mà phải nổi nóng.
Phong thở hắt ra lấy bình bình, nhưng cũng không ăn nữa, Phong nói:
- - Ăn xong đi vào phòng tao bảo cái này..?
Hân gật đầu rồi ăn nốt bữa sáng dang dở, ăn xong đi vào phòng đóng cửa lại Hân nghe Phong nói:
- - Mà này, sao xác nó được tìm thấy sớm thế..?
Hân cũng đăm chiêu:
- - Cái này tao cũng đang phân vân đây, còn chưa được một ngày mà sao chúng nó biết thằng này chết đuối mà mò nhỉ..? Hay là nó vướng vào đâu đó lên người ta biết...Mà thôi không sao đâu, đừng lo….Tao làm cẩn thận lắm, chẳng việc đếch gì phải nghĩ.
Phong tiếp:
- - Thế lỡ công an phát hiện ra điều gì thì sao..?
Hân cười khà khà:
- - Mấy thằng công an làng biết cái chó gì mà phát hiện...Mà đã bảo tao làm cẩn thận rồi. Nó chết đúng là do sặc nước, trước khi thả nó xuống sông tao đã cho đàn em nhốc cả người nó lên cắm đầu vào xô nước, nhìn nó giãy chết mà buồn cười. Vậy là nó chết đuối còn gì nữa, tao đâu có đánh đập hay làm gì nó đâu….
Phong run rẩy hỏi:
- - Nhưng lỡ đâu có vết trói hay vết bầm thì sao..?
Hân chép miệng:
- - Đm, cái thằng này ….Gan bé như con chuột….Thôi thì để tao nói cho mày nghe cho mày yên tâm. Tất nhiên là tao có trói nó, nhưng có kê một lớp mút trước khi trói, như vậy tránh để lại vết hằn, còn cả ngày không cho nó ăn gì, còn đéo đâu ra sức mà vùng vẫy. 5-6 con người chỉ cần ghì nó cắm đầu vào thùng nước là nó tự chết thôi….Khi nó đuối hẳn tao mới thả nó xuống sông, khi ấy xác nó chưa cứng ngay được nên xuống nước nó mới chết hẳn. Rõ ràng là chết đuối chứ còn gì nữa….Mà biết nó đi cắt rau lợn nên tao còn đặc biệt đặt ở ven sông mấy thứ tạo hiện trường giả….Ha ha ha mày thấy tao tính giỏi không..?
Phong ngồi nghe mà nuốt nước bọt ừng ực, hắn cảm thấy ghê sợ ngay cả thằng bạn thân của mình, Phong nói run run:
- - Đm, mà cũng tại nó….Khi không lại đi theo dõi tao với mày. Có phải nó yên phận là không chết rồi không..?
Hân cười nhếch mép:
- - Lại đi thương xót cho nó à...Mày nên nhớ nó mà khai ra thì tao với mày chết chắc...Mà tự nhiên chó gì, nó thấy tao với mày ở quán rượu nên theo dõi, chỉ là nó không ngờ lần này về tao còn có người đi theo canh chừng. Lúc nó đến thì tao với mày đã nói chuyện xong, nên nó tò mò đi theo xem có phát hiện được gì không..Ai ngờ bị đàn em tao phát hiện. Mấy thằng làng này nhát chết lắm mà giờ lại dám đi theo dõi tao. Đm, số chết thì tao giúp thôi.
Phong nhìn Hân hỏi với giọng sợ hãi:
- - Hân này, sao bây giờ mày lại thích giết người thế….Hình như có gì đó thay đổi à…? Tao thấy mẹ tao nói, từ ngày giao cho mày đi nhận hàng từ trên mấy vùng núi là mày thay đổi hẳn. Công việc luôn thuận lợi, nhưng mỗi chuyến đi mày đều giết người….
Hân liếc sang Phong khiến Phong vội lảng đi chỗ khác, Hân đáp:
- - Thì tranh chấp, mày nghĩ đón được hàng đơn giản lắm à…..Kiểm lâm nó rình rập rồi bọn khác cướp gỗ….Đm, không giết nó thì nó giết mình….Nhưng mày phải thử giết một người, ban đầu mày sẽ rất sợ, nhưng khi giết đến người thứ 2, thứ 3 nó lại có cảm giác gì đó phấn khích…...Rồi khi mày giết người nó quen tay thì mày sẽ cảm nhận được cái cách giết người, cách khiến cho con người chết, có thể đau đớn, có thể không…? Nhìn cảm xúc của một người trước khi chết nó đớn hèn, nó sợ hãi, nó yếu đuối…..thích lắm…….Hơn nữa….
Định nói gì tiếp thì Hân dừng lại:
- - Mà thôi, đừng nghĩ nhiều….Cái gì biết nhiều cũng không tốt.
Phong nãy giờ run lên cầm cập bởi nhìn vào sự sung sướng, đôi mắt long lên của Hân khi tả cảnh giết người, nói về người chết một cách thích thú khiến Phong kinh hãi. Phong lắp bắp:
- - Có….có….khi….nào….mày….giết….cả tao không..?
Khựng lại 2s Hân nhoẻn miệng cười:
- - He he he…..mày là bạn thân của tao mà...