“ Cộc….Cộc...Cộc…”
Tiếng gõ cửa lại vang lên, Phong hướng theo tiếng động, lúc này Phong nhìn về phía trước căn phòng đang lóe lên một thứ ánh sáng như ánh nắng của mặt trời. Anh sáng đó rọi theo khe cửa chiếu vào bên trong. Phong biết đây là lối thoát duy nhất của mình trong căn phòng ma quỷ, tối đen như mực này. Nhưng Phong vẫn không thể nói cho dù Phong muốn hét lên câu:
- - Cứu tôi với….
Bên ngoài lúc này không ai khác chính là chị giúp việc, chị gõ cửa đã hai lần nhưng không có ai trả lời. Lẩm bẩm chị tự nhủ:
- - Sao hôm nay cậu chủ lại ngủ trưa à..? Đã cơm cháo gì đâu mà ngủ, bình thường gọi cái là gắt gỏng rồi mắng ngay. Chưa bao giờ phải gõ cửa đến lần thứ hai.
Đánh bạo gõ thêm lần nữa mặc dù chị giúp việc nghĩ nếu lần này Phong mà ra chị chắc chắn sẽ bị chửi.
“ Cộc….Cộc….Cộc..”
- - Cậu Phong ơi, ra ăn cơm…..Tôi dọn xong hết rồi…..Cậu Phong ơi..
Vẫn không thấy ai thưa, chị giúp việc định quay đi vì nghĩ Phong đang ngủ. Dù sao cũng đã gọi cửa đến ba lần. Nhưng khi vừa quay đi thì chị nghe thấy tiếng rên rỉ phát ra nhỏ xíu từ bên trong phòng:
- - Hư….hư….ư….ư……..ưu……..ư…
Chị giúp việc quay lại rồi áp tai vào nghe xem có đúng tiếng rên đang vọng ra hay không..? Vừa đặt tay lên cửa thì cánh cửa hơi khẽ đẩy vào trong một chút. Căn phòng không hề khóa cửa. Thò mặt vào bên trong một hơi lạnh bay ra táp thẳng vào mặt khiến chị giúp viêc rùng mình. Phòng tuy tối, nhưng chị vẫn thấy chiếc giường của Phong được kê sâu sát vào bên trong vách tường.
Phong đang nằm đó toàn thân bất động, nhưng trong phòng quả nhiên những tiếng rên rỉ vẫn đang phát ra từng cơn, từng chập.
“ Hư…..hư…..hư…...hư…”
Chị giúp việc mở toang cửa chạy vào bên trong, đến sát giường Phong chị lấy tay lay người Phong đồng thời gọi to:
- - Cậu Phong. cậu Phong…..Cậu làm sao đấy….Dậy, dậy mau…..
Cơ thể Phong cứng đơ không phản ứng lại, cằm Phong vẫn hất ngược lên trên, miệng phát ra những âm thanh ú ớ như đang bị ai bóp cổ. Sờ vào người Phong chị giúp việc thấy lạnh cóng. Cứ như là xác chết chứ không phải cơ thể của người sống. Biết có chuyện chẳng lành, trong lúc rối trí không biết phải lám sao thì chị giúp việc đã lấy ngay cái kim băng cài trên túi vải dùng để đựng tiền rồi một tay ấn chặt nhân trung, tay cầm kim băng còn lại chích nhẹ vào giữa ấn đường của Phong.
Một giọt máu đen xì khẽ rỉ ra từ ấn đường của Phong, ngay lập tức Phong mở trợn mắt bừng tỉnh. Hắn nhìn chị giúp việc rồi hoảng loạn vùng dậy thu mình sát vào góc tường. Khuôn mặt thất kinh như vừa mới từ địa ngục trở về. Chị giúp việc cũng giật mình khi thấy Phong sợ hãi đến cùng cực như vậy. Khuôn mặt của một kẻ khó ưa, ngày ngày gắt gỏng bỗng nhiên hôm nay lại đáng thương đến nhu nhược. Nhìn Phong chị giúp việc không dám động đậy, tay cầm nguyên cái kim băng chị ta lắp bắp:
- - Cậu...cậu….làm….sao...sao….vậy…?
Phong vẫn chưa hoàn hồn sao giấc mơ vừa rồi, không, nó không phải là mơ...Tất cả đều rất thật, thật đến nỗi cái lạnh ướt át nơi bàn tay xác chết cô gái vẫn còn vương trên má hắn. Hình ảnh ghê rợn ấy chỉ vừa mới đây thôi đang kéo Phong xuống cái hố sâu đen ngòm, tối như hũ nút. Phong nghĩ rằng mình đã chết cho đến khi mở mắt ra hắn thấy mình nằm trên giường, người hắn nhìn thấy đầu tiên khi cố nắm lấy chút ánh sáng yếu ớt đang tắt dần chính là gương mặt chị giúp việc.
Mất mấy phút để bình tĩnh sau nỗi ám ảnh kinh hoàng, Phong nhìn chị giúp việc vẫn đứng đó không dám cử động nói:
- - Chị….chị đã làm gì.?
Lúc này chị giúp việc mới khẽ đáp:
- - Tôi...tôi….thấy cậu ngủ mê, nói mớ….rồi rên rỉ, toàn thân lạnh toát, cứng ngắt….Tôi sợ quá nên, nên mới đánh liều lấy kim băng chích cho cậu đau để mà tỉnh lại….Cái này là bà ngoại tôi ngày xưa còn sống chỉ cho tôi, bà dặn khi ai đó bất tỉnh hay co giật thì áp dụng để cứu….Tôi….tôi xin lỗi...Máu độc đen xì như thế có lẽ là cậu bị trúng gió rồi.
Phong biết mình không hề bị trúng gió hay cảm cúm gì cả, thứ hắn vừa phải đối diện là một thứ hoàn toàn khác. Nhưng rõ ràng chị giúp việc đã cứu hắn một mạng, hoặc ít ra hắn tỉnh lại được là nhờ chị ta. Khuôn mặt Phong khẽ giãn ra, hắn nhìn chị giúp việc không còn bằng ánh mắt khinh miệt, giọng điệu gắt gỏng thường ngày nữa. Lần đầu tiên trong suốt quãng đời giúp việc tại gia đình Phong chị Nhàn được nghe hắn nói câu:
- - Cảm ơn chị.
Câu cảm ơn khiến chị Nhàn sững người mất mấy giây chị còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chị Nhàn đáp:
- - Ơ...dạ...dạ...Thế cậu chủ ra ăn cơm luôn để tôi con dọn. Mà còn cậu Hân thì sao ạ..?
Phong nghe đến Hân mới sực nhớ, vội vã Phong nói:
- - Chị đừng làm phiền nó, cứ để nó trong phòng. Không cần gọi, thằng Hân để tôi lo là được rồi. Chị ra dọn cơm tôi ra ngay…
Nhắc đến Hân khiến Phong nhớ lại chuyện con dao, mấy hôm nay từ khi Hân về làng, đúng hơn là từ lúc Hân đưa cho Phong con dao kỳ lạ. Đeo con dao bên người Phong không còn thấy những hình ảnh đáng sợ nữa. Đêm qua Hân mang con dao đi mà ngay khi trời còn sáng, mặt trời giữa trưa Phong đã lại gặp ma giữa ban ngày. Người khác nhìn vào có thể chỉ thấy Phong nằm ngủ trưa rồi gặp ác mộng, nhưng mọi chuyện chỉ mình Phong hiểu rõ nhất.
Oan hồn cô gái tên Trinh bị Phong giết một cách dã man vẫn luôn ám ảnh hắn cho đến tận bây giờ. Nhưng Hân hiện tại cũng không xuất hiện, con dao, không có con dao Phong sẽ không thể sống yên ổn. Mặc dù mới đêm qua khi nghĩ về con dao Phong còn thấy sống lưng mình lạnh cóng. Con dao đó quả thực vẫn còn có quá nhiều điều bí ẩn. Chẳng trách thằng Hân coi nó như báu vật, Phong vì quá sợ hãi mà quên mất một điều, người đưa con dao đó cho Hân là một thầy phù thủy vô cùng đáng sợ nếu như lời kể của Hân về bà ta là sự thật.
Bà ta là ai..? Tại sao đột nhiên Phong lại có cảm giác sợ hãi đến như vậy. Trời tối dần, về phía Lâm tất cả cũng đã chuẩn bị từng bước cho đêm nay. Sinh ra và lớn lên tại làng, tuổi thơ gắn liền với dòng sông, với những con hẻm, những lối tắt bên bờ, sau bụi. Năm tháng trôi qua tất cả đã khôn lớn nhưng làng quê vẫn vậy. Tất cả ký ức ùa về đối với Lâm cùng vợ chồng Bột chỉ như vừa mới cái thời cởi truồng tắm sông, cái thời bơi thi ai nhất được tôn làm đại ca. Vốn đã biết bị theo dõi nên Lâm dặn mọi người phải tỏ ra thật tự nhiên.
Kế hoạch đã lên sẵn sàng, vào giữa đêm Mến sẽ chèo đò men theo khúc sông đến cuối làng nơi nhà cô Ba mà Mai đang ở đó. Sau khi đón Mai vợ chồng Bột cùng Mai sẽ sang bên kia sông rời khỏi làng. Mọi ngóc ngách lối tắt không ai am hiểu bằng người trong làng như Bột và Mến. Sau khi rơi khỏi nhà Phách, Lâm nói với Bột:
- - Chuẩn bị xong đến giờ lập tức rời đi. Không cẩn nói với tao, tao không biết tại sao đến giờ chúng nó vẫn chưa hành động. Nhưng không biết tụi nó sẽ làm gì, có cơ hội phải đi ngay, nhớ chưa.?
Bột đáp:
- - Nhưng mày ở lại một mình liệu có ổn không..? Như mày thấy đấy, tụi nó đâu chỉ có mỗi thằng Hân. Tao lo lắm…
Lâm cười quả quyết:
- - Tao đã nói tao có kế hoạch của tao, nhiệm vụ của mày là bảo vệ vợ mày và Mai. Đấy mới là điều quan trọng, tao sẽ đánh lạc hướng tụi nó để mày có thời gian. Tao không tin chúng nó coi việc giết người là chuyện đơn giản. Hơn nữa tao đâu phải loại sẽ để im cho bọn nó muốn làm gì thì làm. Để Mai với vợ chồng mày ở đây càng làm tao khó hành động mà thôi. Thôi đi về và đừng làm gì gây chú ý, tao sẽ về trước.
Dứt lời Lâm ra về, Lâm biết có người đang đi theo mình trên con đường đất chập choạng tối nhưng Lâm giả bộ không biết. Đi qua bến đò, Lâm thấy hơi rùng mình, một cảm giác lành lạnh khẽ lướt qua Lâm từ phía đối diện. Rõ ràng Lâm cảm nhận thấy có người bước qua mình. Người này tạo cho Lâm một cảm giác quen thuộc cho dù không nhìn thấy.
Bất ngờ Lâm nghe thấy đằng sau có tiếng thét lên thất thanh, ngay sau đó một tiếng động mạnh. Lâm quay lại thì thấy phía đằng sau gã ban nãy bám theo Lâm đã ngã ngay bên dưới cây cầu nhỏ nơi bến đò cũ mà không biết lý do vì sao. Có một chút lo sợ Lâm rảo bước đi không quay lại nữa.
11h tối cùng ngày, Bột và Mến đã bí mật chèo đò xuôi theo dòng nước đến phía sau nhà cô Ba cuối làng. Cùng lúc đó điện thoại Lâm vang lên, Lâm bắt máy. Từ trong điện thoại vang lên một giọng nói quen thuộc:
— Mày đang ở đâu đấy…?