Hoàn toàn chưa hiểu chuyện gì nhưng cả người Tô Thịnh Hạ ướt như chuột lột, trên người mặc một cái áo khoác ngoài của người đàn ông... Chuyện gì đang diễn ra vậy?
Phó Tư Minh vừa nãy còn chưa cảm nhận được điều gì, lúc này nhìn thấy bộ quân phục trên người cô mới cảm thấy chán ghét.
- Tô tiểu thư, cô… tôi phải đưa cô về nhà thay đồ trước đã.
Phó Tư Minh nhịn một hồi,cuối cùng cũng bực dọc nói ra một câu.
Hai ánh mắt nhìn nhau muốn một tay cởi y phục của cô xuống, nhưng bản thân lại không có mặc áo khoác ngoài. Nếu phải cởi ra, anh thực sự không cam tâm.
Tô Thịnh Hạ nhìn cái áo khoác màu xanh trên người, lắc đầu không còn gì để giải thích nữa.
-Đừng lo, bố của tôi vẫn phải ở đó một tiếng nữa. Một lát nữa tìm chỗ nào không có người đứng chút y phục của tôi sẽ khô thôi.
Phó Tư Minh nói như một lão đại
-Mặt trời hại như vậy,thật ra cũng phải đứng nửa tiếng sẽ dễ bị say nắng lắm. Như thế này đi, cô về nhà thay đồ trước, thay xong rồi thì quay lại.
Soái khí của Tô Thịnh Hạ đã lên đến mũi, gió lớn thổi mạnh qua cổ của Phó Tư Minh
-Tôi nói… tại sao cô lại lề mề như vậy? Không phải chỉ là thay đồ thôi sao? Còn không… Được rồi, cô tìm chỗ nào đó đứng một lát, tôi giúp cô.
Phó Tư Minh liếm liếm nước bọt, gương mặt đen này lát nữa càng đen hơn rồi. Lời đề nghị dũng cảm như vậy, thật sự có đáng hay không?
Ánh mặt trời nóng như lửa mùa hè,Tô tiểu thư chọn một nơi không có gió,ánh mặt trời ngay trên đỉnh đầu chiếu xuống,nơi phơi chăn bông tốt nhất có khi cũng chỉ được như vậy thôi.
-Anh đứng ở ngoài... đừng quay đầu lại.
-Ừ...
Có tên Phó Tư Minh canh gác chuyên nghiệp này, Tô Thịnh Hạ cũng cảm thấy yên tâm cởi áo khoác bên ngoài xuống, chính lúc đó chỉ muốn ném vào thùng rác. Sau đó lại hạ cánh tay xuống.
Này này… thứ đố tốt như vậy, phải giữ lại!!
Thân ảnh yếu ớt của thiếu nữ bị quần áo ướt dính chặt vào cơ thể, từ sau lưng có thể nhìn thấy hết xương sườn. Nhìn thấy rất rõ áo ngực hoạt hình đáng yêu của cô.. nếu tiếp tục nhìn xuống nữa… nơi tam giác cũng xuất hiện mờ ảo.
-Mẹ kiếp!
Tô Thịnh Hạ cúi đầu nhìn cơ thể gần như là lần đầu tiên được tiết lộ, không thể không bộc ra một câu thô thiển. Cho nên nói,khi Lãnh Dạ Thần vừa ôm cô ấy, cái gì anh ấy cũng thấy hết rồi sao?
Lần này, lớn chuyện rồi!
Phó Tư Minh ở bên ngoài canh gác cẩn thận,Tô Thịnh Hạ ở bên trong ra sức phơi nắng.
-Tô tiểu thư, cô xong chưa?Trời nóng như vậy,cô còn tiếp tục sẽ say nắng đấy.
-Lo cái gì chứ?! Tôi vẫn chưa phơi đủ mà, anh tiếp tục đứng đó lát đi.
Tay nhỏ phấn khởi cởi đồ, tự bản thân tạo ra chút gió nhưng càng phơi, mồ hôi càn chảy ra rất nhiều,vẫn phải phơi tiếp rồi!
- Tô tiểu thư, phơi thế nào rồi? Khô rồi đúng không?
Không ai trả lời.
-Tô tiểu thư?
Vẫn không có người lên tiếng.
-Tô tiểu thư?!
Phó Tư Minh thấy không an tâm, lớn gan quay đầu lại xem thử không ngoài dự đoán cả người Tô Thịnh Hạ đã ngã ngay trên đất. Người không còn ý thức.
Cố gắng nhặt áo khoác ngoài mặc lên người cô, Phó Tư Minh bế Tô Thịnh Hạ lên rất giận dữ chạy một mạch ra ngoài.
Quả nhiên, say nắng rồi!
Tại bệnh viện quân y một bên lo truyền dịch cho Tô Thịnh Hạ, một bên dặn dò Phó Tư Minh nhanh chóng liên lạc với người nhà bệnh nhân.
Phó Tư Minh bên này can đảm trực tiếp gọi điện cho bố của Tô Thịnh Hạ, lầm bầm không nhượng bộ. Bác sỹ mặt căng thẳng mắng anh một trận:
-Say nắng có thể nặng có thể nhẹ. Nói nhẹ thì có thể sẽ tỉnh lại, nói nặng thì rất có thể não sẽ bị tê liệt, cậu có thể chịu trách nhiệm không?
Não bị tê liệt?! Nghiêm trọng như vậy sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, Phó Tư Minh cảm thấy cuộc điện thoại này vẫn là phải gọi.
Dựa vào tường tư thế đứng như một quân nhân, Phó Tư Minh nhìn số điện thoại của bố Tô Thịnh Hạ, thở dài sau đó nuốt nước bọt mới dám bấm số.
Vốn dĩ tưởng rằng bố Tô đang tiếp khách không tiện nhận điện thoại, ai biết mới hai tiếng reo lên đã có người kết nối, doạ Phó Tư Minh xém rớt điện thoại.
-Chú Tô... Cháu là Phó Tư Minh...
-Cậu tìm Tô lão sư? Tô lão sư đang ở trên lớp, có chuyện gì không?
Người nhận điện thoại là nữ, có thể là đồng nghiệp của chú Tô hoặc là trợ lý.
-Chuyện là… con gái chú Tô bị say nắng rồi, đang ở bệnh viện y. Ngài ấy có thể đến không?
-Tô tiểu thư bị say nắng? Anh đợi một lát,tôi lập tức đi tìm thầy Tô đây!Anh đừng có cúp máy, một lát nữa tôi sẽ trả lời anh!
Phó Tư Minh cũng không dám cúp máy, cứ giữ nguyên thế. Lo lắng đứng đợi họ trả lời, bên kia chuyển đến âm thanh như có ai đó đang chạy sau đó bên kia rất ồn ào không biết là đang làm gì… Sau đó giống như có ai đang nói nhỏ, tóm lại anh một câu cũng không nghe được.
-Đồng chí này, hiện tại thầy Tô có việc rất quan trọng tạm thời không thể đến được. Nhưng thầy Tô sẽ bảo người đến đó xem tình hình, anh đừng lo lắng.
Phó Tư Minh không nghĩ ngợi đáp:
-Được...
Phó Tư Minh xoa xoa đầu để tỉnh táo, chóng mặt hoa hết cả mắt,nhìn thấy Phó Tư Minh đôi mắt đờ đẫn nhìn trước giường,
-Cô sao rồi?
-Cô tỉnh rồi,Tô tiểu thư cuối cùng cũng tỉnh rồi. Doạ chết tôi rồi!
Tô Thịnh Hạ mếu máo:
-Anh sẽ không vì tôi mà chết đúng không? Yên tâm đi, sinh mệnh của tôi rất tốt! Nhưng, tôi khát… anh mua cho tôi chai nước đi. Tôi muốn nước lạnh, nhất định phải có đá.
-Được được được, cô nằm yên đó! Tôi lập tức đi mua cho cô.
Phó Tư Minh ba chân bốn cẳng chạy đi, so với thỏ còn nhanh hơn.
Tô Thịnh Hạ vừa mới nằm xuống,nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân,cũng không có phản ứng,tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
-Xin chào, bệnh nhân bị say nắng vừa mới được đưa vào đây nằm ở đâu vậy?
Ôi… thật là trùng hợp,hôm nay bệnh nhân bị say nắng nhiều đến vậy sao?!
Đợi một lát…
Âm thanh này... Âm thanh này tại sao tại sao lại nghe quen tai quá?
--------
Dịch: Linh Châu
Proof - read: Mưa
Team: Con rơi
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 13/04/18