- Aiya tam thúc, thúc đừng kích động như vậy, tôi không chỉ biết làm cơm, còn biết làm ấm giường, biết rất nhiều thứ đó.
Lãnh Tam thiếu quắc mắt lạnh lùng, hàm răng trắng sứ cắn chặt,
-Còn ăn nữa không?
Đường đường Lãnh tam thiếu lại cùng ăn cơm trưa với một thiếu nữ, các tướng sĩ đơn thuần cũng ngửi được vị bát quái, thế là, mọi người ăn cơm cũng không quên phóng mắt về phía này.
Lãnh Dạ Thần từ đầu đến cuối chỉ căng mặt vô cảm ăn cơm, cháu gái Tô lại vô cùng vui vẻ, nhiệt tình làm quen với các binh sĩ.
Lãnh Dạ Thần lấy đũa gõ lên bát cô
-Nghiêm chỉnh ăn cơm đi.
Cháu gái Tô cười haha chọc cơm trong bát,
-Tam thúc, tôi đây là chuẩn bị đầy đủ binh mã và lương thực, xây dựng trước quan hệ tốt với cấp dưới của thúc, chưa chừng sau này tôi lại là quân tẩu đấy. Có mấy chiến hữu thân thiết, sau này thúc đi chiến đấu bên ngoài, tôi cũng là người đầu tiên nắm rõ tư liệu không phải sao?
Cái gọi là tài liệu đầu tiên ấy mà, chính là giám sát không để cho người đàn ông của cô ở nơi cô không nhìn thấy đi trêu hoa ghẹo nguyệt, kháng chiến vạn dặm mặc dù mới thành công bước đầu, nhưng cũng cần phải chuẩn bị cho công cuộc chiếm lĩnh lô cốt sau này.
-Không có ngày ấy đâu, ăn cơm của mình đi.
Cùng Lãnh tam thúc ở bên ngoài cả ngày, thời điểm sẩm tối, cháu gái Tô được đưa nguyên vẹn về cửa quân khu, trước khi xuống xe, Lãnh tam thúc thay Đổng Đại Điều đòi lại chiếc áo khoác hôm nay.
-Tam thúc, chiếc ngày hôm qua tôi để ở nhà mất rồi, trở về sẽ tự tay mang trả, chào tam thúc, thúc đi cẩn thận nhé.
Tô Thịnh Hạ híp mắt cười tiễn Lãnh Dạ Thần, vừa nhảy vừa chạy về phía đơn vị. Quần áo sao có thể trả hết một lượt? Trả hết rồi, sau này lấy lí do gì đi quyến rũ tam thúc đây? À không phải, là hẹn gặp tam thúc.
-Tô tiểu muội, sao giờ cậu mới về?
Đúng lúc tâm tình vô cùng vui vẻ chuẩn bị về nhà, phía trước đã truyền đến tiếng Phó Tư Minh, dưới đèn đường, đằng sau bóng cây đen kịt, Phó Tư Minh đi đến, vừa vặn đứng dưới ánh đèn, ánh đèn chiếu lên người cậu, nơi có ánh đèn bao quanh giống như một thế giới đơn độc tách biệt hẳn, xung quanh tối mù mịt, chỉ có trên người cậu phát ra tia sáng.
-Đồng chí Phó Tư Minh, sao cậu lại ở đây?
Cháu gái Tô hôm nay tâm tình tốt, nhìn thứ gì cũng thấy vui, Phó Tư Minh ấy mà, đẹp trai hơn so với ngày trước rồi.
Phó Tư Minh mặc chiếc áo T-shirt rộng rãi, quần áo quá rộng, càng lộ ra thân hình cao gầy rắn rỏi của cậu, thiếu niên nhếch mép cười, lộ ra tám cái răng trắng:
-Sao tối qua cậu lại đột nhiên đi mất? Tôi đi mua nước về thấy bác sĩ bảo cậu đi cùng một người đàn ông mặc quân trang rồi.
Cháu gái Tô giơ chân quặp chặt cổ cậu, đột ngột dựa gần thế này khiến Phó Tư Minh vô cùng ngạc nhiên, suýt nữa đứng không vững, hương thơm nhẹ nhàng thấm dần vào cơn gió ban đêm, trôi nổi tỏ khắp không gian.
-Haha, anh ấy à, chính là thần tượng của cậu, thủ lĩnh đội tác chiến đặc biệt Phi Ưng, thiếu tướng Lãnh Dạ Thần!
Nhắc đến quân hàm và thân phận của Lãnh tam thiếu, Tô Thịnh Hạ vô cùng đắc ý, dường như tam thiếu đã trở thành thứ cô nắm trong tay, vừa muốn khoe khoang, vừa sợ bị người khác chiếm mất.
Mắt Phó Tư Minh đột nhiên phát sáng, lấp lánh chớp, vừa ngưỡng mộ vừa tò mò:
-Cậu thật sự đi với quân trưởng Lãnh? Nhưng.....tại sao?
Tô Thịnh Hạ thiếu chút nữa, suy nghĩ đến năng lực tiếp nhận của Phó Tư Minh, vẫn là nói đi
-Cái này ấy mà, Lãnh tam thúc là anh em của ba tôi, trên lý thuyết tôi nên gọi một tiếng thúc, thực tế.... đúng rồi, mai cậu giúp tôi một việc.
Đôi lông mày rậm của Phó Tư Minh nhăn lại
-Việc gì?
Việc Tô Thịnh Hạ cần giúp đỡ, tám phần không phải chuyện gì tốt.
Cháu gái Tô giống như tiểu đệ phản động đầu đường, ngoắc tay
-Đầu, thấp xuống.
Phó Tư Minh cúi thấp đầu xuống, mồm cháu gái Tô phả vào tai anh.
Dặn dò thế này thế này, sau đó vỗ lưng anh
-Chính là như vậy, ngày mai xem biểu hiện của cậu.
Gương mặt thật thà chất phác của Phó Tư Minh bứt rứt đến đỏ bừng, mím mím môi:
-Cái này....cái này được sao? Tôi...
-Tôi gì mà tôi, có phải đàn ông không đấy? Còn muốn làm binh không? Có muốn bảo vệ nước nhà không, chút việc cỏn con này cũng sợ, cậu có muốn bảo vệ tổ quốc không?
Bị Tô Thịnh Hạ hung hăng phê phán một bài, Phó Tư Minh chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu, để cùng Tô Thịnh Hạ làm những việc không nằm trong phạm vi con người, cậu cũng không ít lần thử thách giới hạn bản thân, không riêng gì lần này.
-Được, ngày mai gặp.
-Đồng chí Phó Tư Minh cố lên! Chị sẽ không bạc đãi cậu đâu
Cháu gái Tô lại đập mạnh vào vai cậu.
Phó Tư Minh thấp giọng lầm bầm:
-Rõ ràng tôi lớn hơn cậu.
-Cậu nói gì?
-Không...không có gì, Tô tiểu muội...ừ, ngày mai gặp.
Đôi chân vừa cao vừa gầy của Phó Tư Minh khi chạy mang theo tiếng gió xào xạc, một lúc sau đã biến mất.
Ngày hôm sau, nắng gắt như lửa, lại là thời tiết độc nhất ở phường Bắc.
Tô Thịnh Hạ hôm nay tự giác leo từ trên giường xuống, căn bản không tốn sức, ngược lại làm cho ba Tô mẹ Tô hết sức ngạc nhiên.
Cháu gái Tô trước giờ không dựa vào đồng hồ báo thức bằng sức người không chịu dậy, đột nhiên lại phân biệt được đồng hồ báo thức điện tử, lạ quá đi.
Vội vã và bát cơm, cháu gái Tô lấy lí do đi xem phim với bạn học, dễ dàng thoát khỏi sự vặn hỏi của gia đình.
Xe đạp Phó Tư Minh đúng giờ xuất hiện trước cửa quân khu, lòng Tô Thịnh Hạ ôm một chiếc áo khoác quân, linh hoạt giống như thỏ ngồi lên ghế sau.
-Cậu chắc chắn vị tam thúc của cậu sẽ không xua đuổi cậu? Sân huấn luyện quân sự không phải nơi có thể tuỳ tiện ra vào. Người bình thường không vào được đâu.
Phó Tư Minh một chân giẫm lên bàn đạp, ngược gió chở cháu gái Tô ven theo đường chính lao vùn vụt.
Cháu gái Tô hai tay nắm áo cậu, lắc lắc chân:
-Người bình thường không vào được, nhưng tôi vào được nha.
Đúng vậy, cô có thể bởi vì cô có hai pháp bảo khác nhau.
Xe đạp chở hai thiếu nam thiếu nữ tươi đẹp chạy trong gió một tiếng, cuối cùng cũng đến nơi.
Cổng sắt sừng sững cáo chót vót, bậc đá hai bên có các binh sĩ gác cổng nhìn thẳng về phía trước, binh sĩ gác cổng cầm khẩu súng tiểu liên dài khoảng nửa mét, lúc nào cũng có thể bắn những người không phận sự đòi vào.
Xe đạo dừng ngoài cửa, cháu gái Tô nhảy xuống:
-Phó Tư Minh, vất vả rồi, tí nữa chị sẽ báo đáp cậu, bảo đảm hôm nay sẽ cho cậu sướng.
-Cậu thế này... thật sự ổn sao?
Phó Tư Minh lau mồ hồi trên mặt, đại hè nóng nực như thế này còn phải trở bão táp 45 cân 1 tiếng đồng hồ, khiến cho Phó Tư Minh thể chất khoẻ mạnh cũng khó mà chịu nổi, trên mặt chảy một đống mồ hôi.
-Yên tâm, nhất định được
Cháu gái Tô thẳng ngực, bước lớn về phía phòng gác cổng:
-Chào chú, cháu tìm thiếu tướng Lãnh Dạ Thần.
Vừa nghe đến người cô muốn tìm, nhân viên trực ban gác cửa lập tức nâng cao cảnh giác, hai binh sĩ gác cổng cũng vừa sắp xếp xong giá sách, khí thế khiến cháu gái Tô bị doạ không ít, Phó Tư Minh bên cạnh cũng suýt chút nữa chặn cô xuống.
Người đàn ông mặc quân phục màu xanh tầm ba mươi tuổi nhìn một lượt Tô Thịnh Hạ không đến hai lạng thịt, thả lỏng cảnh giác:
-Cô là ai? Tìm thiếu tướng Lãnh làm gì?
Tô Thịnh Hạ mặt không biến sắc tim không đập mạnh:
-Lãnh thiếu tướng là tam thúc của tôi, tôi tìm thúc ấy có việc.
Tam thúc?
Nhân viên trực ban lại đem thần kinh vừa thả lỏng kéo căng một lần nữa, anh ta quan sát cẩn thận Tô Thịnh Hạ, cháu gái Lãnh tam thiếu? Biết rằng Lãnh tam thiếu ở nhà là anh ba, phía trên còn có một huynh trưởng, một chị gái, nhưng bất luận là nhìn tuổi tác hay diện mạo, vị này cũng không giống như con gái của lão đại nhỉ?
-Cô tên gì?
-Tô Thịnh Hạ
Nhân viên trực ban:
-....Tô? Không phải dòng họ trực tiếp trong trường hợp không được người kia đồng ý không được phép vào, tiểu đồng chí, cô về trước đi, Lãnh tam thiếu đang dẫn binh huấn luyện.
Đầu óc bảo thủ!
-Anh gọi điện thoại cho người ta, bảo có Tô Thịnh Hạ tìm anh có việc, thúc thúc, nếu như thúc tôi biết tôi đến đây rồi còn bị chặn ngoài cửa, thúc nói, vạn nhất thúc tôi tức giận, sẽ có hậu quả gì?
Nhân viên trực ban đành chịu:
-Cô đợi tôi gọi cho Lãnh thiếu tướng.
Đợi một lúc lâu điện thoại cuối cùng cũng thông, nhìn tình hình, có vẻ Lãnh tam thiếu thực sự rất bận.
-Thủ trưởng, bên ngoài có một tiểu đồng chí tên là Tô Thịnh Hạ, nói là cháu của ngài, muốn đi tìm ngài, ngài xem?
-Rõ
-Rõ, thủ trưởng yên tâm
Sau đó điện thoại bị ngắt.
Tô Thịnh Hạ nằm lên bậc cửa sổ:
-Sao rồi? Bị tam thúc tôi giáo huấn rồi chứ gì? Hừ, cho tôi vào.
Nói xong, định nhấc chân bước vào.
-Tiểu đồng chí, Lãnh thiếu tướng nói không quen cô, cô đến từ đâu thì về lại đó đi.
Nhân viên trực ban nhịn cười.
-Cái gì! Không quen! Tối qua tôi vừa đến, thúc ấy ở phòng nào tôi còn biết, tối qua tôi còn ăn cơm với người ta đấy.
-Tiểu đồng chí, mời quay trở về, đây là mệnh lệnh của Lãnh thiếu tướng.
Phó Tư Minh kéo áo cô
-Tô tiểu muội, chúng ta về thôi.
Về? Nửa đường rút lui trước nay không phải tác phong của cô.
Roạt
Tô Thịnh Hạ lôi áo Đổng Đại Điểu từ trong túi ra, giũ giũ:
-Nhìn thấy chưa? Đây là áo của trưởng quan Đổng bên cạnh tam thúc tôi, Đổng Đại Điểu, biết không? Tôi đến trả áo cho anh ấy! Tam thúc sợ tôi ham chơi mới lừa anh nói không quen tôi, nhưng anh nghĩ đi, nếu thật sự không quen biết, tại sao tôi lại có cái này?
Biểu tình nhân viên trực ban có chút co rút:
-Tiểu đồng chí, cô càn quẫy cũng không có ích gì đâu, đừng nói một chiếc áo, cho dù cô trộm được cả bộ quân trang cũng không có tác dụng.
Cháu gái Tô cắn môi, thúc thúc giải phóng quân đều là bài vĩnh cửu.
-Tam thúc! Tam thúc! Tam thúc!
Tô Thịnh Hạ đột nhiên hét ầm lên Người cảnh vệ nháy mắt trở nên mờ mịt!
-Tiểu đồng chí, cô đừng hét ở đâu, mau đi đi...
Đi? Nghĩ hay nhỉ!
Tô Thịnh Hạ dứt khoát trèo lên cổng sắt, sống chết bám chặt lấy bia đá thét:
-Tam thúc!Tam thúc! Tam thúc
Mấy binh sĩ bên ngoài rớt cằm! Nha đầu này có phải quá to gan rồi không!
Thiếu nữ vẫn chưa thành niên nằm trên cửa quân khu vừa thét vừa gọi, giải phóng quân lại không thể trực tiếp dùng vũ lực đàn áp, lại nói, vạn nhất thật sự như cô ta nói có quan hệ với Lãnh tam thiếu, vậy thành chuyện lớn rồi.
Người đàn ông chỉ đành vừa dỗ vừa gọi điện thoại.
Hai phút sau, một thân hình cao lớn xuất hiện dưới cây ngô đồng dày đặc, một thân quần áo huấn luyện màu xanh nhức mắt, khuôn mặt mím chặt góc cạnh rõ ràng, bước chân mang theo làn khói vượt gió lạnh, mang theo vẻ đẹp trai.
Tô Thịnh Hạ nhếch mép, đắc ý cười.
Hừ, còn không trị được thúc!
Lãnh tam thiếu vừa xuất hiện, những người bên cạnh đều đồng loạt kính lễ.
Lạnh lùng liếc Tô Thịnh Hạ đang nằm sấp trên cửa sắt, Lãnh tam thiếu túm chặt áo cô, xách như xách chó.
-Ồn ào đủ chưa?
Tô Thịnh Hạ giơ áo:
-Tam thúc, sao thúc có thể nói cháu làm loạn chứ? Cháu mang áo cho trưởng quan Đổng, đây không phải do thúc phân phó à?
Còn trưởng quan Đổng? Đến cấp bậc còn không phân biệt nổi, còn thêm loạn!
Lãnh tam thiếu lạnh lùng lấy áo
-Đồ để lại, cô về được rồi
-Tam thúc, thúc không thể như thế này được, khó khăn lắm cháu mới đến một lần, không cho cháu vào uống cốc trà sao? Còn nữa, cháu còn mang theo tài xế.
-Tài xế?
Cháu gái Tô một tay kéo cánh tay Phó Tư Minh:
-Đây! Tài xế của cháu.
-------
Dịch: Trang Phan
Biên tập: Mưa
Team: Con rơi
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 16/04/18