• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Như thế này? Còn chưa coi là xong rồi à?

Con gái Tô nhìn gương mặt lạnh lùng của Lãnh tam thiếu, anh còn muốn làm gì đây? Cả gian phòng đã bị anh doạ sợ rồi.

Chủ nhiệm cuối cùng cũng hoàn hồn, đương nhiên hiểu ý của anh:"À, đúng đúng đúng, bạn học Dương Thông, mau xin lỗi Thịnh Hạ đi, mau."

Dương Thông cuối cùng cũng nuốt nước mắt nói ra ba từ"xin lỗi.", hơn nữa không bao giờ nhằm vào Tô Thịnh Hạ nữa.

Ba Dương vừa cung vừa kính nói:"Phí chữa trị của bạn học Tô Thịnh Hạ và nam sinh kia, phí tổn hại đều do chúng tôi chịu, ngài yên tâm đi."

Nhìn ba Dương khom lưng nhận lỗi, Lãnh tam thiếu không hề vui vẻ nhăn mày:"Không cần thiết, người của tôi, tôi phụ trách."

Wa! Khí thế này của tam thúc! Quá khuôn phép rồi!

Trong lúc mọi người vẫn đang cúi đầu nhận lỗi, Lãnh tam thiếu đã dẫn con gái Tô đi ra khỏi phòng hành chính.

Con gái Tô vẫn đang chìm đắm trong cảm giác sảng khoái vừa nãy, bên tai vọng lại câu cuối cùng của Lãnh tam thiếu:"Người của tôi, tôi phụ trách."

Nháy mắt, người đã bị Lãnh tam thiếu dẫn đến bãi đậu xe.

Mắt con gái Tô lại lần nữa mở to. Mở To!

Cả một hàng xe con, đột nhiên lại có một con chiến mã như mãnh thú, đầu nó như một con sư tử không thể mạo phạm, những chiếc xe còn lại đều không là gì cả.

Sự so sánh vô cùng mới mẻ, vô cùng thoả mãn hư vinh, vô cùng kiêu ngạo.

Con gái Tô nhìn chằm chằm vào chiếc xe, cuối cùng cũng đợi đến ngày này.

Cô ngây thơ cười:"Tam thúc, dù sao tôi cũng tan học sớm, thúc dẫn tôi đi hóng gió đi."

Nha đầu này vừa mới phạm lỗi lại có thể đòi đi hóng mát? Tim cô quá tố chất không chịu bất kì ảnh hưởng nào, hay thật sự mặt dày không sợ trời sợ đất?

Lãnh tam thiếu không hề có ý định mở cửa xe:"Đánh nhau, ăn hiếp bạn học, trốn tiết, đây là những chuyện cô hay làm khi đi học?"

Mặt Tô Thịnh Hạ căng cứng, thôi đi, không phải chứ, tam thúc muốn thu hậu toán trướng sao?

Cô nghiêng đầu:"Tam thúc, xem thúc nói kìa, tôi là loại người như vậy sao? Tôi trước nay luôn lấy việc học làm chủ, kiêm chức... làm cả những việc khác nữa."

Lãnh tam thiếu nhìn chằm chằm cô, vẽ ra một ánh nhìn sắc bén trong không khí, lấy anh làm điểm xuất phát, cô làm điểm tiếp nhận, con gái Tô bị nhìn đến bỏng rồi.

"Không biết xấu hổ không biết ngượng! Thành dạng gì rồi không biết!"

Còn cho rằng anh trực tiếp động tay động chân, không nghĩ đến anh nửa ngày mới không đau không ngứa phun ra một câu như vậy, cô cười:"Tam thúc, thúc bớt giận đi, tôi là người có tính ghi nhớ, sẽ không có lần sau đâu!"

Cô giơ tay phải làm động tác xin thề, nói:"Tam thúc, đã đi được chưa?"

Kỵ sĩ khởi động, con gái Tô ngồi ở ghế lái phụ, thắt chặt dây an toàn, mặt tươi cười cảm thán, chiếc xe này quá hợp với khí chất của tam thúc rồi.

Hùng vĩ, to lớn, anh dũng.

Hai tay Lãnh tam thiếu đặt trên tay lái, ánh mắt thâm trầm hướng về phiá trước, vừa lái xe, vừa bảo trò dáng vẻ thẳng tắp, lưng thẳng như tường vậy.

"Cô muốn đi đâu?" Cô ngơ ngác:"Tam thúc muốn đưa tôi đi đâu?"

Trả lời cô là một ngụm khí lạnh.

"Hahaha, chỉ cần đi cùng tam thúc, đi đâu cũng được, cho dù thúc đưa tôi đến tận trong rừng sâu.. tôi cũng nguyện ý!" Cô cố ý ngừng lại giữa chừng, lấy lưỡi liếm môm, khiến người khác không ngừng tưởng tượng. "Quản chặt não cô đi! Quản không được, tôi giúp cô phế!"

"Được được được, tôi bảo đảm sẽ không khinh thường tam thúc trong lòng, thúc lái xe đi, chúng ta đi."

Ánh mắt nóng bỏng của con gái Tô dán trên người anh, đương nhiên còn liếc xuống dưới, nhìn phương vị của người đàn ông.

Đột nhiên, một suy nghĩ không lành mạnh xoẹt qua đầu cô, cô không nhịn được nghĩ, người ưu tú như tam thúc, có phải phương diện đó cũng rất kinh khủng?

Đều nói đàn ông chọn xe trên một mức độ nào đó đều ám thị khát vọng chinh phục của họ, càng đại biểu năng lực của đàn ông, haha, vậy thì tam thúc...

Đương nhiên, lúc này con gái Tô không hề biết, sau này trong đêm tối đen kịt, trong một rừng cây không có người, trong chiếc xe như mãnh hổ.

Nhưng lúc này ấy mà, con gái Tô chie có thể dùng ánh mắt xâm lược tam thúc, mặt dày anh.

"Tam thúc..." cô dí mặt lại gần anh, hơi thở thiếu nữ phả vào mặt anh.

Anh vẫn không động đậy.

Cô càng đắc ý càng càn rỡ, môi hồng cách anh chưa đến 1m, tấn công về phía anh:"tam thúc..." gọi hồn anh, khuấy động máu huyết anh.

Anh, anh vẫn như cũ không động đậy.

"Ngồi yên."

Khí nóng của cô phả trên mặt anh,:"Tam thúc... thúc cũng là đàn ông, sao phải như vậy?"

Môi.

Mềm mại, ẩm ướt dán lên mặt anh, tinh tế ma sát da mặt anh, con ngươi long lanh nước nhìn chăm chú vào ánh mắt cương nghị của anh.

Đôi môi mềm mại men theo má của anh lướt xuống, can rỡ hôn nhẹ, ngoài cửa, những cây ngô đồng của Pháp trời quang mây tạnh hiện lên như dệt, trời sinh thêm vài phần lãng mạn.

Lưng anh chợt thẳng, cứng lại, cứng rồi!

"Cô muốn chết à."

Bàn tay gang thép của anh kéo cổ tay nhỏ nhắn của cô, gần như muốn bẻ gãy.

"Đau... tam thúc... đau quá. Đau...." cô cau mày, thét nhẹ, như đau lại như đang nói lộn xộn.

Ầm!

Hơi thở của tam thúc bị cô làm cho bùng nổ.

Thần trí anh quay lại, nộ khí ngút trời, biến thành con sư tử hung dữ,:"Tô Thịnh Hạ, Tôi là tam thúc của cô! Tam thúc của cô!"

"Rầm" cô bị ném về chỗ ngồi, lưng và mông đều chịu thiệt hại nghiêm trọng, cô uỷ khuất xoa cánh tay bị đau, ấm ức nói:"Tam thúc gì chứ, thúc chỉ là anh em kết nghĩa, đến anh em họ cũng không phải."

Ngòi nổ của Lãnh tam thiếu bị châm lên, con mắt lạnh lùng đầy giận dữ:"Lần sau lại như thế này, lão tử bắn chết cô."

Cô ban đầu hơi tức giận, sau đó lại hồi phục gương mặt tươi cười, đối phó với Lãnh tam thiếu chững chạc đàng hoàng, tuyệt đối không thể quá nghiêm túc, anh càng cứng, cô lại càng phải mềm.

Anh là thép luyện trăm năm, cô sẽ mềm mại quấn quanh anh.

"Tam thúc, chúng ta đi đâu vậy?"

Nhìn... có vẻ khá quen.

"Đến căn cứ huấn luyện quân sự"

"..."

Lãnh Dạ Thần phải chỉ huy huấn luyện tác chiến, không có thời gian chơi với con gái Tô, cô chỉ có thể đứng bên ngoài nhìn, sau đó liền cùng các binh sĩ đi huấn luyện dã ngoại, người không thấy đâu nữa.

Con gái Tô mới thành công bước đầu tâm trạng không vì vậy mà bị ảnh hưởng, bước đầu tiên, không tệ, tiếp theo đó phải chuẩn bị sắp xếp bước thứ hai.

Lúc về, Đổng Đại Điểu lái xe, áp lực quen thuộc lại quay về.

Đương nhiên, Đổng Đại Điều không dám hỏi, tại sao Tô Thịnh Hạ lại cùng Lãnh tam thiếu đến căn cứ huấn luyện, bởi lúc đó, mặt Lãnh tam thiếu hiện rõ dòng chữ"Động vào là chết."

Cả đoạn đường không nói gì, con gái Tô đen mặt.

Xuống xe, cô chạy như một làn khói về quân khu.

"Hahaha." Cô ôm bụng cười.

Hôm nay quá thoải mái rồi.

Hôm sau, Phó Tư Minh vẫn như thường lệ đứng trước cửa quân khu đợi cô:"Tô tiểu muội, lên xe."

Con gái Tô nhìn ghế sau, do dự một lúc:"Phó Tư Minh, sau này, tôi sẽ tự đạp xe."

Chân Phó Tư Minh chạm đất:"Tại sao? Tôi trở cậu cũng rất nhanh mà."

Cô lắc đầu:"Tôi không có ý đấy, chỉ cảm thấy... tôi quá nặng rồi, làm chậm chễ tiến độ, hơn nữa tôi muốn rèn luyện thân thể, sau này chúng ta mỗi người một xe cùng đi học cũng khá tốt mà!"

Mặt Phó Tư Minh có chút thất vọng:"Có phải cậu sợ Dương Thông và và các bạn khác nói ra nói vào không?"

"Thôi đi! Tôi lại sợ bọn họ sao?"

Cô nhảy lên ghế sau, Phó Tư Minh càng nỗ lực đạp xe, không biết vì sao, phản ứng chậm chễ của Phó Tư Minh như nhắc nhở cô, có một vài thứ, dường như đã thay đổi.

Buối tối lúc về nhà, con gái Tô đột nhiên trên bàn cơm đề xuất một ý kiến mang tính thời đại.

"Ba, mua xe đạo cho con đi, sau này con sẽ tự đạo xe đi học."

Cô cũng không nói là vì sao, trong trong thâm tâm luôn cảm thấy nên giữ khoảng cách thích hợp với Phó Tư Minh, cô không quan tâm đến lời bàn tán của bạn học, đó không phải cốt lõi của vấn đề.

Tại sao vậy?

Để tam thiếu không cho rằng cô chỉ là trẻ con, càng để tam thiếu không hiểu lầm.

Động tác gẩy cơm của ba Tô chợt sững lại:"Tại sao tự nhiên lại muốn tự đạp xe?"

Cũng ngồi xe Phó Tư Minh 5 6 năm rồi... bọn họ cũng quen rồi.

Mẹ Tô chọc khuỷu tay cô, đáp ứng:"Được đó, ngày kia là thứ bảy, con đi với với mẹ."

"Ngày kia? Không được không được, xe mẹ mua con chắc chắn sẽ thích! Ngày kia con phải học, áp lực học tập cao tam hơi nặng nề."

"Ấy, lại có thể biết đường đi học hành? được! Mẹ với ba con đi mua."

Thứ bảy sao? Haha, con gái Tô nhét một miếng cà vào mồm, thứ bảy tam thúc phải đến quân y kiểm tra toàn diện, cơ hội tốt như vậy làm sao có thể bỏ qua?"

Buổi tối, ba Tô bóp chân cho mẹ Tô, vừa bóp vừa hỏi:"Con gái rượu sao tự nhiên lại muốn mua xe? Xảy ra mâu thuẫn với đứa trẻ Phó Tư Minh đó sao?"

Mẹ Tô không vui liếc ba Tô:"Đến cái này cũng không hiểu? Hạ Hạ lớn rồi, ý thức được sự khác biệt về giới tính, biết cứ ở cạnh Phó Tư Minh mãi không tốt."

Mười bảy tuổi mới ý thức được giói tính khác biệt, có khoa học sao?

"Tôi thấy đứa bé Tư Minh này khá tốt, hai đứa lớn lên cùng nhau, biết rõ gốc rễ, tôi cũng rất vừa ý."

Mẹ Tô không vui:"Tốt thì tốt, nhưng đứa bé này quá thật thà, không ép nổi Thịnh Hạ, không phù hợp."

Ba Tô cười:"Trông tôi giống như ép được nó sao?"

Mẹ Tô đập tay ông:"Không nghiêm túc! Tính cách Hạ Hạ quá đanh đá, phải có người đè ép mới được, tôi với nó không giống nhau."

"Đúng đúng đúng, bà xã nói đúng, bà xã dịu dàng nhất, bánh chè tốt hơn chưa? Đổi chân đó đi."

Tô Thịnh Hạ vuốt điện thoại, lật đến bức ảnh chụp Lãnh tam thiếu, gương mặt người đàn ông trong màn hình sừng sững, sống mũi cao thẳng, môi như gọt, như muốn làm vỡ màn hình.

Tô Thịnh Hạ sờ mặt anh, nhoẻn miệng cười:"người xấu, người thối nát, để thúc điên, để thúc kiêu ngạo, nhất định có một ngày thúc sẽ thích tôi.

Cô oán thầm trong lòng, đột nhiên có tin nhắn doạ Tô Thịnh Hạ giật nảy mình, cứ tưởng là ma công trực tiếp gọi đến.

Nhưng tin nhắn đến từ một dãy số lạ, chỉ có một dòng chữ.

"Tô Thịnh Hạ, cô đợi đó."

-------------

Dịch: Trang Phan

Biên tập: Mưa

Team: Con rơi

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 16/04/18

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK