- "Cô gái, còn không mau tránh ra. Đây là chuyện của cánh đàn ông không đến lượt thứ yểu điệu như cô chen vào."
Sống trên đời 24 năm nay, Hạ Tịch đã chẳng còn cảm xúc gì với những lời "khích tướng" như vậy. Cô không trả lời, một tay giữ chặt cổ tay gã, xoay một vòng rồi ấn xuống: người khi nãy còn ngông cuồng cười nói, giờ đã phô ra bộ mặt nhăn nhó quỳ dưới chân cô. Gã vẫn cố vùng vẫy, vươn tay còn lại túm lấy chân váy cô, dùng sức giật mạnh.
Tiếng "xoẹt" vang lên, khiến ai cũng chìm vào bầu không khí im ắng. Nhưng sự lặng im ấy lại không phải đi cùng với sự ngại ngùng mà là đi kèm với vẻ bất ngờ, thán phục. Hạ Tịch đưa mắt ghé gần vào con ngươi đang mở to kia, nói ra lời nói nhục mạ nhất: "Thật ngại quá, tôi là nữ nhân không thích mặc váy. Cánh đàn ông các ngươi hay chơi trò không đấu lại thì hủy đi thanh danh của người khác hả?"
Gã ở dưới dường như vẫn chưa phục, đảo mắt ra hiệu cho đồng bọn xung quanh. Một nhóm người từ tứ phía bước ra, nhăm nhe hòng vây lấy cô. Trên mặt Hạ Tịch không hề lộ ra một chút hoảng loạn, rút từ đai đeo một khẩu súng chĩa thẳng vào gã, lớn giọng: "Tôi rất hiếu kỳ, liệu các người nhanh hay viên đạn trong khẩu súng này bắn ra nhanh hơn!"
Chỉ với một câu nói, bọn họ đã dừng lại, khó xử nhìn nhau không biết nên làm thế nào, điều này không tránh khỏi việc đã tạo cho Hạ Tịch một sự đắc ý nắm chắc phần thắng. Nhưng cô đã đánh giá quá thấp bọn chúng rồi...
Một tên cao to lực lưỡng đã ở trên lầu theo dõi tình hình, thấy bên mình bị lép vế, hắn ta đã không chần chừ mà điêu luyện lao xuống từ lan can. Đáp xuống bên cạnh Hạ Tịch, tên đó dùng sức túm lấy cổ áo gã đê hèn ấy, nhấc lên ném mạnh ra ngoài. Đám người xung quanh đã chờ trực sẵn, mau chóng đỡ gã dậy và dìu đi, không quên nhếch miệng liếc nhìn cô.
Ngay tại giờ phút này, trên "sân chơi" chỉ còn có cô là tên đàn ông không sợ chết kia. Hắn nhân lúc cô chưa định hình được mà cướp lấy khẩu súng, tay giữ chặt chuôi hướng mũi súng về phía đối diện, chỉ thiếu một bước bóp cò là có thể giết chết cô. Hạ Tịch nhìn hắn ta với vẻ bất ngờ, dù gì thì trước đây cô chỉ thua về số lượng, chưa bao giờ nhận thua vì thực lực.
Hạ Tịch cầm lấy nòng súng, chĩa thẳng giữa trán mình. Đôi mắt tròn đầy sắc xảo của cô nhìn chằm chằm vào hắn ta, miệng thốt ra từng lời thách thức không hề e sợ: "Cũng chỉ là một khẩu súng đồ chơi, tôi sợ gì chứ? Nhắm và bắn nào!" - Trên miệng cô nở ra một nụ cười quỷ dị, trong phút chốc khiến tên khổng lồ ấy do dự... Và đó cũng đi đúng hướng theo kế hoạch của cô!
Gã ta bị uy nghiêm của Hạ Tịch khống chế, ném súng xuống đất rồi định đánh lén cô bằng tay phải. Bằng những giác quan tinh tường của mình, cô dễ dàng né được đòn đánh của hắn, ngược lại còn kéo tay hắn ra phía xa hơn, cúi người khiến tên đó mất thăng bằng ngã xuống. Hạ Tịch nhanh chóng cầm lại khẩu súng dưới chân, đến khi gã ta có thể ngồi dậy thì họng súng đã ở ngay trước khuôn mặt. Cô đứng ngay thẳng, khí chất đầy oai hùng mỉm cười không có vẻ gì là tốt đẹp: "Loại người ngu dốt nhất chính là để đối thủ thao túng bản thân!"
Đôi mắt gã nhìn được viên đạn vàng bên trong, lòng trắng gần như chiếm trọn lấy con mắt, người như đông cứng chẳng thể động đậy lấy một ngón tay...
Cạch, cả khán phòng trở nên tối um khiến mọi người chẳng ai mảy may để ý nữa. Đột nhiên, từ khoảng không vắng lặng xuất hiện tiếng vỗ tay, nó ngày một to và rõ rệt hơn....
Cạch, hệ thống điện lại được kích hoạt, tên đồng bọn nằm dưới họng súng của cô đã biến mất khiến Hạ Tịch có chút hoang mang. Không chỉ vậy, bên cạnh má trái cô cảm nhận được hơi ấm nhè nhẹ ở khoảng cách gần, dường như có người đang ngay bên cạnh cô. Hạ Tịch lấy lại tinh thần, nắm chặt khẩu súng làm liều quay mặt về phía bên trái. Tay cô đã chuẩn bị sẵn, giơ lên định chĩa vào người kia thì bàn tay người ấy nắm lấy cổ tay đang cầm súng của cô.
Hắn ghé vào bên tai cô thầm thì, mang theo chút hơi gió: "Cô gái, dùng súng là không tốt đâu, sau này khó lấy chồng."
- "Có hay không không cần ngươi lo!" - Hạ Tịch đáp lại, không thể thoát khỏi sự vây hãm của kẻ lạ.
Nói dứt câu, khuôn mặt hắn ta lùi lại, hiện lên trước mắt cô, xuyên qua lớp mặt nạ nhìn vào ánh mắt đầy bí ẩn của cô nhếch nhẹ khóe miệng của mình. Đây chẳng phải Phó Dư Ngôn sao?
Hạ Tịch né tránh, dùng tay kia đẩy hắn ra rồi cất lại súng vào đai ở eo. Dưới ánh mắt của những người trong khán phòng, hắn bất ngờ giơ tay của cô lên và tuyên bố: "Đây là tứ lão đại đã được chọn, cũng là thành viên cuối cùng trở thành hội viên chủ chốt của bang phái."
Đến lúc này, ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn vào cô, ngoài những ánh mắt ngưỡng mộ, thán phục thì còn có những kẻ ghen tị, oan ức. Phó Dư Ngôn kéo cô đi về phía sau khán đài. Bước vào căn phòng, một cậu thanh niên vui vẻ chúc mừng cô:
- "Không ngờ hội viên chủ chốt lại có thể là một cô gái cơ đấy. Chúc mừng cô!"
Hạ Tịch chỉ cười mỉm, bắt tay với cậu ta coi như kết tình giao hữu. Cô nhìn mặt cậu, không khỏi bất ngờ, giống như khựng lại một nhịp. Tại sao khuôn mặt tam lão đại lừng lẫy kia lại giống cô đến thế. Từng đường nét trên sống mũi, đuôi mắt, khóe môi,... tất cả đặc điểm nhận dạng gần như sao chép nguyên của nhau.
- "Sao cô nhìn tôi chằm chằm vậy? Thích tôi rồi sao?" - Tên đó cười đùa, trêu ghẹo cô.
Hạ Tịch nhóm chân cốc đầu hắn một cái: "Thích cái đầu cậu ý!" - Dường như chính cô cũng không sự chủ được động tác khi nãy, nó là hành động phản xạ tự nhiên cũng là hành động đã từng quen thuộc trước đây.
Điều đó khiến cả ba người đều ngơ ra, không biết nên phản ứng thế nào. Phó Dư Ngôn tiếp tục dẫn dắt:
- "Lão đại đã có việc rời đi trước, chúng tôi đều có một mật danh..."
- "Tôi là Crile, hiệu Nụ Cười Điên Dại (Crazy Smile)" - Cậu trai kia ngắt lời giới thiệu bản thân.
- "Còn tôi là Blight, hiệu Màn Đêm Rực Rỡ (Brilliant Night). Còn cô có thể tự đặt tên và hiệu cho mình. Nó sẽ được dùng để các hội viên chủ chốt liên lạc bí mật trong nhiệm vụ."
Hạ Tịch suy nghĩ một hồi rồi trả lời: "Hm... Vậy tôi lấy là Dlaby, hiệu Bản Nhạc Êm Dịu Chết Chóc (Death Lullaby)"
...☆~= Hết Chương 15 =~☆...