- "Các cô tên gì? Người hầu ở đây ai cũng giống ai vậy sao?"
Quả thật, khuôn mặt của hai nữ hầu kia y đúc nhau, khác biệt lớn nhất của họ có lẽ chính là phần lông mày. Một người có đuôi lông mày cụp xuống, mang nét dịu dàng, trưởng thành, còn người kia lại có vẻ hơi nhướn lên tạo ra cảm giác khó gần, tinh nghịch. Người nhẹ nhàng hơn nói với cô:
- "Chúng tôi là sinh đôi, được nữ quản gia ở đây nuoi nấng từ nhỏ, đi theo thiếu gia cũng phải chục năm rồi. Tôi là chị Tiểu Hạ còn em gái tôi là Tiểu Nhiên, nếu khồ có chuyện gì, chúng tôi bây giờ sẽ đưa cô đi xem toàn bộ căn nhà và liệt kê cho cô những việc thuộc phận sự của ta."
Người em có vẻ không mấy thiện cảm, khoanh tay dựa tường không có vẻ gì là muốn giúp đỡ cô. Thấy Hạ Tịch đã phát hiện ra điều ấy, Tiểu Hạ nói với em mình: "Tiểu Nhiên, em xuống chuẩn bị bữa ăn với mẹ nuôi đi!"
Tiểu Nhiên nghe vậy, bước nhanh rời đi, để lại chị ở cùng Hạ Tịch: "Con bé trước giờ tâm tình không tốt, cô cứ mặc kệ nó."
- "À, không sao." - Cô không quan tâm tới người em cọc cằn ấy nên cũng nở nụ cười với Tiểu Hạ để xua tan bầu không khí.
Tiểu Hạ nhìn xuống tay cô, để ý thấy nó luôn kéo chân váy xuống thì cầm chiếc tạp dề treo ở góc tường đưa cô và nói: "Cô có thể đeo tạp cái này. Dáng người cô cao quá, đúng thật là bộ đồ này sẽ hơi ngắn so với cô."
Hạ Tịch vui vẻ nhận lấy, mặc vào rồi theo chân cô hầu ấy đi khắp căn nhà. Hai người họ vừa đi vừa nói về việc dọn dẹp và một số quy định trong nhà. Đi đến mềm cả chân rồi mà tầng 2 còn chưa đi hết, cô không kiềm được mà cảm thán:
- "Rốt cuộc căn nhà này to bao nhiêu vậy? Các cô ngày nào cũng vệ sinh mọi ngóc ngách, đúng là cực khổ rồi."
- "Chúng tôi cũng quen rồi, nhiều người chia ra làm không mệt lắm đâu. Mai cô làm là biết mà."
Nghe được câu cuối, Hạ Tịch bỗng chẳng còn tâm trạng gì mà tiếp tục đi theo cô ấy. Đến cuối dãy, Tiểu Hạ dừng chân trước một căn phòng:
- "Đây là căn phòng cuối cùng rồi. Nó tách biệt với các gian khác, cũng là căn mà thiếu gia không cho ai dụng tới. Trước kia từng có người cố ý đi vào đã bị Phó thiếu xử lý. Cô nên ngoan ngoãn ở yên một chỗ, không thì hậu quả rất tàn khốc đấy."
- "Căn phòng cuối cùng sao? Chẳng phải ngôi nhà này còn tầng 3 hả?"
- "Tầng 3 cũng thuộc khu vực chúng tôi không thể động vào, chưa ai từng đi lên đó cả. Cô cũng vậy, đừng rước họa vào thân." - Nét mặt của cô hầu đột nhiên nghiêm trọng bất thường nhưng rồi cũng kiểm soát lại và đưa Hạ Tịch xuống lại tầng 1, vào một căn phòng 3 giường: "Đây là phòng ngủ dành cho tôi và Tiểu Nhiên, cô giờ sẽ ở đây cùng chúng tôi luôn. Bên cạnh đều là các phòng của người hầu khác, mỗi khi cần giúp đỡ đều có thể ghé qua đó."
Cô cứ cảm thấy có điều bất thường nhưng vẫn gật đầu cho qua. Cuối cùng, Tiểu Hạ đưa cô gặp mọi người ở phía sau phòng bếp để làm quen và bắt đầu làm việc. Ai ai bấy giờ cũng đều bận rộn làm bữa tối, do vậy mà không để ý đến cô, nữ hầu kia cũng rời đi để phụ giúp, giao cho Hạ Tịch phụ trách lau bàn ăn. Nhân lúc không ai chú ý, cô vừa làm vừa kết nối với tổ chức ngầm đứng sau mình thông qua suy nghĩ: *Kỷ Kỷ, ngươi có ở đó không?*
*Tôi đây, cô cần trợ giúp gì?*
*Bây giờ tôi có thể điều tra về Blight nhưng muốn điều tra về băng đảng và hai người đứng đầu còn lại thì các người cũng phải cho tôi thông tin gì chứ!*
*Bên phía tổ chức vừa tìm được một thành viên mới của Mạt Dã. Cô ta chưa từng xuất hiện, cũng chưa từng lộ mặt nên cô có thể giả làm cô ta. Theo thông tin tìm được thì bốn ngày sau sẽ có một lễ hội mặt nạ diễn ra tại trụ sở của Mạt Dã. Chúng tôi sẽ gửi cho cô thẻ thành viên và địa chỉ cùng với giấy tờ của thân phận Hạ Tịch.*
*Được.*
Vào lúc cô không chú ý, cổ tay cô bị một bàn tay khác nắm lấy. Phó Dư Ngôn nhìn vào đôi mắt to tròn của cô, giở giọng trêu ghẹo: "Đây là thái độ của người hầu khi làm việc đó sao?"
Hạ Tịch bị động vào người bất ngờ sinh ta bản năng tự vệ dùng lực của tay còn lại gạt mạnh vào cánh tay đang nắm lấy mình rồi nhân khi người đó còn chưa giữ thăng bằng thì đè người đàn ông đó xuống và kéo chặt tay hắn lên phía trước.
Phó Dư Ngôn nằm bẹp dưới đất mau chóng cựa quậy: "Cái người phụ nữ kia! Thả tôi ra ngay lập tức."
Khi đó, cô phát hiện ra mình đã quá đáng thì mau chóng bỏ tay hắn ra, giọng vô tội đảo mắt sang nơi khác: "Ai bảo anh đột nhiên cầm tay tôi! Đáng đời!"
Hắn xoay qua xoay lại chỗ cổ tay bị cô nắm lấy, ánh mắt có phần hơi tức giận bỗng nhìn thấy gì đó mà trở nên ngại ngùng: "Cô...! Mau đứng dậy, còn định ngồi đó đến bao giờ. Mai tôi bảo người mang bộ váy hầu khác đến."
Hạ Tịch cũng cảm nhận thấy mình đang ngồi trên người hắn ta, còn ngồi dáng quỳ một chân với chiếc váy ngắn khiến cho thứ gì không nên nhìn đều đập vào mắt của tên họ Phó kia. Cô thẹn quá hóa giận mau chóng kéo váy xuống, cho hắn một cái bạt tai đau điếng:
- "Cái tên biến thái này!"
...☆~= Hết Chương 4 =~☆...