• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: An Dĩnh Hy

Ánh mặt trời xuyên qua bức màn chiếu rọi vào phòng.

“Ặc... Mệt mỏi quá.” Thiển Tịch từ trên sô-pha bò dậy, tối hôm qua vừa đặt lưng xuống sô-pha liền ngủ, không biết là do tư thế ngủ không đúng, hay là do dầm mưa quá nhiều, bây giờ xương khớp toàn thân đều có chút nhức mỏi.

Tắm rửa sạch sẽ, thay bộ quần áo mới, cô vừa lau đầu tóc ướt át, vừa đi ra ban công. Qua cơn mưa trời lại sáng sao? Sau cơn mưa tối hôm qua, thời tiết bây giờ tựa hồ cũng không tồi lắm.

Dựa người vào tay vịn ban công, hít một chút không khí trong lành, cái chân đau nhức của cô cũng được thư giản không ít, nhìn phong cảnh bên ngoài, đình viện của Nam Cung gia, cơ bản là thiết kế độc nhất, không chỉ rộng lớn khí thế, mà còn rất mỹ quan.

Hả?

Mắt cô đột nhiên dừng lại ở một cái đình hóng gió trong hoa viên.

“Kha Nhi?” Phía sau cây cột ở đình hóng gió, tựa hồ có thể thấy được bóng dáng của Kha Nhi. Cô ấy như thế nào lại dậy sớm như vậy? Cũng không biết thân thể đã khỏe hơn chưa.

Nghĩ rồi Phong Thiển Tịch xoay người đi xuống lầu tìm Vương Kha Nhi, khi cô vừa mới xoay người, một hình ảnh liền đập vào trong mắt.

Bên cạnh Kha Nhi hình như còn có một người khác? Tuy rằng chỉ liếc nhìn một cái, nhưng cô cảm giác người đó hình như là Nam Cung Tuyệt? Mang theo nghi hoặc cùng tò mò,Thiển Tịch lập tức quay người lại, nhìn thẳng về chỗ đình hóng gió.

Một hình ảnh chói mắt đập vào trong mắt cô.

Cả người Vương Kha Nhi đang dựa vào cột đình hóng gió, mà Nam Cung Tuyệt lại áp sát vào người cô ta, cúi thân người xuống cùng cô ta hôn môi? Bọn họ hôn môi!!!!

Thiển Tịch nắm chặt tay vịn ban công, duỗi dài cổ nhìn hai người trong hoa viên kia. Tuy rằng chỉ có thể nhìn thấy một bên, bên kia đã bị che khuất bởi cây cột, nhưng hết thảy đều quá rõ ràng.

Xác thật là Vương Kha Nhi cùng Nam Cung Tuyệt, hơn nữa, bọn họ thật sự hôn môi!

Đồng tử run rẩy, cô nắm lấy tay vịn ban công, không nhịn được mà run lên, mu bàn tay đã nổi cả gân xanh, ngón tay trong chốc lát trở nên vô lực, cả người xụi lơ ngồi trên mặt đất.

“Nam Cung Tuyệt, Kha Nhi, tại sao? Tại sao các người làm như vậy?” Cô ngồi xổm trên mặt đất, bưng kín miệng của mình để bản thân không phát ra tiếng kêu sợ hãi.

Là giả sao? Kha Nhi vì cái gì lại cùng anh ta hôn môi? Chuyện này không có khả năng? Chẳng lẽ là nhìn nhầm rồi? Không... Không phải cảm giác kia căn bản chính là hôn môi còn hôn rất sâu.

Suy nghĩ hoảng loạn trong đầu, cô đột nhiên nhớ tới câu nói lúc trước của Nam Cung Tuyệt ‘cô đem chị em của mình cùng đến đây ở, không sợ tôi sẽ làm gì đó với cô ta sao"

‘Anh sẽ làm vậy sao?’

‘Ai biết được"


Khi đoạn đối thoại trong thư phòng hiện lên trong đầu, cô mới đột nhiên tỉnh ngộ. Nam Cung Tuyệt là cố ý? Cố ý đối với chị em tốt của cô, làm ra loại chuyện vô sỉ này.

A.... Tối hôm qua cô còn tưởng rằng tên đàn ông này đại phát từ bi, nguyên lai chỉ là giả vờ, anh ta chính là một con sói, thận trọng từng bước, từng bước một đều tính kế cô.

Nam Cung Tuyệt, anh rất tàn nhẫn!!!

Một lúc lâu sau, Thiển Tịch mới từ phòng ngủ đi ra, lúc xuống cầu thang, liền thấy Nam Cung Tuyệt cùng Vương Kha Nhi ngồi trên sô-pha trong phòng khách nói chuyện phiếm.

“Thiển Tịch? Sao giờ này cậu mới dậy?” Vương Kha Nhi nhìn thấy Thiển Tịch, lập tức đứng dậy.

Thiển Tịch đi xuống lầu, chậm rãi đến bên sô-pha, nhìn thẳng vào Nam Cung Tuyệt, rõ ràng vừa mới ở hoa viên làm ra loại chuyện đó với chị em tốt của cô, giờ phút này anh ta lại bình tĩnh, như là không có chuyện gì xảy ra, hừ.

“Kha Nhi, thân thể cậu thế nào?” Lần thứ hai cô nhìn về phía bạn tốt của mình.

“Khụ khụ khụ.... Bác sĩ đã xem qua cho tôi rồi, cũng kê đơn thuốc, nhưng mà có dặn hôm nay phải đi bệnh viện làm kiểm tra toàn thân.” Vương Kha Nhi mỉm cười nói.

Không chờ Thiển Tịch mở miệng, cô ta lại tiếp tục nói: “Hơn nữa Nam Cung tiên sinh nói chút nữa ăn xong bữa sáng sẽ đưa tôi đến bệnh viện, đã làm phiền hai người giữ tôi lại, còn khiến hai người phải vì tôi mà hao tâm tổn sức, tôi thật ngại quá.”

“Chuyện nên làm.” Nam Cung Tuyệt thân sĩ mỉm cười.

Nét mặt Phong Thiển Tịch trở nên cứng đờ, họ cùng nhau đi ra ngoài sao? Cái này là loại phát triển gì đây? Cô mạnh mẽ bức lên một nụ cười: “Phải không? Cái đó cũng tốt, Kha Nhi, cậu làm một lượt kiểm tra toàn thân cũng tốt. Vậy nhanh ăn sáng đi, đừng làm chậm trễ thời gian.”

Nói rồi, cô kéo Vương Kha Nhi đi đến nhà ăn, Nam Cung Tuyệt vẫn còn ngồi trên sô-pha chưa tới.

Thiển Tịch giống như đang nói chuyện phiếm, nói: “Kha Nhi, cậu với anh ta nói chuyện tựa hồ rất vui vẻ.”

“Ừ, con người Nam Cung tiên sinh thật sự rất tốt.”

“Rất tốt? Không phải chứ? Có đôi khi anh ta sẽ làm ra một số chuyện kì quái, cậu phải chú ý một chút nha.” Cô dùng ngữ khí trêu đùa nói.

“Sẽ không đâu, Nam Cung tiên sinh là người chính trực như vậy như thế nào lại làm ra loại chuyện kì quái? Thiển Tịch cậu suy nghĩ nhiều rồi.”

“Chắc là vậy.” Thiển Tịch sang sảng cười, dưới đôi mắt đen lại hiện lên một mạt lãnh đạm u tối.

Cơm nước xong xuôi, Kha Nhi cùng Nam Cung Tuyệt trực tiếp rời khỏi biệt thự để đến bệnh viện, cũng không có đưa cô đi theo, đương nhiên, nếu không mời cô, cô cũng sẽ không tự mình yêu cầu để được đi.

Bệnh viện sao, đã là nơi làm ăn thì luôn mở rộng cửa, ai cũng có thể đến mà.

Cho nên sau khi Nam Cung Tuyệt cùng Kha Nhi rời khỏi, cô cũng lập tức ra ngoài, theo họ đến bệnh viện, ở tầng riêng dành cho khách VIP, cô tìm rất lâu, liên tục hỏi vài bác sĩ y tá mới hỏi được chút thông tin.

“Vương tiểu thư à, tôi mới vừa lấy một ít máu của cô ấy, cô ấy có chút chóng mặt, bây giờ đang ở phòng bệnh chuyên dụng để nghỉ ngơi rồi.” Một y tá nói.

“Được, cảm ơn cô.”

Căn cứ vào lời của y tá, cô tìm được cái phòng bệnh chuyên dụng kia, ở bên ngoài cửa theo dõi người ta xác thật là không tốt, nhưng cô cũng là vì không muốn chuyện tồi tệ phát sinh thêm. Bởi vì tên Nam Cung Tuyệt kia, anh ta chuyện gì cũng làm ra được

Xuyên qua cái cửa sổ nhỏ của phòng bệnh chuyên dụng, cô thật cẩn thận nhìn vào, lúc đầu chỉ là muốn liếc nhìn trộm một cái, ai ngờ bị hình ảnh bên trong làm cho kinh sợ.

Trên giường bệnh to như vậy, tên kia nằm đè lên người cô gái, mà cô ta quần áo bất chỉnh, hai người triền miên bên nhau, chỉ thiếu chưa tiến vào việc chính.

Nam Cung Tuyệt!!

Kha Nhi!!!

Cô che miệng lại, đây mới thực sự là lí do tới bệnh viện kiểm tra sao? Kiểm tra toàn thân? Thì ra kiểm tra toàn thân là kiểm tra như thế này sao?

Nam Cung Tuyệt!!!! Anh quá phận!!!

Thiển Tịch không chút do dự đẩy cửa phòng bệnh ra, đứng ngay ngắn ở cửa nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ đang quấn lấy nhau kia.

“Thiển, Thiển Tịch?!” Vương Kha Nhi thoáng chốc ngây ngẩn cả người.

Nam Cung Tuyệt đang đè trên người cô ta cũng dừng động tác lại, lạnh lùng đứng dậy, nhìn về phía cửa: “Em tới đây làm gì?” Anh bình đạm hỏi, không nhanh không chậm sửa sang lại áo sơ mi.

“Tôi ở nhà chán quá, nên cùng theo tới đây, nhưng mà vô tình thấy được vài việc rất thú vị.” Phong Thiển Tịch cười cười, đôi mắt cong thành hình trăng non xinh đẹp, điềm mỹ làm cho người ta cảm thấy không bình thường, cô chậm rãi nói: “Kha Nhi, thân thể của cậu kiểm tra xong rồi sao?”

“Tôi...Tôi... Không, không, tôi còn phải đi làm kiểm tra khác nữa. Vậy hai người cứ ở đây nghỉ ngơi một chút đi.” Vương Kha Nhi sửa sang lại quần áo, từ trên giường nhảy xuống, rất thức thời bước nhanh ra cửa, khi đi thoáng qua chỗ của Phong Thiển Tịch....

“Ừ, kiểm tra cho tốt vào, lát nữa tôi sẽ tới tìm cậu.” Phong Thiển Tịch nói.

Vương Kha Nhi thưa dạ gật đầu một cái, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK