“Thiển Tịch tiểu thư, học phí của cô đã được nộp.”
Vừa tỉnh ngủ cô đã chạy vội đến trường, rất sợ hết thời hạn đóng học phí, nhưng lại được nghe câu trả lời như vậy: “Đóng xong rồi sao? Mà tôi không có đóng nha, đóng khi nào chứ, là ai đóng thay tôi vậy?”
“Ngày hôm qua, có một vị tiên sinh đã thay cô đóng học phí.”
“Tiên sinh? Là ai vậy?”
“Là ai thay cô đóng học phí, cô còn tới hỏi tôi sao? So với tôi, cô hẳn là rõ ràng hơn chứ. Nhớ kỹ đây, thứ hai tuần sau, đến trường đúng giờ.”
“Ồ, biết rồi, cảm ơn.”
Rốt cuộc là ai thay cô đóng học phí? Tiên sinh? Chẳng lẽ là ba sao? Không có khả năng này, ba cô đang ở trong tay Lâm Văn Nhã. Nếu thật sự quay trở lại, đã tới tìm cô rồi. Rốt cuộc là ai chứ? Cũng không có khả năng là Nam Cung Tuyệt, anh đã đem thẻ tín dụng cho cô rồi, cũng không cần phải đến trả tiền học phí.
Ôm suy tư trở về nhà.
“Trả cho anh.” Cô lấy chiếc thẻ ra.
“Đóng học phí xong rồi sao?”
“Có người đã đóng thay tôi rồi.” Cô đành phải nói như vậy, tuy rằng thật sự không biết là ai làm, nhưng chắc là người có quen biết với cô.
“Người khác?” Anh chậm rãi nói.
Thiển Tịch gật gật đầu, sau đó không lên tiếng, chỉ cúi đầu không nói gì, chính cô cũng không biết đối phương rốt cuộc là ai, còn có thể nói cái gì đây: “Cầm đi!” Cô cầm chiếc thẻ trong tay, đưa đến trước mặt anh, nhưng anh cũng không có duỗi tay để lấy.
“Không cần trả lại cho tôi.”
“Tại sao chứ?”
“Đây hẳn là thứ em nên có được.” Nam Cung Tuyệt vẫn bình thản nói.
“Hẳn là thứ tôi nên có được? Tôi không có lý do để nhận chiếc thẻ này. Lấy nó, cũng hoàn toàn là vì muốn đóng học phí mà thôi, bây giờ chuyện đã giải quyết xong rồi, tôi cũng không cần đến.”
“Em là vợ của tôi, Nam Cung thiếu phu nhân, đó là thứ em nên có được.” Anh nhẹ nhàng nói, không hề có chút cảm xúc.
Phong Thiển Tịch mỉm cười, đem chiếc thẻ đặt lên bàn: “Nếu có thể chọn lựa, tôi không muốn làm vợ của Nam Cung Tuyệt anh, càng không muốn làm Nam Cung thiếu phu nhân gì đó.”
Nếu có thể lựa chọn mà nói.... Đáng tiếc, cô từ đầu đến cuối đều không có con đường để chọn, chỉ có thể như một con kiến, giãy giụa trong vòng xoay vận mệnh, tự phải nổ lực tìm đường sống cho chính mình!
Nam Cung Tuyệt nhìn thoáng qua chiếc thẻ bị đặt trên bàn: “Em đương nhiên sẽ không nguyện ý bị hôn nhân giam cầm, bởi vì thân thể của em, vẫn luôn vô cùng thiếu thốn!”
“Tôi có nói gì đi nữa, anh cũng sẽ không tin tôi dù là một chữ. Nhưng mà tôi vẫn luôn muốn hỏi, Nam Cung Tuyệt, anh chán ghét tôi như vậy, tại sao còn muốn cưới tôi?”
“Vì để em phải sống trong địa ngục.” Trong mắt anh mang theo một mảng âm trầm, cảm giác có phần u ám, nhưng khóe môi lại mỉm cười, khiến cho người ta nhìn không ra, những lời này là thật hay đùa.
“Anh! Anh thật nhàm chán, anh cảm thấy làm như vậy rất thú vị sao?”
“Chẳng lẽ, không thú vị sao?” Anh lấy cách tra tấn cô làm niềm vui.
“A, Nam Cung Tuyệt, anh thật sự không nói lý lẽ!!! Nếu nói anh cưới tôi, chỉ vì muốn tra tấn tôi, anh cảm thấy mọi thứ đều không hợp lý sao? Anh....” Cô không có cách nào để diễn tả bằng lời trước mặt người đàn ông này, người này lại chính là chồng cô?
Mọi thứ giống như một giấc mơ, mơ thấy mình rơi xuống địa ngục, nếu một ngày nào đó cô có thể tỉnh mộng và bò ra khỏi địa ngục này, liệu cô có thể đến thiên đường không?
“Đưa tay cho tôi.” Nam Cung Tuyệt lạnh lùng đưa bàn tay của mình ra.
Thiển Tịch theo bản năng nghiêng thân mình tránh đi, đưa mắt nhìn anh duỗi tay lại đây: “Tại sao tôi phải đưa tay cho anh?”
“Em không cần hỏi quá nhiều, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời.” Anh nói, không khí xung quanh dường như muốn đóng băng lại.
“Anh đang đối xử với tôi như một người vợ, hay là một con chó trong nhà anh vậy?” Mày nhíu chặt, nhìn vào bàn tay to lớn của anh, trong đầu cô tự nhiên lại nghĩ đến việc một con chó nhỏ bị trêu chọc, khiến cho nó phải giơ chân của mình lên.
Nghe những lời đó, Nam Cung Tuyệt cười, anh đứng dậy, đi hai bước đã tới trước mặt cô, bàn tay lạnh băng, nhẹ nhàng vuốt ve, đem từng lọn tóc đen dài xoắn trong tay.
Thiển Tịch bị mất tự nhiên, cố gắng quay đầu đi, tránh chạm vào lòng bàn tay của anh.
Thân thể cao lớn của anh kề sát thân hình nhỏ xinh của cô, Nam Cung Tuyệt vừa đùa giỡn với tóc của cô, vừa cúi thân mình xuống, đôi môi lạnh lẽo tiến đến bên tai cô, nhẹ giọng nói: “Em muốn biết tôi xem em là cái gì sao? Đương nhiên là một con chó ở trên giường rồi.”
Lời nói lạnh nhạt, làm tai cô đau đớn, cô đột nhiên muốn quay đầu lại nói chuyện.
“Ưm...” Đôi môi nhỏ nhắn màu hồng phấn lại chủ động dán lên môi của anh! Lời nói bị chặn trong cổ họng, cô theo bản năng muốn né tránh cái hôn này.
Đầu vừa muốn động, đã bị bàn tay của anh đè lại.
“Ưm ưm ưm!!!” Động đậy thân thể ý đồ muốn thoát khỏi sự khống chế của anh, răng môi lại bị thô lỗ cạy ra.
Đau quá......
Anh hôn giống như là gặm cắn, làm cô bị đau.
Tay cô điên cuồng đấm vào ngực anh, nhưng đầu bị cố định, cho dù cô nổ lực khép môi lại, vẫn bị anh cường thế chiếm lấy.
Hôn đến môi cô đều tê dại đi, anh mới buông lỏng khống chế, rời khỏi cánh môi của cô...
Nhanh chóng che lấy đôi môi đang đau đớn: “Anh... Anh làm gì đây!!!”
Anh lạnh lùng nhìn cô, không dao động, ngón tay nâng lên, dùng ngón cái nhẹ nhàng xoa xoa khóe môi: “Thiển Tịch, chính là em chủ động đưa môi đến đây!”
“Tôi, tôi không hề cố ý! Hẳn là trong lòng anh biết rất rõ ràng mới đúng, lại nói mấy lời quá phận này!”
“Không phải cố ý? Trong lòng biết rất rõ ràng? Đúng, tôi xác thực nên biết trong lòng em có bao nhiêu dâm đãng, mỗi ngày đều làm ra bộ dạng thanh cao giả dối, ngược lại khiến cho người khác ghê tởm! Có lẽ em nên thành thật một chút, quỳ xuống, khẩn cầu đàn ông tới lấp đầy thân thể.” Anh nói rồi, bàn tay vòng qua ôm lấy eo cô.
Những lời nhục mạ không ngừng vang lên bên tai, đâm vào trong lòng: “Buông tôi ra.”
“Hừ! Buông em ra? Em cảm thấy có khả năng sao?” Bàn tay to lớn thuận thế chui vào trong quần áo của cô, theo làn da mềm mại, từng chút vuốt ve hướng về phía trước.
“Nam Cung Tuyệt!!” Cô lớn tiếng kêu lên.
Tay anh đã cầm được khuôn ngực cao đầy của cô, ngón tay thô ráp ý đồ muốn đẩy chiếc áo ngực mỏng manh kia ra....
‘rầm!’ Cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy ra!
Động tác của Nam Cung Tuyệt dừng lại, mày kiếm nhăn thật chặt, thực hiển nhiên, bị quấy rầy vào lúc này, làm anh thập phần không thoải mái, đưa mắt mang theo tức giận cùng lạnh lẽo nhìn về phía cửa.
Thiển Tịch cũng nhìn qua, ai lại có lòng tốt đến cứu cô như vậy? Quả thật quá tốt! Nhưng mà ở Nam Cung gia có ai lại dám không nói tiếng nào mà đẩy cửa xông thẳng vào chứ?
Ánh mắt nghi hoặc dừng ở cửa.
Một chiếc váy ngắn đến đầu gối, màu đỏ và trắng là chủ đạo, đại diện cho sự bí ẩn và dễ thương. Tay áo kiểu công chúa phồng lên, nền trắng viền ren đỏ, phía trên ôm sát dáng người thanh tú, phong cách thiết kế kiểu loli điển hình lộ ra xương quai xanh nhỏ xinh tinh tế, thêm vào đó là thắt lưng siết chặt. Chân váy theo kiểu lá sen rũ xuống, từng tầng từng tầng lại mở rộng ra, mang theo vẻ đẹp bí ẩn cuốn hút.
Đôi tất đến đùi, kèm viền ren, không khỏi khiến cho người ta đối với cặp chân đẹp đẽ kia sinh ra ảo tưởng, trên tất có những hoa văn đáng yêu, cộng thêm một đôi giày cao gót dễ thương, người trước mặt cô, giống hệt như một em búp bê Barbie!!!