Toàn thân cô dường như đã mềm oặt vô lực.
Nam Cung Tuyệt cười, cầm áo khoác lên, một lần nữa khoác trên người cô: “Nhịn trước đã.”
Lần thứ hai ôm cô lên, xuống xe.
Lúc này trong đầu Thiển Tịch toàn là một đám sương mù mờ mịt, lời anh nói quanh quẩn bên tai, rất mắc cỡ, nhưng nhất thời không làm ra hành động gì đáp lại.
Nam Cung Tuyệt ôm cô đi thẳng vào cửa, nhóm hầu gái cúi đầu không dám hé răng, lúc đi vào phòng khách, anh dường như muốn bước thật nhanh đem cô lên lầu, bất ngờ....
“Tịch Tịch! Mày đã trở lại rồi sao?” Một âm thanh nữ tính dễ nghe truyền tới.
Cố Tiểu Ngôn từ trên sô-pha đứng lên, đôi mắt to nhìn chằm chằm Nam Cung Tuyệt đang ôm Phong Thiển Tịch vừa mới về nhà, mắt Tiểu Ngôn chớp chớp, nhìn trên người bạn tốt của mình chỉ mặc một cái áo khoác nam, hai chân lõa lồ, bả vai cũng vậy,chẳng lẽ, không có mặc quần áo??
Lời nói của cô nghẹn lại trong cổ họng.
Nam Cung Tuyệt dừng lại bước chân, hơi hơi nhíu mày,hình như cũng không nghĩ tới Cố Tiểu Ngôn đột nhiên sẽ xuất hiện ở chỗ này.
Hầu gái nhanh miệng nói: “Cố tiểu thư tới tìm thiếu phu nhân, đứng ở cửa vài tiếng đồng hồ, cho nên hầu gái đưa cô ấy vào đây ngồi chờ thiếu phu nhân trở về.”
“Ừ, Cố tiểu thư, lần sau có đến trực tiếp vào ngồi là được. Không cần phải đứng chờ bên ngoài.” Anh lịch sự nói.
Nghĩ đến bạn thân mình không có mặc quần áo, khuôn mặt Cố Tiểu Ngôn có chút đỏ đỏ lên, xấu hổ lắc lắc tay: “Không có gì, không có gì, chỉ là chờ chút xíu thôi mà. Tịch Tịch nó bị sao thế? Hôm nay vốn dĩ tôi cùng nó hẹn nhau ra ngoài đi dạo phố, kết quả điện thoại của nó gọi không được, cho nên tôi có chút lo lắng liền tới đây. Thật ngại quá, tới đột nhiên như vậy.”
Phong Thiển Tịch nâng tay lên, tự chụp lấy trán mình, như muốn làm cho mình từ mê cảnh tỉnh lại: “Tiểu Ngôn.”
“Cố tiểu thư ngồi chờ một chút, chúng tôi đi lên lầu xử lý chút chuyện.” Nam Cung Tuyệt thân sĩ nói xong, lập tức ôm người đang nằm trong vòng tay mình đi lên lầu.
Phòng ngủ.
Cả người cô bị đặt trên giường: “Cho tôi, quần áo có được không?”
“Hử?”
Đôi tay cô chọc chọc vào nhau, nhớ tới lời anh nói trên xe, ý thức được anh mang cô lên lầu làm cái gì, mày căng thẳng nhíu chặt vào nhau: “Chuyện này... Tiểu Ngôn còn ở dưới chờ tôi. Cho nên....”
Nam Cung Tuyệt lạnh lùng thở ra một hơi, rõ ràng là đang kiềm chế một ngọn lửa...
Xấu hổ..... Thật sự quá xấu hổ, chuyện trên xe còn làm mặt cô bây giờ vẫn hồng hồng, nhanh chóng nắm lấy khăn trải giường khoác lên người, đi đến tủ quần áo.
Động tác tay chân của cô thập phần lưu loát, thoạt nhìn thật muốn đòi mạng người ta.
Nam Cung Tuyệt một tay căng căng cái trán: “Thật là đáng chết, lúc nào không tới, lại tới ngay lúc này.” Anh trầm thấp nói, trong mắt còn mang theo một tia phẫn nộ bất đắc dĩ.
“Ể? Anh nói cái gì?” Cô quay đầu hỏi, bởi vì âm thanh của anh tương đối nhỏ, cho nên cô không có nghe được.
Mắt lam nhìn về phía cô: “Sau khi đi chơi về, buổi tối tắm rửa thân thể sạch sẽ, chờ tôi.” Anh lãnh đạm nói xong, xoay người đi đến thư phòng.
Thiển Tịch sửng sốt một chút, nhanh chóng đem quần áo mặc vào, chỉ nhớ thương mỗi Tiểu Ngôn ở dưới, cũng không có nghĩ nhiều, chạy nhanh xuống lầu.
“Tịch Tịch, sao mày nhanh như vậy đã xuống rồi?” Cố Tiểu Ngôn nhìn thấy cô đi xuống lắp bắp kinh hãi. (Tui cười cái đã.. Ha ha ha)
“Ể? Mày ở đây chờ tao. Tao không xuống đây, thì tao làm gì?”
Cố Tiểu Ngôn đi từng bước nhỏ đến bên cạnh, nhỏ giọng nói vào tai cô: “Không thể nào? Nhanh như vậy? Hai người mới đi lên có vài phút? Nhanh như vậy đã kết thúc? Tịch Tịch, lúc này mày không cần phải quan tâm tới tao đâu.” (cười cái nữa đây.. Haha)
Phong Thiển Tịch càng nghe sắc mặt càng cứng đơ: “Tiểu Ngôn.... Chỉ là thay quần áo thôi mà.”
“Hả? Hai người không phải tình tính tang sao?” Tiểu Ngôn mở to mắt chớp chớp.
Cô nhanh chóng che miệng Tiểu Ngôn lại: “Hầu gái đang nhìn chúng ta chằm chằm kìa, chạy nhanh đi.” Một bên cô che miệng Tiểu Ngôn, một bên kéo cô ấy đi ra ngoài.
Hai người tùy tiện tới một nhà hàng, Phong Thiển Tịch mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Tịch Tịch, chúng ta thì có gì phải xấu hổ, yên tâm đi, loại chuyện này tao hiểu mà, huống chi mày đã lấy chồng, càng phải hiểu rõ hơn!” Tiểu Ngôn vỗ vỗ ngực.
Cô thở dài một hơi: “Tiểu Ngôn, không cần nói loại chuyện này nữa.”
“Hắc hắc, được rồi được rồi, biết mày da mặt mỏng mà, đúng rồi, mày nhận được thông báo chưa? Trước khi trường khai giảng, phải đi báo danh trước hai ngày. Tịch Tịch, mày còn muốn đi học đại học sao?”
“Học! Đương nhiên phải học nha! Mày ghi danh chưa?” Phong Thiển Tịch lập tức nói.
“Tao báo danh rồi. Nhanh chóng sẽ khai giảng, tao còn định trước khi khai giảng lén đi ra ngoài du lịch một chuyến đây. Đúng rồi Tịch Tịch, mày đã có chồng, Nam Cung Tuyệt đồng ý cho mày đi học sao?”
“Ừ....... Chắc là có đi....” Cô có chút không xác định gãi gãi tóc.
Một khoảng thời gian sau khi thi tốt nghiệp cao trung, cô cùng Tiểu Ngôn thi đậu chung trường đại học. Tuy rằng có chồng, nhưng cô mới 18 tuổi, bất luận thế nào cô cũng phải đi học tiếp.
Buổi tối sau khi tiễn Tiểu Ngôn đi, cô một mình trở về nhà, có chút thất thần, làm sao nói với Nam Cung Tuyệt chuyện đi học đại học đây?
Cô ở trong phòng vừa tắm rửa, vừa suy nghĩ, thật ra thì cũng không nhất định phải nói cho Nam Cung Tuyệt biết ha? Đi học là chuyện của cô, có học hay không cô tự mình có thể làm chủ!
Đột nhiên ‘cùm cụp", cửa phòng tắm bị mở ra.
Dường như Thiển Tịch vẫn không hay biết gì đứng ở chỗ đó xối tắm, trong đầu còn thất thần suy nghĩ.
“Bây giờ em càng ngày càng phóng khoáng, không che đậy gì sao?” Nam Cung Tuyệt dựa vào khung cửa phòng tắm, đôi mắt lạnh lẽo xuyên qua tầng tầng hơi nước, nhìn chằm chằm thân thể cô đang bị nước bao phủ. Hơi nước nóng vờn quanh trên dưới, cảnh tượng rất câu dẫn mắt người.
Hử? Vừa rồi hình như nghe được tiếng gì? Phong Thiển Tịch theo bản năng xoay đầu, dừng một chút trên người Nam Cung Tuyệt đang đứng dựa cửa: “A!!!!” Đôi tay cô vây lấy thân thể.
Anh xoa xoa lỗ tai: “Còn che cái gì? Tắm xong rồi sao? Đi qua đây.”
“Anh làm gì? Lúc người ta tắm làm sao anh vào được?! Tôi vẫn chưa tắm xong đâu, anh đi ra mau....”
“Chưa tắm xong? Vừa lúc, cùng nhau tắm.” Nam Cung Tuyệt nói xong, kéo cà vạt xuống, tiếp theo là quần áo, một bước đi qua.
Phong Thiển Tịch xoay đầu, nhìn thấy anh đi tới hơn nữa quần áo trên người đều cởi ra, khóe miệng cô run rẩy, giây tiếp theo, cô đột nhiên hướng ra cửa mà chạy.
Lúc chạy thoáng qua anh, bị một bàn tay to lớn của anh nắm lại: “Sao vậy? Không phải muốn tắm rửa cho xong sao? Hay là muốn tôi tắm giúp cho em?”
“Không, không cần, tôi tắm xong rồi, anh từ từ tắm.” Cô cúi đầu, dùng sức giật cánh tay ra, muốn tránh khỏi bàn tay của anh.
“Không liên quan.. Tắm thêm lần nữa.” Anh kéo cô, tới chỗ vòi sen xả nước.
Vốn bị vấp chân, sàn nhà lại trơn trượt, cô bị anh kéo về dễ như trở bàn tay, Thiển Tịch đứng co ro ở góc tường, ôm thân mình phát run.
Yên tĩnh... Ngoại trừ tiếng nước không có thêm âm thanh nào khác, cô nghi hoặc xoay đầu, đập vào trong mắt chính là dáng người khiến cho nữ sinh phải phun huyết của anh, hơn nữa, còn cởi đến trống trơn.
Thật sự muốn cùng nhau tắm sao?
Cảm giác.. Rất... Rất.... Ặc!
“Anh không cần ôm tôi như vậy.”
*Chị Ngôn: "Tuyệt 3 phút????!!!"
Lão Tuyệt: "Cút!!"