Enjoy
~ZzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzzZ
- Oa, biển đẹp - nó vừa leo xuống xe đã phóng như bay ra biển
Lâu rồi nó đã không ra biển. Có 2 chị em thêm Chi là ba người thì rảnh đâu mà chạy xe cả trăm km ra biển (_ _'). Hôm nay được ra biển thì quá vui rồi còn gì.
Trâm Anh nhìn nhỏ em gái rồi cười. Lâu rồi cô cũng chưa đặt chân ra biển, từ khi Rain chuyển nhà. Bất giác, cô lại nhìn Mạnh Hoàng, anh đang chạy theo nó ra biển, anh vẫn cười, cái nụ cười đáng ra chỉ dành riêng cho cô. “Hoàng, xin anh, nhớ lại đi...”
Diệu Chi và Tuấn Kiệt thì...no ment:“> Tay trong tay chạy tung tăng ra biển, nghịch nước, nghịch cát. Trông hai người cứ như trẻ con, một tình yêu trong sáng, không mưu toan bất cứ thứ gì, chỉ biết là, hai con người, được nắm tay nhau, đi bên cạnh nhau, và hạnh phúc.
Hắn thì không muốn nhìn thấy nó và Hoàng bên nhau nên thôi, lướt luôn sang nhà ăn, tiếp tục sự nghiệp nghe nhạc và uống cà phê chờ mấy người kia. Nhìn dòng người ra vào tấp nập, tự nhiên cảm giác trống trải, cô đơn lại ùa về với hắn, nhẹ, nhưng đau.
ZzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzzZ
7h p.m
Tụi nó thuê 2 phòng. Phòng khách sạn bốn người, nhưng chỉ có ba người một phòng.
Hỗn loạn. 2 từ để diễn tả. Nó bị Trâm Anh đá qua giường Chi, cơ bản là để cô bày sách ra mà ngẫm. Nó xịu mặt:
- Chị xem sách quan trọng hơn em...
- Đương nhiên...! Sách bên chị, em mà có người yêu thì suốt ngày cứ lướt bên boyfriend, chị chuẩn bị trước, yêu sách còn hơn yêu em.
Cô cười tinh nghịch rồi nằm vật ra giường, lật tung mớ sách để tìm được cuốn sách - truyện đang đọc giữa chừng “Có anh ở đây, hạnh phúc cũng ở đây“.
Diệu Chi đang đọc truyện tranh “Shakugan no Shana“. Nghe Trâm Anh nói, nhỏ làm rơi cuốn truyện, đập gối cười như điên.
Nó nheo mắt nhìn cô chị hai và con nhỏ bạn thân, ức chết mất. Lao thẳng lên giường Trâm Anh, lục tung chồng sách, tiểu thuyết rồi ôm cuốn “Cấp visa cho trái tim” phóng xuống bãi biển vừa đọc vừa ngắm trăng, đỡ ức chế.
Hôm nay trăng tròn, sáng lunh linh...
ZzzzzzzzzzzzzzLoadingzzzzzzzzzzzzzZ
- Anh không nghĩ em lại thích đọc truyện tình yêu đấy Băng ạ! - Hoàng ngồi xuống cạnh nó, nở một nụ cười.
- A, anh Hoàng, hì, lâu lâu đọc thôi anh ạ - nó giật mình, bắt gặp nụ cười của anh, nó khẽ cười lại, rồi trả lời anh.
- Ra vậy... - anh đáp. Nằm dài ra bãi cát, anh ngước mặt lên nhìn nó. Rất giống, nhưng cũng rất khác.
Từng cơn gió biển khẽ lướt qua, mang theo vị mặn của biển cả bao la. Nó đặt cuốn sách xuống cát, chuẩn bị lao ra chỗ những con sóng nhẹ đang đuổi bắt nhau... Bất chợt, một bàn tay kéo nó lại, lôi nó vào lòng.
Hoàng đang ôm lấy nó từ phía sau, nó bị kéo giật lại ngồi xuống cát.
- Anh...anh...
- Ngồi yên, em không thấy trăng đẹp lắm à? Ngồi với anh, và ngắm trăng... - anh hỏi nó, rồi chỉ tay lên bầu trời.
Gần đó, một bóng người mang váy xanh, đang nắm chặt bàn tay, và một người mang váy trắng, đang nở một nụ cười, nguy hiểm.
Và cách nó và anh không xa, một bóng người lặng lẽ quay đi, chiếc áo khoác khẽ bay vì cơn gió tấp vào, đi, từ từ, khuất hẳn. Nơi mà người đó cất bước quay đi, là cuốn truyện “5 centimet trên giây” - cuốn truyện-toàn-chữ duy nhất mà nó thích, và cuốn truyện, đang nằm một mình, trên bãi cát.
Zzzzzzzzzzzzzz.The_past.zzzzzzzzzzzzzZ
Cốc...cốc...
Tiếng gõ cửa vang lên đều đều. Diệu Chi lười biếng quăng cuốn truyện lên giường rồi lết ra mở cửa.
- Thiên Du, cậu sang đây làm gì thế?
- Tớ, muốn...đưa cái này cho con bé hâm kia.
- Nó dưới bãi biển, lúc nãy nó mới vác xác xuống dưới đó. Cậu xuống đó đưa cho “ý nghĩa” - nhỏ nháy mắt tinh nghịch, đủ để hắn hiểu nhỏ muốn nói gì. Trâm Anh cũng giơ bàn tay ra dấu ok với hắn.
- Umk...! - hắn cười rồi quay ra, đi xuống dưới bãi biển
Zzzzzzzzzzzzzzz.The_present.zzzzzzzzzzzzzZ
Trớ trêu, hắn vừa quay đi được một đoạn, thì nó đẩy nhanh Mạnh Hoàng ra. Nó không thoải mái cho lắm, tự nhiên nó có cảm giác có lỗi.
- Mai đi chơi với anh nhé.
- Vâng... Mai gặp anh.
Nó quay lưng bước lên phòng, cuốn sách “Cấp visa cho trái tim” của nó vẫn yên vị trên cát. Hoàng lật ra trang đầu tiên.
Hạ Trâm Anh. Cuối trang còn có dòng chữ kí nho nhỏ, Rain. Anh ngây ra vài giây, cái quái gì thế. Trâm Anh? Nhưng, đây là sách của nó cơ mà. Anh không nghĩ gì nữa, đứng dậy bước đi.
Được vài bước. Lại sách, “5 centimet trên giây”, có chữ kí của hắn, Du, Thiên Du. “Tặng cô bé vừa hâm vừa ngốc. Anh muốn nói, anh thích em“. Hoàng cầm cuốn sách rồi lặng lẽ lên phòng, giấu vào ba lô, rất nhanh, rất nhẹ, nhưng vẫn không qua được con mắt của Tuấn Kiệt...
=====°=====°=====°=====°=====°=====°=====°
∆YiYuo∆
Đã in dấu dép
P/s: nghi vấn tập sau lại có hiểu lầm, nghi vấn tập sau nữa có đánh nhau, nghi vấn tập sau nữa nữa xuất hiện couple mới *hôn gió*. Cho m.n biết sơ sơ trước cho đỡ hồi hộp *cười* =))